“Hạ Dã Nhuận a, chị cả thích vị hôn phu của con, con cùng với chị cả chị em thân thiết, vì hạnh phúc nửa đời sau, con miễn cưỡng rút lui.”
Cơ thể Diệp Bạc Hâm vùi trong ghế sofa, bắt chéo chân lên, tiếp tục thêm dầu vào lửa, “Dù sao mẹ con cũng không dạy con làm người thứ ba như thế nào, mẹ kế, bà có kinh nghiệm phong phú, bà dạy chị cả, để chị ấy xé xác người thứ ba bên cạnh Hạ Dã Nhuận, vậy vị trí đại thiếu phu nhân Hạ gia thuộc về chị cả rồi.”
“Yên tâm đi, con thề, tuyệt đối không tranh giành với chị cả!” Diệp Bạc Hâm đưa hai ngón tay lên, nói rất nghiêm túc, đáng tiếc ý cười trên chân mày nhìn như thế nào cũng là ý xấu.
“Diệp Bạc Hâm!cô câm miệng cho tôi!” Diệp Thanh Vũ không nhịn được nữa, hướng về Diệp Bạc Hâm hét lớn, sắc mặt biến thành vô cùng trắng bệch.
Diệp Bạc Hâm chớp mắt, tay phải di chuyển nhanh qua miệng, ý là kéo khoá lại.
“Diệp Thanh Vũ, cô ta nói có phải thật không?” Hạ Băng chỉ cảm thấy giận sôi máu, trời đất quay cuồng, đứa con này sao lại hồ đồ như vậy, không nói Hạ gia không chấp nhận thân phận của cô, cô bây giờ đã cùng Lạc gia định thân rồi.
Năm đó Diệp Viễn Đông có ý cùng Hạ gia liên hôn, cô tận lực vì con gái xúi giục Diệp Viễn Đông làm mối, Diệp Viễn Đông nghĩ tới Diệp Bạc Hâm kiêu ngạo bướng bỉnh không dễ thuần phục, không ngoan ngoãn nghe lời ông, vì vậy nhận lời đề nghị của bà.
Suy cho cùng Hạ gia là một gia tộc lớn, sự nghiệp mạnh, là danh môn trăm năm trong Kinh thành, không phải Diệp gia bọn họ nửa đường nhô lên một kẻ nói năng tuỳ tiện có thể so sánh, bám víu vào Hạ gia, thân phận Diệp gia có thể tguận theo đó mà lên cao, cái đó gọi là một người dsắc đạo, cả họ được nhờ.
Bất luận là đứa con gái nào, dù sao vẫn là người Diệp gia ông.
Đáng tiếc Hạ gia xem Hạ Băng không ra gì, Diệp Thanh Vũ là con gái của người thứ ba, vì thế không vừa mắt phu nhân Hạ gia, ngược lại là Diệp Bạc Hâm, một tính khí thất thường, lại lọt vào mắt phu nhân Hạ gia.
Với Diệp gia và Hạ gia, Diệp gia được coi là trèo cao, sau đó lại truuền ra tin đồn Diệp Bạc Hâm Hạ Dã Nhuận yêu nhau, hai nhà vui mừng rạo rực đem chuyện con cái định hôn luôn.
Hạ Băng bị làm cho nhục nhã, làm liên luỵ Diệp Thanh Vũ, trong lòng áy náy với con gái, sau đó tìm cho cô một gia tộc đính hôn, Lạc gia là danh môn, so với Hạ gia không phân cao thấp.
Theo lý mà nói, Lạc gia sẽ không nhìn tới Diệp gia, càng không phải nói đến thân phận của Diệp Thanh Vũ, nhưng tam thiếu gia Lạc gia dốt nát kém cỏi, là một công tử ăn chơi đàng điếm. Tam thiếu gia Lạc gia Lạc Thời Mặc sống trong khóm hoa, khôi ngô tuấn tú, phong lưu phóng khoáng, thu hút vô số danh môn 、rất nhiều phụ nữ muốn quỳ xuống dưới chân, cho dù danh tiếng có kép, cũng có rất nhiều cô gái tranh nhau để gả cho anh, đáng tiếc tam thiếu gia Lạc gia không xem ra gì, không muốn bị hôn nhân trói buộc, cả đời "Treo cổ " với một người phụ nữ.
Nhìn thấy đứa con trai càng ngày càng không ra gì, bà Lạc một khóc hai náo ba đòi tự tử, kiên quyết ép anh đi xem mặt, chuyện đến nước này, chỉ cần con trai bà vừa mắt, cô gái nhà người ta trong sạch, quan niệm dòng dõi gì đó, bà Lạc cũng không quan tâm nữa, định hôn trước rồi tính tiếp.
Hạ Băng đẩy Diệp Thanh Vũ đi cầu thân, rất nhiều lần cùng Lạc tam thiếu gia gặp mặt, tính khí Diệp Thanh Vũ cũng gay gắt, chưa bao giờ để đối tượng xem mặt còn chút mặt mũi nào, dần dần, Lạc tam thiếu gia đối với cô gái xinh đẹp này cảm thấy thú vị.
Hai người đạt được thoả thuận, vì để từ đó không muốn lại đi cầu thân nữa, lấy đối phương làm lá chắn, vì để đánh lừa cha mẹ, liền định cho cuộc hôn nhân này, đánh chết không nói ra, chỉ là không kết hôn.
“Là thật thì làm sao, dựa vào cái gì tôi không thể thích Hạ Dã Nhuận, tôi thích anh ta thì có gì sai?” Diệp Thanh Vũ bị ép làm sốt ruột, tức giận đến nước mắt lưng tròng.
Cô chẳng qua là gặp phải một người mẹ là người thứ ba thôi mà, cô lại không thể tự mình quyết định thân phận, bọn họ dựa vào cái gì mà không xem cô ra gì chứ?
Thứ nhất cô không thương thiên hại lí, không có tính người, thứ hai cô không phóng hoả giết người, chẳng lẽ mẹ cô là người thứ ba, cả đời này cô phải chối bỏ tất cả sao?
Cô phấn đấu để trở nên suất sắc, bọn họ đều không nhìn ra sao, vì sao cứ nắm lấy thân thế của cô không buông?