Người nhà họ Hạ đứng bên ngoài phòng bệnh, các chú các cô các mợ, anh chị em họ hàng, đầy ngoài hành lang.
Ông cụ Hạ khuất núi từ nâu, đến nay Hạ Dã Nhuận nắm quyền hành, cổ phần ở công ty chiếm ba mươi lăm phần năm, nhưng quyền uy ở nhà vẫn sau bà cụ Hạ. Khi bà đổ bệnh, con cái, các cháu vốn bôn ba khắp nơi đều tất tả quay về.
Cũng chẳng phải do hiếu thuận, mà bởi trong tay bà đang nắm năm mươi phần trăm cổ phần công ty. Bây giờ bà nhắm mắt xuôi tay, thì tài sản thừa kế cũng phải xâu xé tranh phần.
Nội bộ đại gia đình vốn đấu đá lẫn nhau, vì lợi ích mà quên tình thân, câu chuyện ấy vốn hiện hữu rõ nét trong nhà họ Hạ.
Bà cụ qua cơn nguy hiểm, được y tá đưa từ ICU vào phòng bệnh VIP.
Cả đám người lập tức vây quanh. Y tá sầm mặt yêu cầu họ tránh xa người bệnh, đừng mang vi khuẩn truyền cho người bệnh. Thế là tất cả đều bị cách ly bên ngoài.
Trừ bố ruột của Hạ Dã Nhuận là có vẻ u buồn, lo lắng cho mẹ, cả đêm mất ngủ, sắc mặt tiều tụy thấy rõ. Những kẻ còn lại tuy sốt ruột lo âu nhưng là lo bà cụ đột nhiên từ trần, di chúc chưa kịp lập, tài sản bị nhà bác cả độc chiếm một mình, chứ chả hề quan tâm người đang nằm trên giường bệnh là mẹ đẻ của họ, là bà nội của mình...
Trên đường, Hạ Dã Nhuận nhận được điện thoại của bố, biết bà đã qua cơn nguy kịch, bấy giờ mới thở phào. Đỗ xe xong, anh liền đi một mạch đến phòng bệnh VIP.
Cửa thang máy mở ra, Hạ Dã Nhuận dắt tay Diệp Bạc Hâm bước ra. Chưa kịp đến gần phòng bệnh đã nghe tiếng cãi vã om sòm.
Các chú các cô trong nhà lại ngang nhiên đứng ngoài phòng bệnh chỉ trích lẫn nhau, bao nhiêu lời rát tai đều trút ra, nào là độc chiếm tài sản, bây giờ bà cụ qua đời...
Người vừa qua cơn nguy kịch mà đã nói những chuyện này, người hiếu thuận như bố anh tức đến xì khói, húng hắng ho không dứt bên cạnh. Mẹ anh phải đỡ ông, một tay vuốt sau lưng cho xuôi cơn.
“Ầm ĩ cái gì?”
Hạ Dã Nhuận rảo bước đến, hai mắt lạnh băng, đanh giọng quát lên.
Gương mặt anh vốn trắng nhợt, lúc này lại tức đến đỏ tía tai.
“Bà vẫn đang yên đang lành, các người đã nhăm nhe tài sản của bà, các người hiếu thuận quá nhỉ!”
Mấy người lớn tuổi hơn anh đều á khẩu, mới rồi còn vẻ hằm hè, giờ đã nín thinh.
Anh là người điều hành của nhà họ Hạ, có quyền đá họ ra khỏi công ty bất cứ lúc nào. Làm sao họ dám cãi lại anh?
Trực bên ngoài phòng bệnh cả đêm, đợi mãi đến lúc anh ra ngoài, họ mới dám làm căng, không ngờ anh lại về nhanh thế.
“Dã Nhuận à, xem cháu nói kìa, chẳng qua cô thấy bà tuổi cao rồi, sợ là... sợ là bà không trụ được, mới mong bà sớm lập di chúc để được an tâm thôi. Nhà mình nhiều người, tài sản lại lớn, để tránh sau này xảy ra tranh chấp, nên cô thấy là...” Người phụ nữ mặc sườn xám màu đen liếc nhìn Hạ Dã Nhuận: “Di chúc lập sớm vẫn hơn... Cô cũng vì muốn tốt cho nhà họ Hạ, bằng không sau này lại vì tài sản mà ra tòa phân xử, thì sĩ diện nhà họ Hạ biết để vào đâu?”
Hạ Dã Nhuận mím môi, không nói. Ánh mắt lạnh lùng quét qua những người thân tự xưng là chú là cô.
Hằng ngày ở công ty, vì đấu đá quyền hành, họ giở trò mánh khóe sau lưng thì cũng thôi, bây giờ bà nội vừa qua cơn nguy hiểm, họ lại đứng ngoài phòng bệnh om tỏi chuyện gia tài. Đây là những người thân thích của một dòng tộc, ích kỷ lạnh lùng, mất hết nhân tính!
Thấy anh không lên tiếng, chú Hai bèn đứng dậy.
Từ lâu đã ngứa mắt Hạ Dã Nhuận, ba mươi tuổi đầu đã nắm quyền điều hành công ty, còn ông đến tuổi này vẫn chả có quyền hành gì trong tay, nhích tí vốn cũng bị cảnh cáo.
“Cô cháu nói đúng đấy. Nhà bác Cả có ba mươi năm phần trăm cổ phần công ty, cả căn biệt thự nhà tổ giá trị sáu triệu tệ, chưa kể số cổ phiếu, bất động sản, quỹ tiền mặt trong tay, tính ra cũng vài trăm triệu. Bọn này thì có cái gì? Cùng một mẹ sinh ra, bà dựa vào đâu lại thiên vị như thế? Cho chúng tôi mỗi căn nhà có vài trăm vạn tệ là coi như phủi tay à?”
Ánh mắt Hạ Dã Nhuận đanh lạnh, đôi mắt đen trĩu xuống buốt giá, chằm chằm nhìn người chú đang kể lể kêu ca.
Diệp Bạc Hâm đứng cách đó hơi xa, nghe họ cãi vã, bất giác nhíu mày.
Đấy là việc nhà của Hạ Dã Nhuận, cô không có quyền tham gia, nhưng lại thấy buồn thay cho Hạ Dã Nhuận.
Hạ Dã Nhuận xử lý xong xuôi chuyện gia đình, đuổi lũ người kia về, Diệp Bạc Hâm mới bước lại gần.
Anh mệt mỏi day thái dương, khóe mắt liếc thấy cô, mới sững người, bấy giờ như mới sực nhớ ra, mới rồi cô cũng có mặt.
“Em nghe thấy hết rồi?” Anh đứng dậy, cởi áo khoác vắt ở khuỷu tay.
“Vâng.” Diệp Bạc Hâm cũng không biết phải an ủi thế nào, bèn khẽ gật đầu.
Sắc mặt Hạ Dã Nhuận thoáng vẻ bối rối, nhưng rất nhanh, đã chuyển thành cười cay đắng.
“Xin lỗi, để em phải chê cười.”
Sau một lúc im ắng, không ai lên tiếng trước.
Cho đến khi mẹ anh quay trở lại, thấy Diệp Bạc Hâm, sắc mặt bà lập tức sa sầm.
“Con trai, sao con lại đưa nó tới đây?” Giọng bà khó chịu, mới rồi cả đám người cãi vã inh ỏi, bà không để ý Diệp Bạc Hâm đứng ở bên cạnh. Giờ mới gặp, bà cũng chẳng buồn tỏ ra hòa nhã ngoài mặt.
Mẹ anh vốn không ưa Diệp Bạc Hâm, chưa kể đến việc bố mẹ cô ly hôn, gia thế kém xa nhà họ Hạ, mà chỉ riêng tính cách cô, bà đã thấy bất mãn vô cùng. Dựa vào đâu con trai bà phải lấy lòng nó đủ kiểu, còn nó thì dửng dưng như không thấy?
Hai năm gần đây, việc Hạ Dã Nhuận có nhiều tin thị phị nhiễu nhương bên ngoài với Lâm Tịnh Âm, khó tránh khỏi nhờ mẹ anh góp gió đẩy thuyền. Dù bà không thể tự ý chọn lựa cô con dâu mình ưng ý, mà bắt buộc phải nghe theo ý của bà cụ, nhưng bà cũng muốn Diệp Bạc Hâm biết rằng, con trai bà không phải cứ nhất nhất mình cô, bên ngoài còn khối cô gái giành giật để làm vợ con trai bà.
“Cháu chào dì...” Diệp Bạc Hâm gật đầu với mẹ anh.
Mẹ anh ít nhiều cũng nghe phong thanh, đứa con gái này chưa từ hôn với con trai bà đã đi lấy người khác. Bà không nuốt trôi cục tức này, thế mà đứa con trai dại dột của bà vẫn không buông được nó.
Cô ả không hại con trai bà, bà đã vái tạ đất trời rồi, giờ lại còn vờ vịt đến thăm bệnh, làm nhiễu loạn tâm trí con trai bà, bà là bà cấm.
“Thôi, câu đấy tôi chả dám nhận, tôi sợ tổn thọ...” Mẹ anh hấm hứ, rốt cuộc cũng dòng dõi thiên kim tiểu thư, bà không thốt được lời khó nghe hơn.
“Mẹ...” Hạ Dã Nhuận nhíu mày: “Bạc Hâm đến thăm bà, mẹ đừng thái độ...”
Vừa nói, mẹ anh đã cáu kỉnh, đanh mặt hỏi: “Mẹ thái độ gì? Bà con vì sao lại nhập viện? Giờ này con còn bênh nó chằm chặp, con bị lẫn bùa mê thuốc lú à? Nhẽ nào còn định bắt mẹ phải niềm nở đón tiếp nó?”
“Linh Ngọc, đừng nói linh tinh!” Bố anh lại không có thành kiến với Diệp Bạc Hâm, dù sao cũng là đứa trẻ lớn lên trong tầm mắt ông, ông biết rõ nó.
Ông ôm vai vợ, cười với Diệp Bạc Hâm.
“Tiểu Hâm, dì cháu lo cho bà quá nên mới buột miệng không suy nghĩ, cháu đừng để bụng.”
“Dạ không ạ.” Vốn dĩ cô cũng có lỗi với nhà họ, mẹ anh nói cô mấy câu cũng chẳng thể cãi lại, huống hồ bố anh lại là người rất tử tế.
“Bố, bố và mẹ cả tối chưa nghỉ ngơi rồi. Ở đây có con, bố đưa mẹ về nghỉ ngơi đi...” Hạ Dã Nhuận nhẫn nại khuyên cả hai về nhà.
Hành lang thênh thang chỉ còn lại anh và cô.
Một tiếng sau, cả hai được phép vào phòng bệnh.
Vừa đi một vòng Quỷ môn quan về, bà cụ Hạ già nua đi nhiều chỉ trong một đêm, gương mặt từ bi xếp đầy nếp nhăn.
Mũi vẫn cắm ống truyền, mặt nạ dưỡng khí che đi quá phân nửa khuôn mặt.
Tay bà lạnh ngắt, Diệp Bạc Hâm nghe mũi cay cay, bèn ngửa mặt nén giọt nước mắt.
Hạ Dã Nhuận đứng bên ngoài phòng bệnh, vị bác sĩ mặc áo blouse trắng tay cầm sổ đang trình bày tình hình với anh. Sắc mặt Hạ Dã Nhuận bặm chặt, ngoái đầu nhìn người bà đang nằm trên giường bệnh.
Nghe tiếng bước chân, Diệp Bạc Hâm vội vã lau nước mắt ứa bên khóe mi.
Cô đứng dậy, nhìn anh: “Bác sĩ nói thế nào vậy anh?”
“Tim bà không được khả quan, lần này lại shock mạnh, e là khó hồi phục như cũ. Bác sĩ nói sau nay tránh để bà xúc động mạnh, e tim hoạt động quá tải, làm cho huyết quản nứt vỡ thì... e là...”
Hạ Dã Nhuận cúi xuống, kéo chăn cho bà nội, rồi cứ thế lặng lẽ nhìn người bà thân yêu.
Diệp Bạc Hâm hít thở thật sâu: “Bà bị shock, có phải vì em không?”
Hạ Dã Nhuận sững người, ngước mắt nhìn cô: “Không phải do chuyện của em, em đừng tin mẹ anh nói linh tinh.”
Diệp Bạc Hâm khẽ gật đầu.
Bà nội anh chưa tỉnh, mà cô lại đến thăm bệnh, người bệnh chưa tỉnh, cô cũng không thể cáo từ ra về.
Dù rất lo cho Tập Vị Nam, nhưng cô phân định rất rạch ròi cái gì gấp cái gì không. Chưa nói bà cụ Hạ vì cô mới ngã bệnh, chỉ nghĩ đến việc bà thương cô như cháu nội, đã ba tháng cô chưa gặp bà, thì bất kể thế nào cô cũng không thể bỏ về trong lúc này.
Hai người ngồi trong phòng bệnh một lúc, bác sĩ vào kiểm tra phòng, mời cả hai ra ngoài. Người bệnh tuổi tác đã cao, mà cả hai người bọn họ đều chưa tiệt trùng, sợ truyền nhiễm virus, không có lợi với người bệnh.
Diệp Bạc Hâm thấy hai mắt anh đỏ hoe, mặt mệt mỏi, bèn khuyên anh về trước nghỉ ngơi. Cô ở ngoài phòng bệnh, có gì cô sẽ gọi bác sĩ. Hạ Dã Nhuận không chịu, bà chưa tỉnh, anh không có tâm trạng nào nghỉ ngơi.
Sau đó, Diệp Bạc Hâm đành bảo, bà tỉnh dậy mà thấy anh rệu rạo thế này thể nào cũng lo, nên mới khuyên được anh ra về.
Hạ Dã Nhuận về nghỉ ngơi hai tiếng, lúc quay lại đã thay bộ quần áo mới, cằm cạo râu sạch sẽ. Tuy sắc mặt vẫn tiều tụy nhưng nom đã khôi phục được hình tượng công tử phong nhã.
Ba giờ chiều, bà cụ Hạ lờ đờ tỉnh lại. Sau khi bác sĩ kiểm tra, xác định không còn trở ngại gì, chăm chú tĩnh dưỡng một thời gian là có thể hồi phục, nhưng sau này vẫn phải chú ý về mặt ăn uống và cảm xúc.
“Bé Diệp...” Giọng bà cụ yếu ớt, mặt nạ được tháo ra, nhưng tiếng cất lên thều thào. Thấy Diệp Bạc Hâm đứng bên, mắt bà sáng lên, tay phải run rẩy chìa ra.
Diệp Bạc Hâm vội bước đến, nắm tay bà.
“Bà, cháu đây...” Sợ bà giật mình, cô hạ giọng gọi.
“Con bé này, chê bà rồi à? Sao lâu thế không đến thăm bà...” Mắt bà sánh lệ.
“Bà nói gì thế, cháu làm sao chê bà được.” Diệp Bạc Hâm kéo tay bà, nhẹ nhàng hỏi: “Bà có thấy khát không, hay là nhấp ít nước?”
“Nghe cháu nói, đúng là bà hơi khát...”
“Ha ha...” Diệp Bạc Hâm đứng dậy rót nước nóng, nhẹ nhàng thổi, tay xoa mép cốc, cảm thấy nhiệt độ phù hợp mới ngồi xuống bên giường, nâng bà dậy. Vừa đỡ lưng bà, vừa đưa cốc nước đến kề bên môi.
Uống nước xong, nói mấy câu, thì Hạ Dã Nhuận đẩy cửa phòng bệnh bước vào. Sắc mặt bà nhìn anh cáu kỉnh, Hạ Dã Nhuận cũng biết điều không làm phiền cả hai, ngồi bên nghe họ tâm sự.
Vừa mới tỉnh, tinh thần bà chưa kịp hồi phục, chưa đến mười phút đã thiêm thiếp đi.
Hạ Dã Nhuận thở phào, đứng lên, dém mép chăn cho bà.
“Em về à?” Hạ Dã Nhuận không biết từ bao giờ đã bước đến sau lưng cô.