Hai người từ trên xe bước xuống, Diệp Bạc Hâm tay trái xách túi, tay còn lại đến dìu anh.
Anh vừa xuống xe liền bị một hồi choáng váng.
Bao nhiêu năm không phát sốt, lần này bệnh cứ tựa như núi đổ.
Tập Vị Nam ngẩn người, rũ mắt nhìn chằm chằm những ngón tay nhỏ xíu của cô đang đặt trên cánh tay mình.
“Chậm một chút!” Diệp Bạc Hâm nhẹ nhàng nói, giọng nói khó tránh khỏi vài phần lo lắng.
Người anh nóng hầm hập như lửa đốt, đầu nặng trình trịch, toàn thân vô lực, bước đi cũng không trụ nổi vài bước.
Nhưng mà... hiếm thấy có người nào nguyện ý hầu hạ, anh há gì phải phụ lòng? Đôi môi mỏng khẽ cười, thân thể vô lực dựa sát vào cô.
Da thịt cô mát lạnh, người anh nóng hầm hập, vừa chạm vào cô liền thoải mái một hồi, than thở lên tiếng.
Ra khỏi thang máy, Diệp Bạc Hâm vẫn không thể yên tâm.
“Vị Nam, hay là chúng ta đi bênh viện đi?"
Sắc mặt anh đỏ ửng, hơi thở nặng nề.
Cô là đang sợ anh sốt đến hư não sao?
Đến cửa căn hộ, Tập Vị Nam móc lấy chìa khóa, tra vào ổ khóa, xoay qua xoay lại một hồi rồi giơ tay lên bấm vân tay, chiếc cửa liền phát ra một tiếng ‘ Ding’, mở ra.
Anh liếc mắt nhìn cô, nhẹ ngẩng đầu, mở công tắc điện trên tường.
“Vào đi.” Giọng anh khàn đặc, Diệp Bạc Hâm nghe thấy mà đau lòng.
Vừa tức giận vừa oán trách, không hiểu sao anh sốt thành cái bộ dạng này rồi mà vẫn chống cự cô không chịu đi bệnh viện?
Đèn vừa được bật, cả phòng khách liền sáng trưng.
Căn hộ đơn gồm hai tầng, tầng 1 ngoài một phòng ngủ, còn có một phòng chứa đồ, nhà bếp và phòng khách cách nhau bằng một tấm kính thủy tinh.
Phía tây nam là thang gác xoay tròn dẫn lên gác lửng, tầng 2 gồm có hai phòng.
Nhìn xung quanh toàn là đồ dùng cao cấp và đồ trang trí hiện đại.
Thiết kế màu chủ đạo là trắng tinh khiết, kết cấu đơn giản, tất cả đồ dùng trong nhà đều mang tông màu lạnh, đa số theo 3 tông màu chủ đạo: đen, trắng, xám.
Diệp Bạc Hâm đứng bên cạnh cửa, tâm tình như bị ai vỗ nhẹ một cái.
Vườn Scenic cô đã từng đến hai lần.
Lần trước đến, phòng khách hầu như không bày biện gì, nhà bếp cũng trống không không, thế mà bây giờ căn nhà đã được xếp đầy đủ ngăn nắp bao nhiêu là đồ.
Căn hộ dù ít người đến ở nhưng một hạt cát bụi cũng không có, phòng khách sạch sẽ, trong bầu không khí còn thoang thoảng mùi vị tươi mới.
Xem ra nơi đây thường xuyên có người đến lau dọn.
Tập Vị Nam tự mình thay dép lê rồi từ trong tủ giày lấy ra thêm một đôi dép vẫn chưa dùng qua, xé bao bì ngoài rồi vò thành một cục ném thằng vào sọt rác.
Đôi dép được đặt ngay bên cạnh chân cô, thấy cô ngẩn người ra.
“Sao thế?” Anh khẽ hỏi
Diệp Bạc Hâm giật mình hoàn hồn, lồng ngực ấm áp.
Cô nhớ anh đã từng nói, nơi đây sau này sẽ là nhà của chúng ta.
Anh là từ bao giờ bắt đầu mua sắm đồ dùng, từ bao giờ bắt đầu trang trí căn phòng này vậy?
Trong lòng không khỏi hiềm nghi, cô lên tiếng hỏi.
Nhìn ánh mắt của anh, cô lộ vài phần xúc động.
Một nam nhân nguyện ý cho một nữ nhân một căn nhà, không một lời nào tất bật sửa sang bày biện.
Trừ những nữ nhân liệu trước phòng xa về sau thì không có nữ nhân nào mà không cảm động.
“Mấy ngày nghỉ phép hôm trước” Tập Vị Nam lạnh nhạt đáp
Mấy ngày nghỉ phép sao, cô giống như phòng tránh ôn dịch, tâm tình ngại ngùng tránh né anh, còn đồn đại cần yên tĩnh một chút, không cho phép anh xuất hiện trước mặt mình.
Anh vốn định nhân lúc nghỉ phép sửa sang tốt lại căn hộ.
Lúc rảnh rỗi vẫn không nhịn được mà nhớ cô điên cuồng, vậy mà chỉ có thể lén lút nhìn trộm cô môt chút.
Lúc cô đi làm thì đi cửa hang bách hóa mua sắm đồ dùng, sau đó về nhà bảo bọn họ dựa vào bản thiết kế an bày tốt.
“Em thích không?” Lúc đầu vốn là muốn cô xem bản thiết kế, kết quả sau này lại muốn cho cô một bất ngờ, một mạch an bày tốt, bày biện đến bây giờ.
Diệp Bạc Hâm cúi người thay ra đôi giày cao gót.
Cô dùng một tay vịn vào cánh tay anh, mượn lực đứng vững.
Khóe mắt có chút ẩm ướt nóng hổi, cô khụt khịt mũi, kiểng chân ôm chầm lấy cổ anh.
Tập Vị Nam ngây người, nhân nhượng chiều cao của cô, hơi hơi cúi người, hai cánh tay ôm lấy chiếc eo thon gọn của cô, khóe miệng khẽ nở nụ cười mãn nguyện.
“Rất thích.” Cô nghẹn lời. “Cảm ơn anh”
Cảm ơn anh đã nguyện ý cho em một gia đình.
...
Đo nhiệt độ xong, sốt 40 độ.
Diệp Bạc Hâm hoảng sợ, tay cầm run lên, suýt nữa thì đánh rơi nhiệt kế xuống đất.
“Không được, chúng ta đi bệnh viện thôi.”
Cô trầm mặt, sốt đến 40 độ không phải là chuyện đùa.
Không quản là lý do gì, cô cũng không thể mặc kệ anh, mặc dù bây giờ y học rất phát triển, hiếm có những trường hợp vì phát sốt mà chết, nhưng mà cô vẫn không nhịn được khi nhìn thấy anh bị dày vò.
Tập Vị Nam cầm lấy bàn tay cô, kéo nhẹ một cái, cô liền ngồi xuống bên cạnh anh.
“Thể chất của anh, em còn không tin tưởng sao?”
“Nhưng...”
“Nghe lời.” Tập Vị Nam cúi đầu mổ vào môi cô một cái.
Anh bình thường vốn đã có sức uy hiếp, gặp chuyện khó khăn vẫn luôn bình tĩnh ổn định giải quyết, đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của anh, cô không tự giác mà thua trận.
Gật đầu đáp ứng anh xong mới phản ứng trở lại, muốn hối hận thì phát hiện ra đã không kịp rồi.
Diệp Bạc Hâm rót một ly nước ấm, xé ra hộp bao bì, xem xong sách hướng dẫn rồi mới lấy ra hai viên hạ sốt đưa cho anh.
“Anh uống thuốc đi.” Cô ngồi bên cạnh anh vẫn cảm nhận được nhiệt lượng tỏa ra từ thân thể anh.
Nhìn hai viên thuốc màu trắng trong lòng bàn tay cô rồi liếc nhìn ánh mắt của cô, thấy cô trừng mặt nhìn mình, anh cười ngượng ngùng, đành phải ngửa đầu uống xuống ngụm nước ấm, đem thuốc uống xong.
Diệp Bạc Hâm nhẹ nhõm, tiếp lấy ly nước, không an tâm nói: “Nếu như lát nữa vẫn không hết sốt, thì anh không được tiếp tục ngang bướng, nghe lời em, đi bệnh viện, được không?”
“Được. “Tập Vị Nam vân vê ngón tay cô.
Không biết là do thuốc hạ sốt có tác dụng hay là do thân thể anh quá mệt mỏi mà anh gối đầu lên đùi cô ngủ ngon lành.
Ngón tay Diệp Bạc Hâm đặt trên huyệt thái dương anh nhẹ nhàng ấn, da thịt anh nóng đến nỗi bỏng cả da cô.
Một người bình thường có tính cảnh giác cao như anh, giờ đây lại yên lặng gối lên chân cô ngủ ngon lành, da thịt như phát nhiệt, vậy mà đối với sự tiếp xúc của cô lại không chút tri giác.
Đôi mắt cô ngây ra nhìn Tập Vị Nam hít thở nặng nề, mỗi lần hít vào lồng ngực đều nặng nề nhấp nhô lên xuống.
Cô rất ít khi có cơ hội tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của anh khi anh còn tỉnh táo.
Duỗi tay cẩn thận trượt nhẹ trên mặt anh, cô vuốt ve hàng lông mày rậm rạp, sóng mũi cao cao và cả đôi môi mỏng.
Nhìn anh trầm tĩnh ngủ say, ấn đường vẫn như cũ nhíu lại chau mày, Diệp Bạc Hâm nhịn không được giúp anh xoa xoa nhẹ.
Đáy lòng đau đớn, hận không thể kiềm lại.
“Vị Nam.” Cô nhịn không được gọi anh một tiếng.
Ban đêm nhiệt độ giảm rất nhanh, cô sợ lát nữa anh không những không hết sốt mà còn bị nhiễm them cảm lạnh.
“ừm.” Lông mi mờ ảo rung rung.
Anh giơ tay lên kéo tay cô đang đặt trên má của mình, đặt lên bờ môi hôn nhẹ, tiếng thở phát qua mũi rất nặng.
Anh chậm chạp mở mắt, cô nhoài đầu về phía trước, thay anh che đi ánh đèn trên trần nhà.
“Vị Nam, ngủ trên sofa không thoải mái, em dìu anh lên gường ngủ nhé!”
Tập Vị Nam ánh mắt lờ mờ, qua một lúc mới nhìn rõ dung mạo của cô, khẽ động khóe miệng, bất thình lình khẽ cười một cái.
Thấy anh không cử động, Diệp Bạc Hâm định nhúc nhích thì bị anh tóm lại trong lòng bàn tay.
Vừa chạm vào giường, Tập Vị Nam liền bị ngã xuống.
Thật ra không phải là do anh yếu ớt, mà là do anh cố ý.
Tiếc là Diệp Bạc Hâm tưởng rằng anh sốt yếu đến nhũn chân, hảo tâm định kéo anh lại, kết quả lại bị anh kéo đến nằm trên giường.
Cô nằm sấp trên người anh, tư thế rất mờ ám.
Diệp Bạc Hâm sợ đè đau anh, hai tay liền chống xuống hai bên.
Tập Vị Nam rên lên một tiếng, ánh đèn phòng ngủ mờ tối, anh im lặng giơ tay lên, đặt lên eo cô dùng sức, cô liền xoay người nằm xuống dưới.
“Anh...” Diệp Bạc Hâm trợn trừng mắt, bóng đèn trong phòng khách xuyên qua, cô nhìn thấy đôi mắt anh dần chuyển sang đen.
Tập Vị Nam nắm lấy eo cô, trở người...
Một tay chống bên người, một tay siết chặt lấy thắt lưng cô, không cho cô cơ hội cự tuyệt, vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng hôn xuống, chặn lại câu nói của cô.
Không khí dần dần càng ám muội, Diệp Bạc Hâm lúc đầu còn có lý trí cự tuyệt anh, sau đó liền bị anh hôn đến ý loạn tình mê.
Cơ thể lạnh ngắt, cô hít một ngụm khí, dùng sợi lý trí cuối cùng giữ chặt tay anh lại, nghiêng đầu né tránh cái hôn của anh.
“Đừng... thân thể anh...” Trong ánh mắt cô lờ mờ vài phần lo lắng.
Tập Vị Nam thân thể căng cứng, trên trán bắt đầu lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Anh thật sự đã nhịn đến cực độ rồi.
Không rõ là do phát sốt hay là do ham muốn, nhiệt độ cơ thể anh nóng đến dọa người.
Trong đôi mắt sâu không nhìn thấy đáy kia là sự điên cuồng không thể khống chế.
Là ai lúc trước đã từng nói sẽ không bức bách cô, bây giờ đã vứt ra sau đầu rồi sao.
Lúc này đây, anh đang gồng người kiềm chế, lo lắng cô không thể tiếp nhận mình, đáy mắt thấm vài phần dịu dàng.
"Có thể mà" Anh thầm thì bên tai cô.
Thân thể của anh, tâm tình của anh anh hiểu rõ nhất.
Chút sốt này không thể nào lấy được mạng anh, mà cô cự tuyệt anh mới chính là muốn lấy mạng anh.
Mùi hương trên thân thể anh khiến cô rất an lòng, lại khiến cô muốn ỷ lại.
Sợi lý trí cuối cùng yếu ớt vùng vẫy.
Anh đang bệnh, không đi bệnh viện đã là càn quấy rồi, nếu như phát sinh thêm chuyện gì, xảy ra chuyện thì phải làm sao?
Lý trí Tập Vị Nam hệt như đang trên ranh giới của dục vọng, vô phương để kìm hãm lại rồi.
“Tập Vị Nam, anh điên rồi!”
...
Sốt cao 40 độ nguy hiểm gần như muốn lấy mạng, anh còn dám làm càn.
Anh có phải đã không cần cái mạng này rồi.
Thế mà DIệp Bạc Hâm cô cũng nguyện ý cùng anh điên cuồng.
Rõ ràng là biết anh đang bệnh, lại đi buông thả, khống chế không được tâm tình của mình.
Đôi mắt trong veo long lanh tựa như hồ xanh.
Cô cắn nhẹ đôi môi sưng tấy của mình, nằm trên giường nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh mình, tay ngang ngược đặt trên eo cô.
Trong bóng tối, khóe miệng anh khẽ cong lên nụ cười thỏa mãn.
Anh vừa mới nhẹ giọng nói, ra mồ hôi rồi cơ thể sẽ dần tốt hơn.
Cô rụt rè giơ tay lên trán anh kiểm tra thử nhiệt độ.
Không biết có phải là do cô cảm giác sai hay không mà cô cảm giác nhiệt độ thân thể anh thật sự đã hạ xuống.
Vén chăn ra, cô nhẹ nhàng di chuyển tay anh.
Vừa rời khỏi vòng tay của anh, cô nhịn không được mà run lên một hồi.
Nhặt lấy quần áo rơi dưới đất, cô đứng trong bóng tối mặc lại đồ.
Diệp Bạc Hâm đi đến phòng khách, mỗi bước đi cảm giác như chân mình nhũn ra đang run lẩy bẩy.
Cầm lấy nhiệt kế, cô ngồi xuống bên giường, giúp anh đo lại thân nhiệt.
39 độ...
Cô nhẹ nhõm thở hắt ra, vẫn tốt, giảm xuống một độ, không có tăng cao.
Tập Vị Nam xuất ra mồ hôi, thân thể nhớp nháp mồ hôi.
Diệp Bạc Hâm thật sợ anh bị nhiễm lạnh, đo nhiệt độ xong liền xoay người đi vào phòng tắm.
Nhìn người con gái trong gương, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt long lanh như mặt nước.
Mái tóc xõa tung, dài đến ngang vai, lộ ra gương mặt gầy gò.
Trên cổ còn có vài dấu hôn.
Nghĩ đến trận kịch liệt vừa nãy, mặt Diệp Bạc Hâm lại đỏ lên, gần như không dám nhìn lại vào gương.
Tối hôm nay là do cô cam tâm tình nguyện, một là cô không thể cứ mãi mãi chìm đắm trong quá khứ, hai là mấy ngày hôm nay, bản thân cô cơm nước không quản, cứ mãi lo lắng cho anh, bây giờ anh bình an rồi, còn có cái gì quan trọng hơn, cô hà cớ gì phải để ý?