Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 208




“Diệp Bạc Hâm, mày nói linh tinh cái gì?” Diệp Viễn Đông chưa kịp phản ứng, thì Hạ Băng đã biến sắc mặt, từ nhà vệ sinh đi ra.

Con ranh con này lần trước bắt gặp bà bị bọn vay nặng lãi chặn đường, nếu nó nói ra, cam đoan Diệp Viễn Đông sẽ đánh chết bà.

Diệp Bạc Hâm cười ý nhị, ngước mắt nhìn Hạ Băng đang thoăn thoắt lao đến.

Diệp Viễn Đông nghe thấy là lạ, miếng thịt rang cháy cạnh vừa gắp lên đã rơi “Bộp” xuống bàn, còn trơn trượt lăn mấy vòng.

Thấy thần thái Hạ Băng căng thẳng, lại trông vẻ cười thản nhiên của Diệp Bạc Hâm.

Ông trầm sắc mặt: “Chuyện gì thế?”

Hạ Băng nguýt Diệp Bạc Hâm, ngồi xuống cầm đũa, gắp thức ăn cho Diệp Viễn Đông.

Do chột dạ nên giọng cũng nhún nhường mấy phần.

“Ấy, có gì đâu cơ chứ? Ông lại chả biết? Con bé không ưa tôi, lần nào về chẳng kiếm cớ gây chuyện? Thôi ăn cơm, ăn cơm đi, kệ nó.”

Diệp Bạc Hâm chẹp một tiếng, cười tít mắt nói: “Mẹ kế, mẹ có tật giật mình à?”

Hạ Băng đứng phắt dậy, hiển nhiên cáu sôi tiết, lồng ngực nhấp nhô, nhưng lại lo ngại Diệp Bạc Hâm, đành cắn răng, rặn một nụ cười miễn cưỡng vẻ nịnh bợ.

“Cái con bé này, cứ về là lại làm bố nó bực mình...” Hạ Băng cúi người, thì thà thì thào rất khẽ bên tai Diệp Bạc Hâm: “Nói điều kiện đi, phải làm sao mày mới im mồm?”

Diệp Bạc Hâm bật cười khẽ, khóe miệng hơi nhếch lên cong cong.

Cô ngước mi, thì thầm: “Dễ thôi, lâu rồi con chưa về, phòng chắc không có ai dọn dẹp hả? Thế thì phải làm sao? Mấy hôm nay con sẽ ở đây, thiếu người dọn dẹp thì...”

“Tao dọn...” Tiếng Hạ Băng rít lên từ kẽ răng.

Diệp Bạc Hâm thấy vui, bèn phất tay, ra ơn cứu giúp ai đó.

Trong tay cầm đằng chuôi, kể ra cảm giác cũng sướng tệ.

“Thanh Vũ, bao giờ con và Lạc Thời định tổ chức đám cưới?” Diệp Viễn Đông dặt đũa xuống, hỏi Diệp Thanh Vũ đang cúi gằm đầu.

Diệp Bạc Hâm sặc canh, ho sặc sụa.

Diệp Thanh Vũ sắp lấy Lạc Thời

Chả phải chỉ thượng lượng là đính hôn à?

Sao lại sắp kết hôn rồi?

Bị ngắt ngang, Diệp Viễn Đông phật ý gõ xuống bàn.

Diệp Bạc Hâm rút giấy lau miệng, liếc mắt nhìn Diệp Thanh Vũ.

Sắc mặt Diệp Thanh Vũ hơi nhợt nhạt, gương mặt trắng như không còn sắc hồng.

Đầu ngón tay bấu chặt vào thân đũa, gồng mình hồi lâu, mới chậm rãi lên tiếng, giọng khàn sin sít, ngắc nga ngắc ngứ:

“Vẫn chưa, dì Lạc nói, càng sớm, càng tốt...”

Nói ra cũng buồn cười, rõ ràng hai người kết hôn, nhưng ngày cưới chỉ có thể do nhà họ Lạc quyết định.

Càng sớm càng tốt? Bà ta sợ con trai mình vui chơi quá đà, danh tiếng càng lúc càng bết bát, không thiên kim tiểu thư nào chịu lấy, bằng không làm sao đến lượt Diệp Thanh Vũ?

Diệp Viễn Đông thở dài: “Con nói với Lạc Thời, hẹn nhà bên đó một hôm nào đó, hai gia đình ăn bữa cơm chung, rồi cùng thảo luận cụ thể chuyện cưới xin...”

Chuyện chắc như đinh đóng cột, bây giờ muốn hối hận cũng không kịp.

Diệp Thanh Vũ cứng nhắc gật đầu: “Vâng.”

Hạ Băng đạt được niềm mơ ước, tức thì mắt mày rạng rỡ, hăng hái gắp thức ăn cho Diệp Thanh Vũ.

“Con gái mẹ giỏi giang quá, sắp được gả vào nhà họ Lạc rồi.”

Diệp Bạc Hâm nhíu mày, đôi mắt trong veo nhìn Diệp Thanh Vũ.

Có lúc cô không thể hiểu nổi Diệp Thanh Vũ.

Vì công ty, mà mang hạnh phúc của bản thân ra đánh cược, có đáng không?

Cô không tin Diệp Thanh Vũ có cảm tình với Lạc Thời. Thích Hạ Dã Nhuận bấy nhiêu năm trời, há có thể bảo thôi là thôi?

“Chị, chị phải nghĩ cho kỹ, với địa vị của nhà họ Lạc, kết hôn rồi, muốn ly hôn không dễ như thế đâu. Với cả, Lạc tam thiếu ăn chơi đàng điếm, kết hôn rồi chưa chắc đã biết đường cầm chừng. Chị lại là người tự ái cao, có thể nhẫn nhịn khi chồng mình lăng nhăng bên ngoài không?”

Nhắc đến chữ lăng nhăng, Diệp Bạc Hâm cố tình nhấn mạnh, mắt liếc snag Diệp Viễn Đông.

Nói dễ nghe thì là kết thông gia vì mục đích kinh tế, nói khó nghe hơn thì là bán con gái đổi vinh hoa. Diệp Viễn Đông đúng thật hết lần này đến lần khác đã giúp cô nâng cấp nhận thức của mình về định nghĩa vô liêm sỉ.

Diệp Thanh Vũ mím môi... vành mắt đỏ hoe, ngoảnh đầu đi, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, như đã hạ quyết tâm.

“Diệp Bạc Hâm, chị không giống mày, chị không có quyền bất cần. Chị muốn gì, chỉ có thể tự mình thực hiện.”

Cô khẽ bật cười, ánh đèm phủ trùm lên nửa bên mặt xinh xắn.

“Lấy Lạc Thời có gì không tốt, anh ta có quyền, có thế, có khả năng thỏa mãn mọi yêu cầu của chị. Và quan trọng hơn hết, chị không có cảm tình với anh ta, nên dù anh ta có nuôi nhân tình bên ngoài, thì chị cũng chả phải buồn...” Cô cúp mi mắt, khẽ lẩm bẩm, không biết nói cho ai nghe, hay đang tự nói ra để thuyết phục chính mình.

Diệp Bạc Hâm ngồi thẳng người dậy, đôi mắt đẹp ánh lên bình lặng.

“Diệp Thanh Vũ, đây không phải là chị!”

Diệp Thanh Vũ mà cô biết luôn cao ngạo, chưa bao giờ biết khuất phục hiện thực.

Diệp Thanh Vũ cười khảy, ý cười bên khóe mỗi mỗi lúc một sâu, cũng khiến người ta phải rùng mình.

“Nhầm rồi.” Ánh mắt Diệp Thanh Vũ chằm chằm nhìn Diệp Bạc Hâm: “Diệp Bạc Hâm, mày đừng nghĩ mày đã hiểu chị. Diệp Thanh Vũ chị có thể vì đạt được mục đích mà hy sinh tất cả, bao gồm... tình cảm!”

Một bữa cơm tối, kết thúc chả vui vẻ gì.

Diệp Thanh Vũ gác đũa đứng dậy, Diệp Viễn Đông nghe cô mỉa mai, cũng tức giận bỏ đi.

“Mày... mày...” Hạ Băng chỉ vào mũi cô, vẻ mặt phẫn nộ.

Diệp Bạc Hâm lau khóe miệng, nho nhã đứng lên.

“Mẹ, lát nữa con phải nghỉ ngơi, nhờ mẹ lên gác giúp con dọn dẹp phòng ốc trước nhé...”

Hạ Băng trợn trừng mắt nhìn theo bóng lưng cô: “Mày bảo tao đi dọn dẹp thật đấy à?”

Diệp Bạc Hâm ngừng bước chân, quay người lại: “À, phải rồi, mẹ phải tự tay dọn đấy nhé, đừng để dì Thẩm giúp...”

Cô bật cười quay đi, miệng ngâm nga: “Vay nặng lãi này, đánh bạc Macau này, bà già hoang đàn, bị đuổi khỏi nhà này...”

Âm thanh kì dị từ mồm cô bay ra, khiến Hạ Băng tức xanh mặt.

...

Diệp Bạc Hâm rúc trên ghế mây ở vườn sau, ánh đèn đường trên đầu rọi xuống người, nhàn nhạt, mềm mại.

Điện thoại vẫn trong tay Tô Uyển, cô mượn một máy khác của dì Thẩm, đầu ngón tay cầm tờ giấy mà Tập Vị Cận đưa.

Hàng số trên đó là số máy bàn của quân đội.

Diệp Bạc Hâm gọi thử vào số máy của Tập Vị Nam trước, đầu dây bên kia báo âm thanh không ai bắt máy, cô nhíu chặt mày.

Cô hít thở thật sâu, bần thần nhìn vào sắc đêm.

Ngón tay bấm số máy bàn của quân doanh, hơi thở buông nhẹ.

Đầu dây bên kia bắt máy trong chớp mắt, chỗ lồng ngực như bị vật gì đó hích mạnh, tay cô cũng đang run lên khe khẽ.

“A lô, đây là soái bộ 321...” Một giọng trẻ măng, rất nghiêm nghị, nhưng không phải chất giọng đặc trưng của Tập Vị Nam.

Trong lòng thoáng qua thất vọng, Diệp Bạc Hâm khựng lại: “Xin chào, tôi tìm Tập... Tập Vị Nam, Thủ trưởng Tập...”

“Thủ trưởng không có ở đây, nếu có việc gấp, đồng chí có thể để lại tên tuổi và số điện thoại liên lạc. Mấy ngày nữa khi Thủ trưởng về, tôi sẽ báo cáo.” Giọng điệu cứng nhắc, không hề có lên xuống.

Không có ở đây?

Nhẽ nào lại có nhiệm vụ khẩn cấp?

Có nguy hiểm không?

Lòng cô nơm nớp bất an: “Anh ấy đi đâu, bao giờ có thể quay về?”

“Xin lỗi đồng chí, chúng tôi không được phép tiết lộ lịch trình của Thủ trưởng!”

Diệp Bạc Hâm siết chặt điện thoại: “Vậy, cảm ơn anh.”

Đầu bên soái bộ, nghe tiếng tút tút vang lên trong điện thoại, anh lính cần vụ khó hiểu ra mặt.

“Tiểu Lưu, làm gì ngẩn ra thế?” Cửa được đẩy mở, vị tham mưu bước vào.

“Chào Thủ trưởng!” Tiểu Lưu giơ tay chào: “Mới rồi có người gọi điện tìm Sư đoàn trưởng.”

“Ai?” Vị tham mưu mắt không buồn ngước, bước đến trước bàn, cúi người lục tìm tài liệu.

“Em không biết. Nhưng mà... nghe giọng thì là con gái...”

“Con gái?” Bấy giờ vị tham mưu mới khơi dậy tò mò: “Bạn gái của Sư đoàn trưởng?”

Tiểu Lưu lắc đầu.

Anh cầm cặp tài liệu bên tay lên, đập vào đầu cậu: “Ngố thế, người ta gọi điện, cậu cũng không hỏi cho cặn kẽ, nhỡ gián điệp thì sao, cậu có chịu được trách nhiệm không?”

Tiểu Lưu biến sắc mặt: “Có nghiêm trọng thế không ạ?”

Vị tham mưu cười khì, lại đấm vào ngực câu: “Lần sau nhớ để ý đấy.”

Tiểu Lưu ôm ngực, mặt nhăn nhó.

Tham mưu cầm tài liệu đi, chưa kịp quay người, Tiểu Lưu đã thì thào hỏi: “Thủ trưởng, anh nói liệu Sư đoàn trưởng có gặp chuyện gì không?”

Tham mưu đanh mặt, đưa tay, trỏ vào trán anh chàng: “Cái thằng này ăn nói linh tinh gì thế? Nguy hiểm nào mà Sư đoàn trưởng chẳng từng gặp rồi. Lần nào cũng bình yên trở về đấy thôi? Mày be bớt cái mồm trù úm đi, cẩn thận bố mày tẩn cho bây giờ!”

...

Mấy ngày liên tiếp, Diệp Bạc Hâm hễ tan làm là lại ở lì nhà họ Diệp. Điện thoại vẫn trong tay Tô Uyển, nhưng cô không muốn về đó.

Tô Uyển cũng chả liên lạc, như thể quay về trước kia, không đả động hỏi han, mặc cô tung hoành.

Trái lại, Hạ Băng lại lo ngay ngáy, sợ một ngày nào đó cô không giữ được cái mồm, sẽ oang oang chuyện bà đi đánh bạc, vay nặng lãi.

Cả ngày Hạ Băng đứng ngồi không yên, trước kia còn ra ngoài đi bát phố, đi làm đẹp, tụ tập đánh mạt chược với mấy bà quý phụ thân thiết, bây giờ lại không dám rời nhà.

Diệp Bạc Hâm biết bà ta có tật giật mình, cô cũng không bóc mẽ, thi thoảng thì nói mỉa, trêu bà ta chơi.

Hôm nay thì Hạ Băng không chịu được nữa. Đặt đĩa hoa quả xuống bàn đánh cánh “Cộp”, mặt hằm hằm lườm Diệp Bạc Hâm đang ung dung ngồi trên sô-pha nghịch máy tính.

“Rốt cuộc mày muốn gì?” Bà ta nghiến răng, hận không thể cấu xé được Diệp Bạc Hâm.

Diệp Bạc Hâm tranh thủ liếc nhìn bà ta một cái, so vai nói: “Con chả muốn thế nào cả.”

Hạ Băng càng cáu tiết, không muốn thế nào, chỉ muốn chơi bà, hành hạ bà?

“Ngày nào mày cũng trây lì ở đây, không muốn gì thì phắn về nhà họ Tô đi, bớt để tao thấy mày là bực cả mình”

Diệp Bạc Hâm cười phì, gấp máy tính cái “Cộp”.

“Trùng hợp quá, con cũng bực mình khi thấy mẹ, hay là, mẹ phắn về nhà họ Hạ đi?”

Diệp Bạc Hâm đang thẳng thừng uy hiếp bà ta. Một khi cô nói chuyện Hạ Băng đi Macau đánh bạc, vay nợ với Diệp Viễn Đông, cam đoan ông ta sẽ lập tức đá bà ra khỏi cửa. Lúc ấy thì đúng thật chỉ còn nước phắn về nhà họ Hạ.

Nhà họ Hạ không thể sánh được với nhà họ Diệp. Đám người nhà bên ấy không khác nào giống quỷ hút máu. Anh trai chị dâu quanh năm suốt tháng trục lợi từ bà, cha mẹ già cả đâm lẩm cẩm, cứ như Hạ Băng nợ họ, lúc nào cũng mồm năm miệng mười đòi bà phải bỏ tiền mua nhà cho em trai.

Cứ nghĩ đến cái nhà ấy, là Hạ Băng đã thấy bực cả mình.

Đối diện với nhà bên ấy, thà cứ đối diện với một đứa đáng ghét như Diệp Bạc Hâm còn hơn.

Diệp Bạc Hâm ôm máy tính lên gác. Lúc lên tới giữa cầu thang, cô quay người lại: “À phải rồi, đừng lúc nào cũng nghĩ việc bài bạc nữa. Có thời gian thì quan tâm con gái mẹ nhiều hơn đi. Nhìn chị ta mà xem, bị mẹ hại cũng thảm lắm rồi đấy.”