Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 227




11 giờ, trước tòa biệt thự hai tầng màu trắng, một chiếc Porsche đỏ đột nhiên rẽ bánh, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng "Kítttttt" chót tai.

Chiếc Porsche dừng lại, một đôi guốc màu đỏ giẫm xuống đất, lộ ra đôi chân thon dài tuyệt đẹp.

Bước về trước, chiếc đầm màu tím tỏa ra hương thơm thoang thoảng, trên người khoác chiếc áo voan mỏng cũng màu tím, hai cánh tay trắng mướt như ngọc khép hờ dưới áo.

Môi đỏ rạng rỡ, một mái tóc hơi xoăn dài màu nâu xinh xắn.

cô gái mặt như búp bê, trên đôi má non nớt, hàng lông mi cong vuốt như đôi cánh hơi rung rung dưới ánh mặt trời.

Người giúp việc đang tưới nước cho bãi cỏ ngoài biệt thự nghe thấy động tĩnh liền bỏ vòi bơm xuống.

"Tập tiểu thư, cô đã về rồi ạ?" người giúp việc đứng bên cạnh, hơi cuối người.

Tập Khởi Nhu vẻ mặt tức giận, đóng mạnh cuẻa xe lại.

"Sở Lâm ngủ dậy chưa?"

Vừa nghĩ tới tối qua bị cho leo cây, sáng nay đi công ty anh ta bắt người lại để mất một nữa, Tập Khởi Nhu tức đến sôi máu.

Người giúp việc từ từ ngước đầu nhìn cô ấy một cái, biết rằng tự thiếu gia lại làm cho vị đại tiểu thư này nổi giận, một lát tránh không khỏi cảnh gà bay chó chạy.

"Bỏ đi, hỏi cô cũng chẳng được gì, tự tôi vào trong tìm anh ta." Tập Khởi Nhu đùng đùng nổi giận, tiếng giày cao gót cộp cộp cộp giẫm lên bậc thềm.

Đập mạnh chuông kêu cửa, miệng Tập Khởi Nhu không ngừng lẩm bẩm, ngón tay đập hết sức, giống như đã đập thẳng vào khuôn mặt ma quái của Sở Lâm vậy.

"Đồ khốn, dám cho bà đây leo cây, chán sống rồi đúng không!"

Quản gia từ trong màn hình giám sát nhìn thấy cô đùng đùng khí thế đứng ở cửa, vội mau mồ hôi.

"Tập tiểu thư, cô đến rồi?" quản gia ấn mở chốt cửa, cười dịu dàng đứng bên cạnh.

"Quản gia chào bác." Tập Khởi Nhu nén cơn giận, cười dịu dàng hướng về phía quản gia, "Sở Lâm có ở đây không?"

Quản gia bị nụ cười của cô mê hoặc rồi, giơ tay chỉ lên lầu, "Có đấy ạ."

"Cảm ơn bác quản gia."

Tập Khởi Nhu quay người lập tức đổi sắc mặt, chạy ngay lên lầu.

Tập gia và Sở gia là thế giao, anh hai cùng Sở Lâm lại là chỗ huynh đệ, Tập Khởi Nhu không ít lần chạy tới Sở gia, hai năm trước bác Sở trai và bác Sở gái giao công ty cho Sở Lâm, sau đó đi du lịch vòng quanh thế giới rồi, nghe nói bây giờ đang định cư ở Hà Lan. Sở gia to lớn đến như vậy, hôm nay chỉ còn mỗi Sở Lâm sống đơn độc.

"Ôi, Tập tiểu thư..." đợi Tập Khởi Nhu chỵa như bay lên cầu thang, quản gia mới hoàn hồn lại, lập tức nước mắt lã chã khắp mặt, Tập Khởi Nhu lần nào cũng đều dùng chiêu này đối phó với ông ta, mà lần nào cũng không sai, vẻ mặt nhìn thì vô hại, nhưng mưu kế vặt trong lòng lại nhiều không biết đâu mà lần.

Tập Khởi Nhu một mạch đi tới phòng ngủ của Sở Lâm, đập cửa "Bịch bịch bịch".

"Sở Lâm, anh thức dậy cho em!"

Cửa không khóa, Tập Khởi Nhu vặn một cái đã mở được rồi.

Trong phòng ngủ, Sở Lâm ngủ say như chết, đêm qua uống quá chén, ngủ liền một mạch tới bây giờ.

Anh nằm sấp trên gối, đường nét sắc xảo như tranh vẽ, một bên mặt vùi trong chiếc gối bông, bên amựt còn lại lộ ra trong không trung.

Rèm cửa che ánh sáng lại, trong phòng tối om.

Chiếc chăn mỏng màu xám đắp xéo qua eo anh ta, cơ thể trần như nhộng, đầu tóc bù xù.

Tập Khởi Nhu nhìn anh ngủ rất sâu giấc, nghĩ tới chuyện mình bị cho leo cây, cả đêm đều bực bội đến không ngủ được, cơn tức giận lại đùng dùng kéo đến.

"Sở Lâm! Anh thức dậy cho em!" cô cười lạnh lùng, đi đến cạnh giường, cuối người hét vào tai anh ta.

Mộy tay vén mền ra, ném xuống dưới sàn.

Sở Lâm đang ngủ ngon giấc, bên tai bỗng truyền tới âm thanh chói cả tai, màng nhĩ chấn động đến phát đau.

Anh theo phản xạ ngồi bật dậy, gãi gãi đầu tóc, mơ hồ mở to mắt ra.

Anh dụi mắt, sao lại nghe thấy tiếng của nha đầu Khởi Nhu đó rồi, bị ảo giác rồi sao?

Một giây sau, Tập Khởi Nhu trừng mắt lên.

Ngủ nude?

Sở Lâm tên lưu manh này lại ngủ nude!

Tập Khởi Nhu tay nóng bừng, cả khuôn mặt đỏ ửng lên.

"Aaaaaa!" cô nhắm chặt mắt lại, hét toáng lên.

Tiếng hét thảm thiết của cô cuối cùng cũng khiến Sở Lâm tỉnh ngủ.

So với cô, Sở Lâm bình tĩnh hơn nhiều.

Khóe miệng anh ta phồng lên, thản nhiên kéo tấm chăn mỏng chăn người lại.

"Sở Lâm! Anh là đồ lưu manh, ngủ mà không mặc quần áo!" Tập Vị Nam một tay che mắt lại, lên án hành vi của anh ta.

Sở Lâm bình thản quấn chăn lại, bước chân xuống sàn, đi về phía cô.

"Ai lưu manh? Em đường đường là khuê nữ lại xông vào phòng của đàn ông, còn vén mền của người ta ra, người bị nhìn thấy là tôi, tôi còn chưa nói em lưu manh, em đã ngược lại còn xấu xa tố cáo trước rồi!"

"Anh!"Tập Khởi Nhu mặt đỏ bừng, không biết là tức hay là xấu hổ, vừa mở mắt ra, đã thấy Sở Lâm mình trần đứng cách mình một bước, khoảng cách rất gần, cô vội vàng xoay người lại, "Tên lưu manh, em mà bị lẹo mắt thì anh không xong với em đâu!"

"Hở? Nói như vậy em đã nhìn thấy rồi?" Sở Lâm không biết nhục nhã là gì, đàn ông bị thấy hết cả mà lạ như không có gì.

Tập Khởi Nhu tức đến phát run, trước mắt lại hiện ra cảnh tượng vừa nhìn thấy khi nãy.

"Mau mặc quần áo vào đi, em đợi anh ở phòng khách, một lát nữa sẽ tính sổ với anh!" Tập Khởi Nhu nhanh chân chạy khỏi hiện trường.

Sở Lâm sờ sờ lên khóe miệng, xoay người đi tìm quần áo mặc vào.

Tập Khởi Nhu mặt vẫn chưa hết đỏ, tức điên người nhìn trân trân lên trần nhà.

Sở Lâm đã đi ra, trên người mặc áo sơ mi xanh da trời, quần tây màu đen.

Bình thường vì tập luyện, cơ thể anh cường tráng săn chắc, cổ áo hơi phanh ra, lấp ló khuôn ngực vạm vỡ.

Ngũ quan sắc sảo, trên khuôn mặt trắng trẻo vẫn còn dấu vết ngái ngủ.

"Bà cô à, em mới tinh mơ đã quấy rầy giấc ngủ của người khác, là muốn làm gì đây?" Sở Lâm vừa xắn tay áo vừa hỏi, anh biết điều không đứng gần Tập Khởi Nhu.

Người nhà họ Tập từ nhỏ đã bị ném vào trong quân đội để rèn luyện, nha đầu này còn từng tập qua Taekwondo, nếu phân cao thấp, anh vẫn thật sự không có khả năng thắng được.

Tập Khởi Nhu sắc mặt thay đổi rất nhanh, cô cũng quen rồi, dù sao nhìn cũng đã nhìn rồi, cũng không có gì phải nhục cả.

"Sơ Lâm, em hỏi anh, tối hôm qua vì sao lại cho em leo cây? Anh có biết em đợi anh bao lâu không? Ba tiếng đồng hồ, đợi cả ba tiếng đồng hồ đấy!"

Cô tối qua ngốc nghếch ở quảng trường Thịnh Thiên đợi anh suốt ba tiếng đồng hồ, người ta từng đôi lại từng đôi tình nhân đi ngang qua, mà cô giống như một con ngốc, cho rằng anh có chuyện nên chậm trễ rồi, cứ đợi rồi lại đợi.

Ba tiếng đồng hồ?

Sở Lâm ánh mắt cử động.

Ngước mắt lên, anh cười như không có gì.

"Này bà cô, em biết hôm qua là ngày gì không? Thất tịch-lễ tình nhân đấy, người ta đều là tình nhân ra ngoài hẹn hò, chúng ta hẹn ra ngoài đi chơi sao, chuyện gì thế này?"

Sở Lâm bẻ lại cổ áo, nhấc đôi chân nhon dài lên, nhảy trọn lên ghê sofa.

"Em đấy, có bạn trai rồi, tên nhóc ấy đang du học ở nước ngoài đúng không?em buồn chán cô đơn, muốn tìm tôi để giết thời gian, ok, cho dù em là em gái của Nam, cũng xem như là em gái của tôi, tôi có thời gian sẽ đi cùng, chỉ cần em nói một câu, lợi nhuận mấy ngàn vạn tôi nói bỏ là bỏ, ra ngoài chơi cùng em. Nhưng em gái, tôi cũng phải có không gian riêng tư chứ, Sở Lâm tôi không phải đồ chơi của em, lễ thất tịch tôi cũng phải có hẹn với mấy người đẹp chứ, không thể bất chấp lời mời của một người đẹp, lại chạy đến cùng một cô bé miệng còn hơi sữa chạy nhảy điên cuồng khắp nơi đúng không?"

Mặt Tập Khởi Nhu chốc lát trắng bệch ra, mấy lời của Sở Lâm rất nặng nề, anh trước giờ chưa từng nói nặng lời với cô như vậy.

Đây chính là mấy lời trong lòng của anh?

Tập Khởi Nhu chỉ là em gái của anh ấy?

Vì nguyên nhân của anh hai, Sở Lâm mới nhận cô?

"Hứ, Sở Lâm, em hiểu rồi, anh chính là ghét em quấy rầy đến cuộc hẹn của anh và mấy người đẹp đúng không? Dù sao cũng có người chơi cùng em rồi, lần sau không thèm tìm anh nữa."

Khi cô cam tâm dựa dẫm vào anh ư? Tập Khởi Nhu cô mới không bị coi thường như thế

Còn là em gái ư?

Cô có một anh trai ruột, anh họ thì vô số, còn thiếu một anh trai như anh sao?

Sở Lâm không nói gì cả, trầm ngâm nhìn cô.

"Được rồi, em đến để nói ra một vấn đề, không quấy rầy đến giấc ngủ của đại thiếu gia anh nữa." Tập Khởi Nhu vừa cười vưùa xoay người, đi đến cửa bỗng dừng lại, "Sở Lâm, dù cho anh có hẹn, lẽ nào không nên nói với em một tiếng sao? Làm em ngốc nghếch đợi suốt ba tiếng, chơi em à. Rốt cuộc tối qua lúc em hẹn với anh, anh cũng không từ chối."

Tập Khởi Nhu bóng lưng mất hút, mặt Sở Lâm trầm ngâm lại, ánh mắt nhìn vào khoảng không xa xăm, thần sắc phức tạp.

...

"Tập tiểu thư, cô thế này mà đi sao?"

Quản gia luôn lưu ý động tĩnh ở ỷên lầu, chính là sợ hai người đánh nhau.

Thiếu gia của bọn họ mặc dù phong độ, nhanh nhẹn, nhưng không kiềm được Tập tiểu thư quá ầm ĩ.

Lúc trước hai người đánh nhau không ít, nhưng mà quản gia nhìn ra được, thiếu gia đều nhường nhịn Tập tiểu thư.

"Đúng vậy, làm phiền bác rồi, bác quản gai." Tập Khởi Nhu nở nụ cười.

Không hợp lý.

Quá không hợp lý rồi.

Tập tiểu thư vừa mới bừng bừng lửa giận đi lên lầu, sao lại đi xuống rồi, mà lại không còn giận nữa.

Thần sắc cũng có chút cổ quái.

"Tập tiểu thư, cô không sao chứ?" Tập Khởi Nhu xua tay, có thể có chuyện gì được, bị người ta cho leo cây rồi, lại bị người ta ghét bỏ rồi.

...

Sau giấc ngủ say, Thẩm Tư Á tỉnh lại, đầu đau muốn vỡ ra.

Cô nhìn xung quanh, phát hiện ra cảnh vật rất lạ.

Đấm đấm vào đầu, rồi đẩy chăn xuống dưới giường, bỏ chân xuống bước đi.

Trên người mặc bộ đồ ngủ, chất liệu vải bình thường.

Căn phòng rất to rất xa hoa, lại trang trí theo phong cách châu Âu, chứng tỏ người trang trí rất có mắt thẫm mỹ.

Cô có ấn tượng loáng thoáng về chuyện đã xảy ra tối hôm qua.

Sau khi lên xe của Sở Lâm, Sở Lâm bảo cô cùng anh ta đi đến một nơi, cô vì muốn tìm ra tin tức mới đầu tiên nên đã không từ chối.

Sau đó...

Sở Lâm mang cô đến một quán bar cao cấp, vừa bước vào đã gọi rất nhiều rượu.

Sở Lâm hình như tâm trạng rất không tốt, mặt rất lạnh, bảo cô cùng uống với anh ta, còn kêu cô im miệng, không dò hỏi gì cả, cô cũng ngoan ngoãn im miệng.

Rất nhiều phụ nữ thấy anh ta ăn amực sang trọng xa hoa, liền giống như ong bướm dập dìu bay tới.

Cô ngồi bên cạnh vừa uống rượu vừa nghĩ, có cần chụp cảnh tượng này lại không, với tiêu đề thú vui tiêu khiển của một bộ phận giới hào môn.

Nghĩ ngợi hay là thôi bỏ đi, Sở Lâm có thể mua lại tiêu đề rồi xé bỏ, còn có thể hất đổ chén cơm của cô.

Nhưng mà điều khiến cô tò mò chính là, Sở Lâm lại tối sầm mặt xua đuổi mấy người phụ nữ đó đi, sau đó cả người toát ra vẻ lạnh lùng, không có người đẹp nào dám tới bắt chuyện.

Cô sau đó hình như uống nhiều rồi, nhìn thấy rất nhiều Giang Diệc Đình, không ngừng lắc lư trước mặt cô, cô lẩm bamả nói anh ta đáng ghét, vừa khóc vừa mắng anh ta không có trái tim, còn lau nước mũi nước mắt lên người anh ta.

Thẩm Tư Á rùng mình, không phải cô sau khi uống say đã tưởng Sở Lâm là Giang Diệc Đình, hướng về phía Sở Lâm mà chùi nước mắt nước mũi rồi chứ?

Nếu nhưu vậy thật, Sở Lâm thích sạch sẽ đó khong xé xác cô ra mới lạ?

Tiêu đề đầu bài của cô phải làm sao đây?