Mặt của Tập Vị Nam càng ngày càng sâu, trong đôi đồng tử đen dậy lên phong ba bão táp.
Diệp Bạc Hâm biết anh không phải đâm tới mình, nhưng vẫn là bị anh dọa sợ.
"Sau này cách xa anh ta nột chút, Lương Thanh Trạch không phải người tốt." đồng tử đen nhánh nhìn cô, hai tay đặt trên eo cô, dùng lực ấn cô vào trong lòng.
Hơi thở nặng nề phả trên đỉnh đầu cô cơ thể căng chặt.
"Lách cách. "Kem rơi xuống bên chân hai người, Diệp Bạc Hâm bị ánh ôm chặt thở hổn hển.
"Vì... Vì sao?"
Tập Vị Nam dứt khoát nhăm mắt lại, cằm cúi trên đỉnh đầu cô, giọng nói nặng nhạt lan trong không khí.
"Lương Thanh Trạch... Là người năm đó tính kế anh..." giọng nói bị nghẹn lại trong cổ họng, rất lâu mới thoát ra khỏi lòng ngực.
Toàn thân Diệp Bạc Hâm run rẩy, vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, dường như không thể tin được, nhìn đôi mắt trầm thương của Tập Vị Nam.
Lương Thanh Trạch? Làm sao có thể?
Anh ấy rất dịu dàng, giống như mặt trăng trên bầu trời đêm, trong sạch và thuần khiết, không nhiễm bụi bẩn.
Anh làm sao có thể là loại người đó? Vì quyền lực địa vị không từ thủ đoạn, quyền lực địa vị có lực hấp dẫn đến vậy sao? Không tiếc hủy hoại tất cả của nột người?
"Vì sao? Anh ta vì sao phải làm như vậy?"Diệp Bạc Hâm nghẹn ngào, giọng có chút run.
Lương Thanh Trạch phá hủy tình cảm của cô và Tập Vị Nam, cô vậy mà còn... còn có thiện cảm với Lương Thanh Trạch.
" Đố kỵ, anh ta muốn phá hủy danh tiếng của anh, phá hủy tiền đồ của anh..." Tập Vị Nam nâng tay xoa nhẹ má cô, anh không để ý danh tiếng và tiền đồ, thứ mà có hay không cũng được, nhưng Lương Thanh Trạch trong nháy mắt khiến anh mất đi người anh yêu nhất.
" Bây giờ thì sao?" trong đầu bỗng nhiên xẹt qua, Diệp Bạc Hâm hơi hơi trố mắt. "Anh hoài nghi Lương Thanh Trạch cổ ý tiếp cận em, sau đó lợi dụng cơ hội báo thù? Không thể nào, Lương Thanh Trạch làm sao biết anh và em yêu nhau?"
Tập Vị Nam nâng mặt cô lên, để cô nhìn thẳng anh, trong đôi mắt trầm tĩnh khiến người khác mềm mại bình tĩnh, "Hâm nhi, Lương Thanh Trạch là một tên liều mạng, năm đó sau khi tính kế anh, ông nội âm thầm điều tra, sự việc bị bại lộ, anh ta bị giao cho tòa án quân sự, bị kết án hai năm tù, tước đoạt quyền lực chính trị chung thân, bố anh ta vì vậy mà bị liên lụy, không lâu bị sa thải, thuộc hạ và chiến hữu đối với bọn họ tránh mặt không gặp, bố anh ta vì để cứu anh ta, lao lực quá độ, cuối cùng bức chết, mẹ anh ta chịu đựng không nổi cú sốc, tự tử theo. Lương Thanh Trạch bị người nát nhà tan, anh ta vẫn luôn đẩy trách nhiệm lên người anh, anh không biết Lương Thanh Trạch là làm sao phát hiện em, nhưng mà anh ta tuyệt đối không có lòng tốt."
"Còn nhớ lần trước em nhận được một đống..." Tập Vị Nam hơi dừng lại, dường như có chút khó nói.
Diệp Bạc Hâm sững sờ nhìn anh, thì ra Lương Thanh Trạch và anh còn có nhiều vướng mắc như vậy.
Cô hít một hơi thật sâu, rủ mắt chứa ý cười, "Những bức ảnh giường chiếc của anh... là anh ta gửi cho em."
Tập Vị Nam hơi kinh ngạc, cũng không ngờ tới cô có thể đoán ra.
"Ừm..."
Diệp Bạc Hâm ngẩng đầu, đôi mắt đẹp đẽ bị ánh đèn bên đường chiếu sáng, mí mắt nhẹ run, "Anh sợ anh ta làm hại em?"
Há chỉ là sợ, Lương Thanh Trạch bây giờ nhà tan cửa nát, ai biết được anh ta sẽ làm ra chuyện gì?
Kiểu phòng thủ này là bất khả chiến bại, cảm giác như đang bị nhìn chằm chằm con mồi trong bóng tối, Tập Vị Nam cảm nhận được hoảng loạn tới nghẹt thở.
"Xin lỗi, vì anh, khiến em lọt vào nguy hiểm." một tay anh vuốt ve mặt cô, một tay ôm lấy eo cô, đôi mắt sâu xa như biển cả nhìn cô.
"Ha!" Diệp Bạc Hâm khịt khịt mũi, vẫn như cũ dựa vào lòng anh, hai tay ôm lấy eo hẹp của anh, má cô dựa vào lồng ngực đập đều đặn của anh, "Em không có yếu đuối như vậy."
Cô không sợ bị người khác báo thù, không sợ người ta đâm sau lưng, chỉ sợ Lương Thanh Trạch sẽ hủy hoại anh.
...
Tối chủ nhật, Diệp Bạc Hâm ở trong nhà bếp bận rộn, Tập Vị Nam dựa bên tường, hai mứt sâu xa như biển cả, nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của cô, thỉnh thoảng ngẩng đầu cười với anh.
Đầu họng Tập Vị Nam hơi chuyển động, bước thẳng về phía cô.
Anh mặc bộ quần áo ở nhà giản dị, áo sơ mi màu xám nhạt và quần dài thẳng tắp, một mặt dịu dàng.
Bỗng nhiên bị ôm lấy, Diệp Bạc Hâm hơi sững, nghiêng đầu nhìn đường nét ưu mỹ của anh, khóe miệng giương lên ý cười.
"Đói rồi sao?"
Tập Vị Nam đặt cằm dựa lên trên vai cô, đôi mắt đen như sao sớm nhìn mặt bên yên tĩnh của cô.
"Ngày mai..." Anh thở nhẹ một hơi, có lời lại không nói, cuối cùng lại thở dài một hơi.
"Ngày mai làm sao? Diệp Bạc Hâm kéo môi cười.
"Không có gì." Tập Vị Nam ôm chặt eo cô, nhìn đôi mắt trong trẻo tới không buồn không vui. "Tối mai về sớm một chút"
Xem ra cô không nhớ rồi.
Ngày mai là sinh nhật anh, cô một chút cũng không nhớ rồi.
Anh lúc trước không có để ý những ngày kỷ niệm này, nhưng mà ở cùng cô môi phút mỗi giây, anh đều nhớ trong, lòng tất cả giây phút tuyệt vời, ngọt ngào cay đắng trải qua, đều sẽ là hồi ức đẹp nhất.
Môi mỏng của Tập Vị Nam hơi mím lại, trên má cô đặt một nụ hôn.
"Anh đi ra ngoài trước."
Diệp Bạc Hâm chau mày, chỉ cảm thấy anh cả ngày hôm nay đều kỳ lạ.
Tập Vị Nam bước tới cửa, quay đầu lại nhìn cô một cái, trong mắt xẹt qua tia thất vọng hiếm thấy.
...
Như thường lệ, Diệp Bạc Hâm đi làm, Tập Vị Nam lái xe trên đường lớn dạo.
Mấy năm nay đều không ở trong Kinh Thành, rất nhiều địa điểm quen thuộc đều xảy ra biến hóa.
Lúc đi qua tiệm bánh kem, ánh mắt Tập Vị Nam hơi khựng lại, cuối cùng đỗ xe dừng lại bên đường.
"Tiên sinh, xin hỏi là sinh nhật anh hay là sinh nhật người khác? Thích mùi vị nào? Trong tiệm chúng tôi có thể đặt riêng..." nhân viên đi cùng anh, liên tục bô bô giới thiệu.
Trong tiệm có vài khách hàng, nhìn thấy anh, chậm rãi lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Ánh mắt Tập Vị Nam lướt qua tủ kính, bên trong lớp thủy tinh, có muôn vạn khẩu vị, hình dáng bánh kem, nhìn thấy rất ngọt, anh vẫn không thích ăn ngọt.
Lúc này, có người rút điện thoại ra, chụp một bức ảnh mặt nghiêng của anh.
Sắc mặt Tập Vị Nam nhất thời lạnh xuống, "Làm phiền cô xóa đi."
Hai cô bé nhìn thấy mặt anh nghiêm túc, uy nghiêm không giận, sợ hãi xóa bức ảnh.
Tập Vị Nam nhìn một cái, đột nhiên quay người rời đi.
Quay lại trên xe, điện thoại vứt trong tủ đồ vang lên.
Một tay Tập Vị Nam cầm lên, nhìn một cái, là Sở Lâm.
Anh hạ xuống cửa xe, "Chuyện gì?"
"Anh Nam, hôm nay là sinh nhật anh, anh sẽ không quay về nhà cũ chứ?"
Nhà cũ?
Nơi lạnh lẽo kia anh quay về làm gì?
"Ừm."
Vậy chúng ta ra ngoài chơi đi, anh dẫn theo chị dâu, bọn em đều rất muốn gặp chị dâu..." Dây mới là mục đích Sở Lâm gọi điện thoại, biết anh kết hôn, bọn họ đều nhịn không được hiếu kỳ, rốt cuộc là cô gái như thế nào lọt vào mắt anh Nam.
Tập Vị Nam chau mày, "Nói sau đi."
Mấy người bọn họ chơi như ngựa hoang, cô thực sự sợ trong lòng cô không thỏa mái.
"Cái gì vậy anh Nam? Anh thật sự sẽ không muốn cùng chị dâu đón thế giới hai người chứ? Đừng a, mang chị dâu tới cho anh em quen biết nhau, sau này dễ chiếu cố mà. Hôm nay lại là sinh nhật anh, anh nói mấy người chính ta, bao nhiêu năm rồi không tổ chức sinh nhật cho anh rồi? Anh làm sao không biết xấu hổ? Hai ngày trước Quý Giản Ninh không ở đây, Lục Tiễn Tây lại đi nước ngoài mở hội nghị học thuật rồi nhóm người chúng ta cũng lâu không tụ tập rồi, nhân cơ hội lần này, anh dẫn chị dâu tới..."
Tập Vị Nam hơi chút do dự, hai người ở cùng nhau, anh làm sao mở miệng nói hôm nay là sinh nhật anh được? Nếu như không nói, trong lòng anh ít nhiều cũng có bỏ qua, sau này khó tìm thấy cơ hội nói.
"Anh Nam, anh yên tâm đi, tối nay tụ họp tại một địa điểm, sắp xếp tiết mục gì, giao cho mấy người bọn em, tối nay bảy giờ, anh và chị dâu cùng nhau tới là được rồi."
Cuối cùng, Tập Vị Nam vẫn là gật đầu rồi.
...
Mở một cuộc họp buổi chiều, Diệp Bạc Hâm có chút đầu căng thẳng, vừa quay lại bàn làm việc, nằm bò lên bàn nghỉ ngơi một lúc.
Chưa tới thời gian tan ca, điện thoại bên vang lên tiếng chuông.
"Bạc Hâm, điện thoại. "Tô Hòa ở bên ngoài ôm tài liệu bước vào, gõ gõ bàn cô.
Diệp Bạc Hâm mở mắt ra, day day huyệt thái dương cầm điện thoại tới một bên nghe.
Thẩm Tư Á hẹn cô đi dạo phố, Diệp Bạc Hâm nghe ra, tâm trạng cô không tốt.
Nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa mới tan ca, Diệp Bạc Hâm không có do dự nói với Tô Hòa một tiếng, trực tiếp trốn làm.
Hai người đi dạo trên đường Thương Nghiệp trung tâm thành phố, Diệp Bạc Hâm vừa dừng xe, liền nhìn thấy Thẩm Tư Á ngồi bên đài phun nước, giơ tay nhìn đồng hồ ở đằng xa.
Diệp Bạc Hâm trả tiền, xách túi bước xuống xe.
"Không vui sao? Ai bắt nạt cậu, tớ giúp cậu đi cử lý anh ta!" Diệp Bạc Hâm ngồi xuống bên cạnh cô.
Thẩm Tư Á thu lại ánh mắt, đầu dựa vào vai Diệp Bạc Hâm.
Diệp Bạc Hâm hơi sững, nhìn thấy cô khép mắt lại, sắc mặt hơi tái, trên mi mắt vương giọt lệ.
Diệp Bạc Hâm thở dài một hơi, ôm lấy vai cô.
Là bởi vì Giang Diệc Đình sao?
Ngoài Giang Diệc Đình ra, cô không nghĩ ra Thẩm Tư Á vó thể vì ai mà rơi lệ.
"A Hâm, cậu biết không? Mẹ tớ không phải uất ức tự sát, bà ấy là bị ép chết, mà người ép chết bà ấy, bây giờ vẫn sống tốt, vì sao? Dựa vào cái gì mà người hại chết người khác vẫn sống, mẹ tớ lương thiện như vậy... Vì sao lại ngốc như vậy, vì một người đàn ông kết thúc sinh mạng của mình, bà ấy vì sao không nghĩ cho tớ? Nếu như tớ có mẹ, sẽ không có ai bắt nạt tớ rồi..."
Diệp Bạc Hâm hơi sững, mẹ Thẩm Tư Á là bị người ta ép chết?
Lúc cô quen với Thẩm Tư Á, mẹ cô ấy đã mất nhiều năm rồi, Thẩm Tư Á dường như không nhắc tới mẹ cô, cô cũng biết mẹ cô là bởi vì uất ức mà tự sát, bây giờ vì sao biến thành bị người khác bức chết rồi?
"Xảy ra chuyện gì?" Diệp Bạc Hâm mặt nghiêm túc nhìn Thẩm Tư Á.
"Ha!" Thẩm Tư Á lau nước mắt trên khóe mắt, đôi mắt kiều diễm nhuộm đầy tơ máu, "Không có gì. Đi mua sắm với tớ đi."
Thẩm Tư Á bước đi về phía trước, Diệp Bạc Hâm đuổi theo sau.
"Tư Á, cậu nói rõ đi."
" Không có gì đáng nói cả."
Vừa vào trung tâm thương mại, Thẩm Tư Á điên cuồng mua sắm, quần áo thay đổi theo mùa, quần dài đến túi giày, trong thường ngày cô keo kiệt nhất, bây giờ ngay cả giá tiền cũng không xem, thích là đi thử, hợp thì mua.
"Vị Nam, em tan ca trước rồi, bây giờ đang đi dạo phố với Thẩm Tư Á, anh không cần tới đón em đâu, em hôm nay có thể về muộn một chút, cơm tối anh tự mình anh nha..." Diệp Bạc Hâm ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, cô biết Thẩm Tư Á phải phát tiết, vì vậy không có ngăn cản.
Tập Vị Nam âm trầm một lúc, "Bảy giờ có thể quay về không?"
"Em..." Ánh mắt bõng nhiên bị bóng người ngoài cửa, Diệp Bạc Hâm đứng lên, hô hấp có chút không ổn định, "Em không nói với anh nữa, lát nữa gọi điện thoại cho anh. "