Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 230




“Sao lại đường đột thế?” Cô khép hờ đôi mắt, đúng là có thấy bực mình, rõ ràng xin nghỉ phép, mà anh lại bị triệu về biết bao nhiêu lần.

Vừa mới khỏi ốm, giờ lại về, sức khỏe có chịu được không?

“Mới rồi Soái bộ gọi điện đến, có ít việc cần đích thân anh xử lý.” Tay anh chốc chốc nhát nhát lại vuốt lên lưng cô. Diệp Bạc Hâm thả nhẹ nhịp thở, ngỏng đầu khỏi bờ vai anh. Lúc Tập Vị Nam chau mày, cô lại áp mặt mình vào lồng ngực anh, vùi đầu thủ thỉ: “Sức khỏe của anh có chịu được không?”

Ánh mắt Tập Vị Nam ấm áp, đăm đăm nhìn xuống gò má cô.

“Yên tâm, không sao đâu.”

Diệp Bạc Hâm vòng tay ôm bờ hông săn chắc của anh, rúc vào lòng anh: “Có nguy hiểm không?”

Trong ánh mắt của Tập Vị Nam, tình ý đang dạt dào.

“Không, về báo cáo công việc với cấp trên thôi.”

Diệp Bạc Hâm nhắm mắt, bịn rịn hít hà thật sâu: “Bao giờ anh đi.”

“Nửa tiếng nữa.”

Diệp Bạc Hâm nhíu chặt mày. Từ nội đô đến nơi đóng quân vùng ngoại ô là hai giờ đồng hồ chạy xe, phần lớn đường xá đều là đường núi, địa hình hiểm trở. Bây giờ anh có lái xe được không?

Diệp Bạc Hâm sợ trên đường xảy ra việc gì, không ai biết thì phải làm sao?

“Anh tự mình lái xe?”

Tập Vị Nam hiểu cô đang lo lắng điều gì, bèn vỗ về đặt nụ hôn lên trán cô, khàn giọng nói: “Không, sáng nay Quý Giản Ninh về thành phố họp, lát nữa sẽ đến đón anh.”

Anh đã cân nhắc kỹ rồi, Diệp Bạc Hâm cũng không nói được gì.

Lòng vẫn bịn rịn, mà không thể nói ra.

Cô sợ mình cản đường anh. Người đàn ông này không chỉ thuộc về một mình cô, anh sinh ra vì tổ quốc, tồn tại để bảo vệ tổ quốc.

Cô không thể ích kỷ, gây trở ngại cho anh.

“Hâm Nhi, em đang giận à?” Nâng cằm cô lên, anh thở dài, hơi bẽn lẽn hỏi.

Diệp Bạc Hâm từ từ mở mắt, đôi mắt đẹp xinh phản chiếu gương mặt hoàn mỹ của anh.

“Em giận gì chứ?” Diệp Bạc Hâm nén nỗi chua chát: “Anh chú ý chăm sóc bản thân là được.”

Trước khi quen Tập Vị Nam, một mình cô cũng sống vô cùng thoải mái. Sau khi yêu anh, cô nếm đủ đắng cay ngọt bùi, dù cho sau này phần lớn thời gian anh không thể ở bên, cô cũng không đến nỗi vắng anh là không sống được.

Cô cũng có sự nghiệp của mình, có đam mê của bản thân, còn gia đình, bạn bè. Tập Vị Nam rất quan trọng với cô, song không hẳn đã là tất cả của cô. Cô không thể gửi gắm toàn bộ tinh thần ở anh.

Một người phụ nữ đánh mất bản thân, phụ thuộc vào đàn ông, tuyệt đối không phải là Diệp Bạc Hâm.

Tập Vị Nam lẳng lặng nhìn cô một lúc, không hiểu được thứ phức tạp trong mắt cô, lòng lại quặn lên nhói đau.

Nếu như Tập Vị Nam biết được suy nghĩ thực lòng của cô, không rõ sẽ vui nhiều hơn, hay buồn nhiều hơn.

Có lẽ bởi ánh mắt của cô khiến anh bất an, trong phút động lòng, Tập Vị Nam lại buột miệng lên tiếng, bảo cô theo anh về quân đội.

Lời buột khỏi miệng, Tập Vị Nam lập tức nhíu mày, có chút kinh ngạc vì sự mất trí của bản thân, nhưng lời đã nói ra rồi, anh cũng không hối hận.

Cô là người thân của anh, dẫn cô về quân doanh, chẳng có gì đáng trách, cũng không phạm quân qui.

Diệp Bạc Hâm cười, lắc đầu: “Thôi, không làm phiền anh nữa.”

Cô cúi đầu nghịch những ngón tay anh: “Vả lại, anh bận, em cũng bận. Hôm nay đã nghỉ một ngày, bên công ty cũng không rõ như thế nào rồi.”

Tuy không phải thiếu cô là sẽ ngừng hoạt động, nhưng trong tay mỗi người đều có việc được giao, cô xin nghỉ thì phần việc của cô sẽ chia đều cho các đồng nghiệp khác, tăng thêm gánh nặng cho họ, bàn giao cũng lằng nhằng.

“Không muốn đi thăm đồng đội của em ở quân ngũ à?” Trong lòng Tập Vị Nam hơi chua chát, suy nghĩ của cô, đại để anh có thể đoán được. Cô càng suy nghĩ cho anh, anh càng áy náy.

Diệp Bạc Hâm bỗng ngẩng lên, mắt chợt sáng bừng.

“Được không?”

Đội đặc chủng không cho người ngoài vào cơ mà?

Thấy cô vui, Tập Vị Nam cũng thờ phào.

“Được chứ. Lần trước cậu em còn đưa em vào được. Anh là Đội trưởng đội Đặc chủng, em lại là phu nhân của anh, đương nhiên có cách đưa em vào.”

Một tiếng phu nhân ấy lại âu yếm khác thường, lồng ngực Diệp Bạc Hâm đập thình thịch, mặt đỏ bừng.

“Thôi, lần sau, hôm nay đường đột quá.”

“Được, bao giờ muốn đi, thì báo trước với anh một tiếng, anh sẽ sắp xếp.”

Hai người lại nói thêm những chuyện khác trong nửa tiếng đợi chờ.

Cô rúc vào lòng anh. Kề tai cô, anh rủ rỉ kể những chuyện vui trong quân đội.

Thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô, ánh mắt Tập Vị Nam như tràn nét dịu dàng, thậm chí vẻ lãnh đạm, lạnh nhạt trên bờ môi mảnh, cũng tản đi không ít.

Một tay anh ghì vai cô, tay kia đặt sau gáy.

Cúi xuống bắt lấy bờ môi hồng.

Mút mát, vần vò.

Anh lấn lướt, sục sạo trong vòm miệng cô, như muốn tước đi mọi hơi thở của cô.

Diệp Bạc Hâm nhũn người, siết lấy đoạn áo trước ngực anh, hơi ngửa về sau, lưng chạm vào bàn.

Bịn rin vấn vương, tình ngào như mật.

...

Sở Lâm cũng còn quân tử, trước khi đuổi Thẩm Tư Á ra khỏi nhà, vẫn để cô lên gác thay bộ áo ngủ.

Mặt Thẩm Tư Á xanh mét, phí cả buổi tối bận rộn. Tối qua còn uống say nữa chứ, cảnh giác thường ngày đi đâu hết rồi? Nhẽ nào nhờ gương mặt vô hại của Sở Lâm, nên trong tiềm thức cô luôn cho rằng Sở Lâm sẽ không làm gì mình?

Rốt cuộc sau đó cả Sở Lâm cũng say bét nhè. Hai con ma men, có tí cồn trong người rồi làm bậy với nhau, ở tòa soạn cô chứng kiến biết bao nhiêu vụ.

Đúng là đầu heo.

“Thẩm tiểu thư, mời cô lên xe.” Thẩm Tư Á vác bộ mặt ảo não từ biệt thự đi ra. Quản gia gọi tài xế, một chiếc Lamborghini màu trắng đỗ trước cổng biệt thự.

Thẩm Tư Á vòng qua xe, tấm tắc chẹp miệng.

Bọn có tiền toàn lũ trác táng, hở ra là mua xe mấy trăm vạn.

Cô nhớ chiếc xe tối qua Sở Lâm lái, không phải Lamborghini, mà là một chiếc Bentley.

Tài xế mở cửa sau, Thẩm Tư Á ngồi vào xe.

Nhớ đến việc tối qua lại bị Sở Lâm bỡn, cô thậm chì chẳng buồn tỏ ra hòa nhã với tài xế.

Tài xế hỏi địa chỉ xong, liền đánh xe lăn bánh êm ru.

Sau cơn say, đầu vẫn hơi đau, đến bữa sáng cũng không nỡ cho ăn, Sở Lâm đã tống cổ cô ra ngoài.

Thẩm Tư Á khó chịu nhắm nghiền mắt, bụng đang làm cách mạng, cô xoa chiếc bụng đang sôi lên ọc ọc, tự dặn mình lát nữa về phải bảo dì giúp việc làm một bữa hoành tráng, khao lao bản thân mới được.

“Cô Thẩm, cô Thẩm...”

Thẩm Tư Á ngủ suốt dọc đường, cho đến khi xe dừng lại, tài xế đứng trước mặt, gọi cô. Thẩm Tư Á mới lừ đừ tỉnh lại.

Vỗ lên má, Thẩm Tư Á đóng sập cửa lại.

Cô gõ lên cửa kính bên ghế lái, tài xế hạ kính xuống, vẻ thắc mắc.

“Xin hổi cô Thẩm còn gì dặn dò ạ?”

Thẩm Tư Á hứ một tiếng, giơ ngón tay giữa: “Về nhắn với Sở Lâm, anh ta dở ẹc. Bắt nạt đàn bà con gái thì đàn ông cái nỗi gì. Chuyện này tôi chưa cho qua đâu. Đáng đời, người phụ nữ anh ta thích, cũng không thèm thích lại anh ta. Cái loại đàn ông vừa kém phong độ vừa bẩn tính, bà nào đui mù mới thèm ngó ngàng đến anh ta.”

Thẩm Tư Á đắc chí cười, nguẩy hông, lộc cộc giầy cao gót, miệng ngâm nga quay vào biệt thự.

Bỏ lại tài xế một mình trong gió tan tác, tính nóng như lửa thế này, Sở thiếu gia đã làm gì mích lòng cô ta?

...

Bên ngoài nhà họ Thẩm, một chiếc xe Jaguar chống đạn màu bạc đỗ từ đêm qua đến tận bây giờ.

Giang Diệc Đình ngồi trên xe, hạ cửa kính xuống, sắc mặt vừa lạnh vừa âm u, cái nhìn như dát lớp băng, trừng trừng nhìn về phía căn nhà.

Đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, khói vẩn vương, cho đến khi điếu thuốc tàn, bỏng đầu ngón tay, anh ta chỉ liếc mắt nhìn rồi hờ hững búng đầu lọc đi.

Trên mặt đấy, tàn thuốc, đầu mẩu thuốc lá ngổn ngang.

Cố Nhĩ Tư len lét liếc mắt quan sát sắc mặt anh qua gương chiếu hậu. Ngồi cả một đêm, nom vẻ mặt anh hơi hốc hác, cằm lún phún râu.

Bất thình lình, Giang Diệc Đình dằn nắm đấm xuống ghế sau.

“Rầm” một tiếng, như thụi vào lồng ngực.

Đôi mắt trên gương mặt luôn vô cảm của Cố Nhĩ Tư khẽ run lên, không dám thở mạnh.

Giang Diệc Đình dằn nén suốt một đêm, lại thêm buổi sáng nay, bây giờ giống như thùng thuốc nổ có thể nổ bất kì lúc nào, không ai dám chọc vào, sợ sẽ tan tác mây bay.

Cố Nhĩ Tư dĩ nhiên đoán được Giang Diệc Đình đang đợi ai. Nhưng Giang Diệc Đình không thừa nhận, thì anh ta cũng không thể nào đi điều tra nơi trú hiện giờ của Thẩm tiểu thư.

Cố Nhĩ Tư vừa thu lại tầm mắt, thì bắt gặp một chiếc xe dừng ở phía trước cách đó không xa. Thẩm Tư Á bước xuống, cúi người không biết nói gì với người ngồi trong xe, mà cười vô cùng khoan thai. Tạo hình ảnh trái ngược hoàn toàn với người mang vẻ mặt hằm hằm ở ghế sau.

“Đại ca, Thẩm tiểu thư về rồi.” Cố Nhĩ Tư khẽ nhắc.

Giang Diệc Đình nhếch bờ môi quyến rũ.

Ánh mắt đen láy dõi theo Thẩm Tư Á.

Trong khi Thẩm Tư Á vẫn chẳng mảy may hay biết, vừa cúi đầu nghịch điện thoại, vừa đi về phía cổng nhà mình.

Cho đến khi, có người chặn đường.

Bóng hình cao lớn phủ trùm trên đỉnh đầu, hơi thở quen thuộc, áp lực khiến cô ngột ngạt.

Ngón tay cứng đờ, bờ môi cong cong liền trĩu xuống.

Cô thấy mệt, không muốn lằng nhằng với Giang Diệc Đình, nhưng vì sao anh ta cứ đeo bám không thôi?

Ánh nhìn lướt từ quần, lên thắt lưng, áo sơ mi, cà vạt...

Ánh mắt hơi khựng lại, bộ đồ trên người anh ta hơi nhàu nhĩ.

Hít thở thật sâu, cô mới mỉm cười ngẩng đầu lên, đối điện ánh mắt tóe lửa của Giang Diệc Đình.

Thấy cô vẫn cười được, Giang Diệc Đình hận không thể bẻ gẫy cổ cô.

Rõ ràng muốn buông xuôi, nhưng vì sao người phụ nữ này cứ như âm hồn, đi đâu cũng vất vưởng theo, lượn lờ trước mắt anh, khuấy động cõi lòng anh, khiến anh phải khó chịu.

Cả người anh nhếch nhác, còn cô lại tinh tươm, cười vô tư lự.

“Tối qua đi đâu?” Giang Diệc Đình tóm chặt lấy cổ tay cô, dùng lực, như chực muốn bóp vụn hòng trút bực.

Thẩm Tư Á đau nhói, mặt nhợt đi, song vẫn mỉm cười.

“Anh là gì của tôi? Quản lý hơi bị nhiều rồi đấy.”

Đợi thâu đêm, rốt cuộc chỉ đợi được câu nói mỉa mai của cô. Giang Diệc Đình tức điên lên, lại phá ra cười.

“Vừa giúp cô dọn bãi chiến trường, giờ đã giở mặt không quen à?”

Sống lưng Giang Diệc Đình gồng lên thằng tắp, khóe môi mím chặt không một độ cong, nét cằm cũng lạnh lùng khác thường.

Yết hầu hơi quặn lên.

Ánh sáng chói chang rọi vào mắt, nhức nhối đến độ căng tức cay xè.

Thẩm Tư Á phì cười, nhìn xuống cổ tay bị anh nắm đỏ ửng.

Giận thế này, cô có trêu chọc gì anh ta?

“Anh này, tôi có nhờ anh à?”