Đêm ấy, hầu như Diệp Bạc Hâm không chợp mắt.
Gương mặt xanh xám, bờ môi tím tái.
Và cũng chả tâm trạng nào chăm chút bản thân.
Nửa đêm về cuối, cô bật đèn, chống cằm ngồi bên giường, hai mắt chăm chăm nhìn xuống gương mặt đỏ gay của người đàn ông.
Phòng ngủ im ắng, ánh đèn màu cam rọi xuống gương mặt sắc cạnh của anh.
Hơi thở của anh nặng nề, vầng trán nhăn lại.
Cô đưa tay, đặt lên hàng lông mày của anh, nhè nhẹ vuốt phẳng, làn da dưới đầu ngón tay nóng ran.
Một tay kia nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đặt bên người của anh, áp lên bên má, se sẽ dụi vào đó, nóng vô cùng, nhưng lại khiến cô yên lòng.
Gần bốn giờ rưỡi, bình thuốc cạn đáy, cô rút kim, lấy bông tăm ấn lên vết tiêm như cách Lục Tiễn Tây dặn.
Anh giảm sốt, cô lấy cặp nhiệt độ kiểm tra lại lần nữa nhiệt độ cơ thể anh.
Ba mươi tám độ rưỡi...
Cô mới thở phào.
Cả đêm xoay xở, cô vừa lo vừa chăm sóc anh, bây giờ cơn buồn ngủ ập đến, cuối cùng Diệp Bạc Hâm không gượng được nữa, bèn hẹn đồng hồ sáu giờ, rồi nằm xuống cạnh anh. Trong bóng tối, đôi mắt khép hờ vẫn ngắm gương mặt yên bình say ngủ của Tập Vị Nam, rồi mới dần dần thiếp đi.
...
Đồng hồ đúng giờ đổ chuông, cô theo phản xạ ngồi bật dậy, sợ làm Tập Vị Nam giật mình, bèn tắt chuông đồng hồ, rón rén hé mở chăn.
Cô cúi người, tì trán mình lên trán anh, vẫn hâm hấp sốt, nhưng đỡ hơn nhiều rồi.
Diệp Bạc Hâm ra phòng khách, rót một cốc nước ấm, dùng bông tăm thấm ít nước chấm lên bờ môi nhợt nhạt của anh. Động tác chăm chút, cẩn thận.
Sau đó, lại dùng khăn nhúng nước ấm, lau mồ hồi trên người anh.
Thu xếp đâu vào đấy, cô mới vào nhà tắm, đánh răng, rửa mặt.
Cơn chóng mặt ập đến, trước mắt tối sầm, thân mình lảo đảo, suýt thì ngã dúi xuống đất.
Tay vịn vào cửa, hoàn hồn mất một lúc, cô lắc mạnh đầu, mới xua được cơn choáng váng.
Đứng trước gương trang điểm, cô thấy gương mặt mình xanh mét, bèn đưa tay vỗ lên má.
Mở vòi nước, vốc nước táp lên mặt, lại vỗ mạnh, sắc mặt mới có chút hồng hào.
Tối qua Lục Tiễn Tây dặn, sáng sớm cô nấu ít cháo thanh đạm cho anh ăn.
Mà trong tủ lạnh chả có một thứ thực phẩm nào, giờ này siêu thị lại chưa mở cửa.
Rửa mặt xong, cô lấy ít đồ dưỡng da mang theo trong túi, soi gương xoa trát, giấu đi gương mặt tái nhợt, thoa ít son, gần như không thể nhận ra cô đã thức thâu đêm.
Trước lúc ra cửa, cô vào phòng ngủ nhìn anh một thoáng, thấy anh nằm ngủ im lìm, hơi thở đều đều, cô mới đóng cửa lại.
Đến chợ rau gần đó đã là bảy giờ hơn, rau bán tầm này là tươi ngon nhất, nhưng cũng xô bồ nhất. Mùi tanh nồng của cá của thịt của máu, các thể loại mùi lẫn vào thành một, tiếng chí chóe om tỏi, xô bồ tất bật.
Cô chọn thức ăn cho ba bữa trong ngày, xách về mấy túi ni-lông trắng.
Sáng sớm cô còn hớt hải chạy ra tiệm thuốc, rồi lại chạy ra đón Lục Tiễn Tây, bảo vệ trực ca nhận ra cô, thấy cô xách túi thức ăn, liền tươi cười chào hỏi.
“Phu nhân dậy sớm thế ạ?”
Sau khi mua nhà, Tập Vị Nam chưa dọn vào ở, nhưng tháng này anh vừa mua sắm đồ nội thất, qua lại không ít lần. Mà khí chất của anh lại xuất chúng hơn người, dáng mạo khôi ngô, người trong phòng bảo vệ ai cũng nhớ mặt anh.
Hôm qua Diệp Bạc Hâm lái xe về, lúc dừng ngoài cổng kiểm tra, Tập Vị Nam ngủ yên trên ghế lái phụ. Bảo vệ thoạt nhìn đã nhận ra anh, nên hiển nhiên cũng đoán rằng Diệp Bạc Hâm là vợ anh.
Diệp Bạc Hâm lịch sự mỉm cười lại.
...
Rửa rau, ninh cháo...
Tất bật các công việc xong thì đã hơn tám giờ.
Cô tắt bếp, cởi tạp dề.
Hôm nay thì không thể đi làm được rồi, Diệp Bạc Hâm đành gọi điện cho giám đốc xin nghỉ. Đầu dây bên kia cũng không nói gì, hiện tại việc cũng không bận. Thời gian gần đây, tình hình của cô không được ổn định, tuy giám đốc Lý phật ý, song nghĩ đến sau lưng cô có người chống lưng, vẫn phải đồng ý cho nghỉ.
Gọi cho giám đốc Lý xong, Diệp Bạc Hâm lại báo cho Tô Hòa một tiếng, sợ cô nàng lo lắng.
Vừa gửi wechat rời tay, điện thoại của Tô Hòa lập tức gọi tới.
Diệp Bạc Hâm mở rèm cửa, đứng trước khung cửa sổ chạm sàn.
Nắng sớm mai len vào.
“Bạc Hâm, sao chị lại nghỉ, hay là thấy người không khỏe?” Tô Uyển rất nóng ruột, ngay tại ga tàu điện ngầm đã gọi cho cô.
Diệp Bạc Hâm cũng không nói cụ thể, chỉ nói có việc riêng, nhưng phía giám đốc Lý, cô xin nghỉ lấy lý do là bệnh ốm.
“Không sao, tâm trạng không vui, chị xin nghỉ hai ngày cho khuây khỏa.”
Vốn định nói do Tập Vị Nam ốm, nên cô xin nghỉ để chăm sóc anh. Nhưng lần trước Tô Hòa cũng nhìn thấy những bức ảnh đó, rồi khẳng định anh ngoại tình, cô không giải thích nhiều, mà cũng không thể nào giải thích.
Bây giờ Tô Hòa không còn thiện cảm gì với Tập Vị Nam. Nếu cô nói Tập Vị Nam bị ốm, e là Tô Hòa sẽ nghĩ rằng, cô vì người đàn ông này mà bê trễ công việc, phụ nữ phải có kinh tế vững chắc mới không thua thiệt, cô không muốn mới sáng ra đã nghe người khác thuyết giảng.
...
Quay người vào phòng ngủ, Tập Vị Nam vẫn chưa dậy. Người quanh năm suốt tháng trong quân ngũ như anh, đồng hồ sinh học thường chuẩn đến kinh người, bất kể ngủ muộn mấy, sáng ra vẫn đúng năm rưỡi là dậy. Nhưng mấy hôm nay anh quá lao lực, gần như không có thời gian chợp mắt, sau khi sốt cao, đồng hồ sinh học cũng không gọi được anh dậy.
Diệp Bạc Hâm nhìn đồng hồ, gần chín giờ.
Ánh sáng bị chặn sau tấm rèm dày dặn.
Cô nhoài người bên mép giường, lo lắng nhìn Tập Vị Nam nằm trên giường, không biết bây giờ anh đang ở trạng thái hôn mê hay chỉ đang ngủ.
Lại không dám gọi anh dậy.
Hõm mắt anh sâu hoắm, xanh xao một mảng.
Cô nhìn mà xót dạ, giống như bị ai đó lấy kim châm chọc, nhoi nhói, nhưng nhức.
Lúc này, Tập Vị Nam vốn nằm im bất động, nhưng ngón tay lại khẽ cựa quậy, Diệp Bạc Hâm mừng rơn, lập tức cúi xuống: “Vị Nam, anh tỉnh rồi à?”
Trong đầu Tập Vị Nam là một mớ hỗn độn. Nghe thấy giọng nói dịu dàng, anh choàng mở mắt, trần nhà đang xoay mòng mọng, anh lại từ từ nhắm mắt lại, đưa tay day thái dương. Đầu vẫn đau như búa bổ, mãi mới nhìn rõ gương mặt trắng trẻo xinh xắn của người phụ nữ.
Anh sững lại, chuyện xảy ra đêm qua như thác lũ ùn ùn kéo về, anh vẫn lờ mờ nhớ cảnh hoan ái đêm qua cùng cô, đầu đau như chực nứt toác, sau đó mi mắt nặng trĩu, rồi thiếp đi.
Sự thực chứng minh, sốt gì thì ra mồ hôi cũng phải hết, đúng là điều hoang đường.
Trong giấc ngủ, ý thức của anh có hơi chút mơ màng, cảm nhận toàn thân nóng rực, có ai đó giúp anh lau người. Anh mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn dặn cô ngủ sớm. Sau đó là lịm hẳn không còn ý thức được nữa.
Bao nhiêu năm chưa ngã bệnh, không ngờ mới dầm nước lạnh một ngày một đêm đã phát sốt, lại còn sốt li bì đến lịm đi.
Với Tập Vị Nam mà nói, ít nhiều cũng thấy hơi bẽ mặt.
Thấy ánh mắt anh mông lung, xung quanh đồng tử vằn tia máu, đôi mắt hơi hếch lên, nửa khép nửa hé nhìn cô.
Sắc mặt vẫn nhợt nhạt, vẻ lại hơi buồn phiền, vừa giảm sốt, hai má vẫn quầng đỏ.
Anh cứ nhìn cô, đôi mắt mơ màng, như say.
Diệp Bạc Hâm nghe tim khẽ rung rinh, cắp mắt trong veo lặng lẽ đón ánh nhìn của anh, sau cùng cô lại là người đầu hàng trước tiên.
Tập Vị Nam như thế này có chút mơ hồ, so với vẻ thành thục, thâm trầm, đĩnh đạc thường ngày của anh thì khác xa mười vạn tám ngàn dặm.
“Anh uống chút nước này.” Diệp Bạc Hâm nâng cốc thủy tinh đặt ở tủ đầu giường cạnh bên lên, đưa đến kề môi anh, lại cảm thấy là lạ, anh cứ nằm đó không có ý ngồi dậy.
Tưởng anh không còn sức, Diệp Bạc Hâm lại đặt cốc xuống, nâng anh dậy, lấy gối chèn sau lưng.
Tập Vị Nam ngơ ngác như vừa đang nằm mơ. Ngửi mùi hương ngọt dịu trên cơ thể cô, anh nghe lời nâng người dậy, hai mắt vẫn đăm đăm nhìn gương mặt cô, nhìn không buồn chớp mắt.
Trong lòng Diệp Bạc Hâm nghe rắc một tiếng, sợ anh sốt cao đâm teo não, làm sao lại cứ nhìn cô chằm chằm mà không nói gì thế.
“Vị Nam, đây là mấy?” Diệp Bạc Hâm giơ ngón trỏ lên, hồi hộp nhìn anh.
Tập Vị Nam cáu mình lườm cô, đừng tưởng anh không đọc được biểu cảm đấy của cô.
Anh tóm lấy ngón tay cô, đặt lên môi, cắn nhẹ.
Trước kia rõ ràng chưa từng làm động tác thân mật này, thế mà anh lại làm thuần thục, tự nhiên.
Đôi mắt vẫn dán trên người cô, mày rướn lên, toan mở miệng nói, nhưng họng lại đau đến tắt tiếng.
Tập Vị Nam không thể không thừa nhận, anh sốt đến độ mất tiếng.
Diệp Bạc Hâm tỏ vẻ kì quái, thẫn thờ nhìn ngón tay bị anh day cắn trong miệng, mặt đỏ ửng.
Cổ họng Tập Vị Nam vừa khô vừa chát xít, đau tưởng như có lưỡi dao đang cứa ở bên trong.
Anh hơi hất cằm.
“Gì?” Diệp Bạc Hâm thắc mắc.
Không phải sốt teo não thật đấy chứ?
“Nước...” Bờ môi mấp máy, tiếng không thoát ra được, Tập Vị Nam thoắt biến sắc mặt.
Sự việc ngu si này, lần đầu tiên gặp phải.
Diệp Bạc Hâm hiểu được khẩu hình của anh, vội vàng giật ngón tay về, bưng cốc lên, cẩn thận đưa lên ngang môi anh.
Tập Vị Nam nhếch môi, trong mắt là niềm dịu dàng lãng đãng, nương theo tay cô, uống nước.
Sợ anh bị sặc, cô lại lừa lựa nghiêng cốc.
“Đỡ hơn chưa?” Cô vuốt ngực giúp anh.
Tập Vị Nam gật đầu, không nói được thành lời, nhưng thờ dài mãn nguyện. Đoạn anh ôm eo cô, tiện đà gác cằm lên vai cô.
Diệp Bạc Hâm hơi xấu hổ, nhớ lại tối qua cả hai mất kiểm soát. Sau đó bị Lục Tiễn Tây sầm mặt cảnh cáo. Cô nghĩ bụng hay là do chuyện ấy, nên anh mới sốt lịm đi nhỉ?
“Dậy ăn cháo, lát còn uống thuốc.” Diệp Bạc Hâm áp tay mình đặt lên bàn tay trên bờ eo, ngả vào lòng anh.
Một lúc lâu, anh vẫn không có động tĩnh, Diệp Bạc Hâm nghi hoặc nghiêng đầu, thấy anh đã nhắm mắt.
Cô bèn đưa tay đặt lên trán anh, nhiệt độ chỉ hâm hấp, cô mới thở phào.
Tập Vị Nam mở mắt, môi mấp máy.
Diệp Bạc Hâm liền áp lại gần, nghe giọng anh khàn đặc: “Tối qua ai đến?”
Đôi mắt thon dài đặt ánh nhìn lên bình thuốc truyền bên cạnh và mu bàn tay tím xanh.
“Bác sĩ Lục.” Hơi thở nóng hôi hổi của anh phả vào cổ, khiến nhịp thở của cô cũng rối ren.
Tập Vị Nam không hề có ấn tượng nào về việc Lục Tiễn Tây đến kiểm tra cơ thể mình, nghe vậy, anh liền nhíu chặt mày.
“Lục Tiễn Tây?”
“Vâng.” Diệp Bạc Hâm không hiểu nổi sắc mặt anh.
Tập Vị Nam siết chặt bờ eo cô, vẻ mặt hơi kì lạ.
“Cậu ta có nói gì kì quặc với em không?”
Diệp Bạc Hâm nghĩ một lúc, trừ ánh mắt hơi khinh bỉ của Lục Tiễn Tây, và sau đó phát hiện những dấu vết trên người Tập Vị Nam, có nói cô một câu, sau đó cũng chẳng còn lời thừa thãi nào khác.
“Lời kì quặc gì cơ?”
“Không có gì.” Tập Vị Nam lắc đầu, ánh mắt hiền hòa.
Diệp Bạc Hâm không nghĩ ngợi nhiều, người này đã không muốn nói thì có kề súng vào đầu anh, cũng đừng hòng moi được tin.
“Dậy nào, lát nữa là cháo nguội rồi.”
“Được rồi.”