Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 232




Ưng Hy đóng cửa xe lại, khoảnh khắc thấy cô, cũng thoáng sửng sốt.

Gương mặt xinh đẹp cá tính trào dâng vẻ kinh ngạc tươi tắn khó tả.

Hai tháng ở cùng nhau, tình cảm Ưng Hy dành cho cô không chỉ là sự tán dương của cấp trên dành cho cấp dưới, mà còn cả tình đồng đội.

Ánh mắt lướt qua người đàn ông bên cạnh cô, gương mặt đanh sắc, nhưng ánh mắt lại lấp lánh ánh sao dìu dịu, gợi lòng cô hơi chua chát.

Hai người họ... sống cùng nhau?

Ưng Hy gật đầu với với Diệp Bạc Hâm, đoạn giơ tay chào.

“Đội trưởng!”

Ánh mắt Tập Vị Nam lướt qua cô, đáp lễ.

Ưng Hy và Quý Giản Ninh cùng về thành phố họp, quả là bất ngờ với anh, anh tưởng chỉ có một mình Quý Giản Ninh.

“Chị dâu, vậy chúng tôi đi nhé.”

Quý Giản Ninh nhanh nhẹn mở cửa bên ghế phụ, đứng chờ ở bên.

Lần này không dắt theo lái xe, Ưng Hy ngồi ở ghế sau, Quý Giản Ninh lái xe, Tập Vị Nam hiển nhiên ngồi vào ghế lái phụ.

Ưng Hy vốn định hàn huyên với Ưng Hy, nhưng thời gian eo hẹp, thời gian quay về đội bị giới hạn, chỉ đành chào hỏi qua loa.

“Đợi anh về.” Tập Vị Nam xoa đầu cô. Trong đôi mắt đen láy, ý cười thoang thoảng, bờ môi mảnh cong cong.

“Lên xe thôi, mọi người đang đợi anh kìa.” Nhịp tim mỗi lúc một dồn dập, trước ánh mắt trêu đùa của Quý Giản Ninh, Diệp Bạc Hâm đỏ bừng hai má, đưa tay vén mấy lọn tóc lòa xòa bên mặt, lấp liếm vẻ ngượng ngùng.

Thấy anh không màng bận tâm sự có mặt của người ngoài, thủ thỉ nói chuyện với Diệp Bạc Hâm bằng tư thế thân mật, đôi mắt vốn xa cách lạnh lùng lại ánh lên nét mềm mỏng, trong lòng Ưng Hy nhoi nhói đau, bèn lặng lẽ nhìn lảng đi, ánh mắt hướng ra vườn hoa ven đường.

Quý Giản Ninh “Phụt” một tiếng, suýt thì phá ra cười.

Sáng sớm nay, Lục Tiễn Tây gọi điện tố khổ với anh, bảo là đại ca đói khát không biết kiềm chế, vác tấm thân bệnh tật “Hành sự”, làm Lục Tiễn Tây tức suýt thì ói máu.

“Cười gì?” Tập Vị Nam nheo mắt, điềm tĩnh đứng trước mặt anh.

“Không cười gì cả.” Quý Giản Ninh xoa mũi, lập tức đứng nghiêm nghị.

Ba người lên xe xong, Quý Giản Ninh hạ cửa kính xe xuống, nhìn Diệp Bạc Hâm đứng ở ven đường, vẫy tay: “Chị dâu, chị quay vào đi.”

Diệp Bạc Hâm gật đầu, ánh mắt Tập Vị Nam nhìn cô, lưu luyến bịn rịn.

Bỗng nhớ ra trên tay còn xách túi thuốc.

“Đợi đã.” Diệp Bạc Hâm đuổi theo.

“Sao thế?” Quý Giản Ninh ngoảnh đầu nhìn cô.

Diệp Bạc Hâm chìa túi ni-lông trắng đựng thuốc vào trong xe.

Quý Giản Ninh nhận lấy, ngó nghiêng mấy cái, rồi quẳng cho Tập Vị Nam.

“Anh nhớ uống thuốc nhé. Đừng coi thường mấy cái ốm vặt, bây giờ còn trẻ, sức khỏe còn chịu được, sau này già rồi, mọi di chứng mới phát tác, lúc ấy thì anh tự chịu.” Cứ nhắc đến chuyện này là Diệp Bạc Hâm lại hổn hển, tối qua anh sốt cao mê man, làm cô sợ chết đi được.

“Giản Ninh, anh nhớ trông chừng, dặn anh ấy uống thuốc. Nếu lại sốt thì anh liên hệ bác sĩ Lục, không được để anh ấy gắng gượng quá sức.”

Quý Giản Ninh nháy mắt với Tập Vị Nam, phá lên cười: “Được rồi, chị dâu, cứ yên tâm đi. Đảm bảo trả về cho chị một đại ca lành lặn không sứt mẻ.”

Bị cô cằn nhằn trước mặt cấp dưới, Tập Vị Nam cũng không lấy làm bẽ mặt, trái lại nghe lòng ấm sực, có lẽ đây chính là cảm giác khi được người khác quan tâm.

“Ái chà, người tụ tập đủ rồi à?” Một tiếng huýt sáo cợt nhả cất lên, liền sau đó là giọng điệu bông lơn của Hứa Như Sơ.

Trán Diệp Bạc Hâm bỗng giật lên đùng đùng, cả người cứng đờ.

Cô bất giác nhìn theo hướng có giọng nói.

Một chiếc Ferrari đỏ chói vừa trờ tới, Hứa Như Sơ đeo kính đen, hất sầm cánh cửa xe, hai tay đút túi, cười cợt nhả cất bước tiến về phía họ.

Diệp Bạc Hâm hít thở thật sâu, rất muốn quay người bỏ chạy.

Gã chết tiệt này một khi đã xuất hiện, đảm bảo không có gì tốt lành hết.

“Thằng này, ai thế?” Quý Giản Ninh liếc mắt nhìn chiếc Ferrari bảnh chọe, xì mũi khinh khỉnh.

Ghét nhất cái thể loại cường hào khoe mẽ.

Sắc mặt Tập Vị Nam lãnh đạm, những ánh mắt lại trầm xuống.

“Ơ này, chạy cái gì? Cậu tuy có hơi hơi đẹp trai, nhưng không đến nỗi để cô phải tự ti đến nỗi vừa thấy đã lẩn mất chứ?”

Hứa Như Sơ giơ tay chặn trước mặt Diệp Bạc Hâm, chắn đường cô.

“Đồ bảnh chọe.” Diệp Bạc Hâm lườm Hứa Như Sơ.

Hứa Như Sơ hứ một tiếng, rướn mày nhìn Tập Vị Nam đang ngồi vững trên xe: “Người anh em, cứ yên tâm đi nhé, con bé này, cho tôi mượn một tí.”

“Cái quái gì?” Quý Giản Ninh sửng sốt trợn tròn mắt, thằng này là ai, vợ người ta mà cũng mượn bừa thế à?

Anh ta hết nhìn Tập Vị Nam, lại nhìn Hứa Như Sơ, không ai thèm đáp lời anh ta.

“Hứa Như Sơ, nói năng tử tế thì chết à?” Cơn sôi gan của Diệp Bạc Hâm bùng lên, ánh mắt như lửa hơ sau lưng của Tập Vị Nam, chẳng phải cô không cảm nhận được.

Dù là anh họ, thì cái kiểu ăn nói của anh ta cũng quá mập mờ, dễ gây hiểu lầm.

“Này, lôi thôi cái gì thế hả? Tôi còn chưa tính sổ với cô, vụ tối qua bỏ tôi ở khách sạn một thân một mình, để tót đi với đứa khác. Uống công tôi lặn lội xa xôi về đây, vừa tặng hoa vừa đưa đi chơi. Cô cũng vô lương tâm quá đấy, không sợ báo ứng à?” Hứa Như Sơ hậm hực trỏ trán cô.

Diệp Bạc Hâm không muốn to tiếng với anh ta, bèn sầm mặt toan bỏ đi, lại bị Hứa Như Sơ kéo giật lại.

“Đi cái gì mà đi? Lát nữa tôi về rồi, tiễn tôi ra sân bay chứ.”

“Lát đã về rồi? Đường đột thế?” Hứa Như Sơ lần nào đến Bắc Kinh mà chả ở lại một tuần, chơi chán, ăn uống từa lưa với đám bạn rồi mới về?

“Sao, không nỡ à?” Hứa Như Sơ cười tủm tỉm liếc nhìn cô.

“Anh đi chết đi!” Diệp Bạc Hâm bực mình lườm.

Cả hai đấu khẩu như chỗ không người, thân thiết đến nỗi Tập Vị Nam cảm thấy ghen tỵ.

Trước mặt anh, cô chưa từng tỏ ra phụng phịu hờn mát như thế bao giờ.

Dù biết rằng cả hai là anh em họ, thì trong lòng Tập Vị Nam vẫn có sự khó chịu.

Hàng lông mày tuấn tú của anh để lộ nếp nhăn mờ mờ.

“Đại ca?” Quý Giản Ninh lo lắng huých cánh tay anh, vợ mình bị thằng khác lôi lôi kéo kéo, thái độ lại thân mật, đàn ông nào mà chịu được: “Khách sạn gì thế? Chị dâu cắm sừng anh à?”

Tập Vị Nam lạnh lùnh lườm anh: “Nói linh tinh câu nữa, về giam cậu lại.”

Đến Ưng Hy cũng không nén được, đưa mắt nhìn anh.

Anh sẽ phản ứng thế nào, có giận không?

“Hứa Như Sơ!” Cuối cùng, Tập Vị Nam không nhịn được nữa, bèn mở cửa xe.

Cảm nhận được sắc mặt Tập Vị Nam không được vui, Diệp Bạc Hâm nhớ lại chuyện tối qua, lòng nghe “rắc” một tiếng, hất văng tay Hứa Như Sơ ra.

Hứa Như Sơ cũng biết ý, theo đà của cô, năm ngón tay buông lỏng.

Hứa Như Sơ xoa bắp tay đau điếng vừa bị anh ta lôi lôi kéo kéo, giận đến nỗi mỗi run lên lập cập.

Chỉ giỏi bắt nạt cô, tay chân chả chú ý nặng nhẹ gì cả.

Tập Vị Nam bước đến, nhìn xuống bờ môi mím chặt của cô. Xót xa nắm cánh tay cô, khẽ hỏi: “Đau lắm à?”

Diệp Bạc Hâm thu lại ánh mắt oán hờn trên người Hứa Như Sơ, ngước lên nhìn anh.

Thấy đôi mắt anh đen láy, ánh nhìn lúc nông lúc sâu bất định.

Ánh mắt Diệp Bạc Hâm liền sáng rực lên, khóe môi khẽ nhếch, thỏ thẻ nói: “Ừm, em đau lắm.”

Nũng nịu thì đã làm sao?

Có người thương, sẵn sàng chiều chuộng cô, thì cô cứ nũng nịu thôi.

Hứa Như Sơ trố mắt, trợn tròn không dám tin.

Con nhỏ mới rồi còn dữ tợn, móng vuốt để lại không ít vết cào trên mu bàn tay anh, giờ đã giở mặt, nũng nịu dịu nhỉu với thẳng khác.

Quả tha ma bắt.

“Này này, Diệp Bạc Hâm, cô bớt làm trò đi, đau cái gì? Tôi chỉ kéo nhẹ có một cái, từ bao giờ lại đỏng đảnh thế hả? Giở trò ly gián phải không cái cô này?”

Diệp Bạc Hâm khoái trá hất cằm, rụt lại bên người Tập Vị Nam, khiêu khích cười vào mặt Hứa Như Sơ.

Tập Vị Nam nheo mắt, đôi mắt có đuôi dài, sâu thẳm.

Anh an ủi, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Diệp Bạc Hâm.

Ý đồ của cô, dĩ nhiên không lọt khỏi anh mắt.

Nhưng Hứa Như Sơ cũng đúng thật chẳng chú ý nặng nhẹ gì cả, trong lòng anh thực sự không thoải mái.

Bây giờ cô dám thừa nhận với anh là mình đau, chứng tỏ muốn anh cho Hứa Như Sơ một trận, cảm giác được người khác dựa dẫm, cũng không tệ.

“Ý, đại ca giận rồi.” Quý Giản Ninh háo hứng ngóng ra bên ngoài.

Đợi màn ẩu đả sắp diễn ra, nhưng Tập Vị Nam đang bận quân phục, không thể động chân động tay ngay giữa đường giữa xá, bao nhiêu ánh mắt đang nhìn, bản thân anh cũng không phải người bất chấp hoàn cảnh.

Con người Hứa Như Sơ chỉ muốn tìm chút kích thích do quá nhàm chán.

Đe được Hứa Như Sơ, Diệp Bạc Hâm liền nhoẻn cười toe toét.

Cô kéo tay áo của Tập Vị Nam: “Đừng mất thời gian nữa, anh đi đi.”

Nói đoạn, lại trưng cầu ý kiến của anh: “Cho em đi tiễn Hứa Như Sơ nhé?”

Tập Vị Nam nghe tim xốn xang, anh yêu chết đi được dáng vẻ cô nhìn anh đầy dịu dàng, giống như trong đôi mắt trong veo xinh xắn ấy, cả thế giới chỉ có mình anh.

Đè nén ý muốn hôn lên môi cô, Tập Vị Nam nắn bàn tay cô, nửa cười nửa không: “Đuổi anh à?”

Hứa Như Sơ không nhịn được rùng mình: “Mấy người đừng có khiến người độc thân phải ghen tỵ nữa, lôi thôi là máy bay của cậu cũng cất cánh rồi, lúc ấy đừng trách cậu bắt đền hai đứa.”

Tập Vị Nam buông tay Diệp Bạc Hâm, tiến thẳng về phía Hứa Như Sơ.

Tối qua Hứa Như Sơ cố tình làm anh hiểu nhầm, kích thích thần kinh anh, thù này, sớm muộn cũng phải đáp trả.

Tập Vị Nam mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Hứa Như Sơ, môi mấp máy cử động.

Hứa Như Sơ hơi biến sắc mặt.

Tập Vị Nam bật cười, tiếng cười trầm thấp, cũng hơi lành lạnh.

Đoạn quay ra ngồi vào xe: “Lái xe đi.”

Hứa Như Sơ sững ra mấy giây, quay phắt người, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn theo đuôi xe đã đi xa: “Rồi giỏi lắm!”

Diệp Bạc Hâm tò mò Tập Vị Nam đã nói gì mà khiến Hứa Như Sơ lại tấm tức thế, nhưng thôi cũng coi như đã giúp cô báo thù.

“Này, không đi nhanh là không kịp chuyến bay đâu.” Diệp Bạc Hâm đắc chí cười.

Hứa Như Sơ tức quá chỉ vào cô, nhưng một giây kế tiếp, nhớ lời Tập Vị Nam nói, bèn bực bội bỏ tay xuống, hằm hè nói: “Bớt vênh váo đi, chẳng qua ỷ có người chống lưng chứ gì? Hứ!”

Hứa Như Sơ giận quá ấn còi điên loạn một tràng, Diệp Bạc Hâm bịt tai, cười hớn hở nhìn anh ta.

“Anh ấy đã nói gì thế?”

“Im ngay!” Hứa Như Sơ bực bội đeo kính râm, vẻ mặt tươi cười của cô rõ ngứa mắt, đành mắt không thấy, tâm không phiền.

Diệp Bạc Hâm hờ hững nhún vai: “Không nói thì thôi, em hỏi anh ấy vậy.”

Hứa Như Sơ phanh kít xe lại, cảm thấy mình chọc ai không chọc, lại chọc đúng gã điên Tập Vị Nam.

“Cô dám hỏi, tôi đá cô ra khỏi xe ngay bây giờ.” Hứa Như Sơ dữ tợn uy hiếp.

Xe bất ngờ dừng lại, Diệp Bạc Hâm chúi người về phía trước, may có đai an toàn kéo giật cô lại.

“Cầu còn không được đây.” Cô cũng tấm tức trả treo lại.

Anh ta hấm hứ, ngồi vững, lại đạp mạnh chân côn, chiếc xe phóng vọt đi.