【Ly hôn đi 】
Ba chữ ngắn gọn, lại khơi dậy cảm xúc ẩn nhẫn của Tập Vị Nam.
Các đường nét trên mặt siết chặt, lạnh lùng mà cứng đờ, trầm xuống dường như có thể chìm xuống đáy nước.
Đầu móng tay đâm vào trong thịt, móng tay trắng dã.
Ly hôn?
Hôm qua không phải còn tốt lành sao?Nói là hôm nay đi gặp ông ngoại?
Cô bây giờ lại nhắc tới ly hôn với anh?
Tập Vị Nam phẫn nộ rồi, bị ba từ kia kích động phẫn nộ tới dường như mất đi toàn bộ lý trí.
Nắm đấm đánh vào đầu xe, âm thanh báo động của xe vang lên sắc nét chói tai.
Giang Nhan cùng đi từ sau tới, bị đôi mắt đỏ ngầu của anh doạ giật mình.
“Sao... làm sao vậy?”
Lúc nãy khoé môi còn giương lên, trong mắt đều là ánh mắt dịu dàng, bây giờ sao lại một bộ dạng phát nộ lên như vậy?
Đầu ngón tay của Tập Vị Nam từ từ co lại, lực đạo rất mạnh, giọng nói lạnh băng “Không có gì!”
Anh nâng chân bước ra ngoài, bóng lưng lạnh lùng.
Giang Nhan kéo tay áo anh, “Này cậu đi đâu?Không phải có hẹn sao?”
Còn hẹn cái gì?Người ta cũng nói ly hôn với anh rồi.
Tập Vị Nam mím môi, ngữ khí càng chìm xuống biển sâu, nộ khí gắt lên, “Gọi điện thoại.”
Giang Nhan buông tay, nhìn bóng lưng anh lẩm bẩm “Đừng trêu chọc cô gái người ta nữa...”
Trong sân, thân hình Tập Vị Nam cao thẳng, một tay chống eo, một tay cầm điện thoại đặt lên bên tai.
Anh lặp đi lặp lại một dãy số, đầu dây bên kia truyền tới giọng lạnh lẽo, lặp đi lặp lại, rút hết sự nhẫn nại của anh.
Anh cắn răng, sắc mặt tái xanh, từ trong miệng nói ra một vài từ.
“Diệp Bạc Hâm, em được lắm!”
Trêu đùa anh sao?Hay là báo thù?
Anh sớm nên nghĩ nghĩ tới, cô là người lòng dạ sắt đá như vậy, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho anh như vậy?
Trái tim đầy sự chế nhạo nặng nề.
Rõ ràng sớm đã nhận rõ sự thật này, Nhưng trái tim dường như bị mắc kẹt với một cái gai nhọn, mỗi hơi thở làm cho gai di chuyển, máu thịt lẫn lộn.
Quay số lần cuối cùng, truyền tới âm thanh đã tắt máy, Tập Vị Nam khép mắt, cười lạnh lùng.
“Anh hai, anh về từ lúc nào?” sau lưng truyền tới giọng nhu mì, kèm theo âm thanh lạch cạch của giày cao gót giẫm trên nền đá.
Tập Vị Nam lạnh mặt, vẫn như cũ không động tĩnh, anh di chuyển điện thoại bên tai, ngón tay hận không thể chọc thủng điện thoại..
Tập Khởi Nhu không cảm thấy khác lạ, khuôn mặt búp bê tinh tế, giương lên nụ cười quyến rũ.
Cô phi bổ qua, giống như thường ngày, ôm lấy cánh tay anh hai lắc lắc.
“Pạch!”
Cánh tay trái bị thương chưa lành vốn dĩ không có khí lực, lại hờ hững cầm điện thoại, bị Tập Khởi Nhu lắc một cái, điện thoại trực tiếp rơi ra.
Dưới ánh sáng mặt trời, màn hình điện thoại đen lại, một ánh sáng trắng nứt ra loé lên, pin bị văng ra xa.
Xong rồi, gây hoạ rồi!
Tập Khởi Nhu nuốt nước bọt, run rẩy nới lỏng cánh tay anh hai.
Cô bây giờ có thể chạy không?Ai tới cứu cô đi?
Ánh mắt Tập Vị Nam bỗng nhiên ngưng tụ, trầm mặc xuống.
“Tập Khởi Nhu!” Mỗi từ đều dằn xuống rất nặng, ánh mắt lạnh lẽo, dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Các tĩnh mạch xanh trên huyệt thái dương nổi lên, ánh mắt giống như thanh kiếm sắc nhọn, mãnh liệt đâm vào phổi người khác.
Tập Khởi Nhu sợ nhất là anh cả và anh hai, hai người này một người lạnh băng, một người lạnh nhạt, nhưng không nhẫn xuống lòng bái phục của cô, lãnh đạo trong quân thương giới.
Một năm không gặp anh hai, cô đây không phải kích động sao? Vì vậy mới dám càn rỡ nhưng mà... oa oa oa... ai có thể nói với cô, cô vì sao lại xui xẻo như vậy?
“Anh... anh hai... xin lỗi mà, người ta không cố ý...” ngồi xổm trên sàn nhà, run rẩy nhặt điện thoại lên, lắp pin vào máy, nhấn khởi động máy, di chuyển bước nhỏ, hai tay nâng lên.
Đôi mắt đen kịt của Tập Vị Nam toát ra vài sợi lạnh lẽo.
Nhận lấy điện thoại, anh phát hiện mở không lên nữa, liên tục nhấn vài lần.
Tập Khởi Nhu sợ hãi lùi ra sau, rụt cổ lại, bị ánh mắt giết người của anh nhìn tới toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Sắc mặt Tập Vị Nam trầm xuống, toàn thân như một luồng khí lạnh, tạo thành một cơn lốc không có đáy, anh uốn cong ngón, các khớp xương phát ra âm thanh lạnh lẽo.
Từ trong răng nghiến ra mấy chữ, “Tập Khởi Nhu, em cút đi cho anh!”
Lồng ngực anh phập phồng vì tức giận, ánh mắt như dao, đâm vào doạ Tập Khởi Nhu mềm nhũn.
“Anh... anh hai... em...” Tập Khởi Nhu cắn môi dưới, nhìn đôi mắt đỏ thẩm của.
Anh làm sao vậy?
Nhiều năm như vậy, anh hai đều không nói nặng lời với cô? Càng đừng nói lời khiến cô có một loại thắt tim như thế này.
Tập Vũ Hựu cầm lấy cánh tay của Tập Khởi Nhu, ra hiệu cho cô đừng nói chuyện.
“Anh hai, Khởi Nhu nha đầu này bị nuông chiều hư rồi, anh đừng tính toán với nó...”
Tập Vũ Hựu là con út của chú hai của Tập Vị Nam, Tập Khởi Nhu là con gái của dì ba, hai người còn đang đi học, Tập Thừa Hoắc chỉ có một cháu gái là Tập Khởi Nhu, mọi người trong nhà đều chiều chuộng cô, đối xử với cô như một công chúa, chỉ có Tập Vị Nam và Tập Vị Cận là ngoại lệ.
Cô luôn luôn sùng bái hai người.
Tập Vị Nam lạnh lùng nhìn trên người Tập Vũ Hựu đang đứng chắn trước Tập Khởi Nhu, tiểu quỷ Tập gia cũng sợ ánh mắt của anh hai, liên tục cười, trong lòng lại đang gào thét, cầu nguyện anh hai đừng luyện anh.
Tập Khởi Nhu trốn sau lưng Tập Vũ Hựu, con gà nhỏ gật đầu như gà mổ thóc.
Tập Vị Nam không có tâm trạng đi quan tâm tới hai người, cũng không có hứng thú biết hai kẻ dở hơi này tới làm gì.
Tâm trạng thâm sâu dưới đáy mắt tối om từ từ thu lại, nắm chặt điện thoại, sải bước rời khỏi sân.
Tập Khởi Nhu vỗ vỗ lòng ngực, từ sau lưng Tập Vũ Hựu bước ra, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Ầy, anh năm, anh hai đây là làm sao vậy?Ai chọc ghẹo anh ấy rồi?Nhìn biểu cảm của anh ấy giống như muốn giết người.”
Tập Vị Nam vẫy khỏi tay của cô, cạn lời lật trắng mắt.
“Em còn nói được sao, suýt chút nữa liên luỵ anh rồi.” Tập Vũ Hựu nâng ngón tay chọc vào má cô “Anh nói đầu em bị ngựa đá sao, hay là bên trong chất toàn rơm?Anh hai ở trong quân đội lăn lộn, lúc nãy em đi chụp lấy cách tay anh ấy, nếu như anh ấy phản xạ có điều kiện đem em đánh ngã xuống đất, anh thấy cánh tay này của em cũng gãy rồi!”
“Anh còn nói, biết rồi anh cũng không nhắc nhở...” Tập Khởi Nhu không vui trề môi, nghĩ mà sợ ôm chặt cánh tay.
Hỏi Tập Vũ Hựu làm sao biết được?
Bởi vì anh từng tập kích bất ngờ anh hai, bị anh ấy đánh ngã xuống đất, cánh tay bị trật khớp, ở trong bệnh viện nằm một tuần, dây đeo trên cổ một tháng mới tháo ra.
Ông nội còn nói tốt, nói anh kém cỏi, bị đánh đáng đời, không tàn phế coi như anh đốt cao hương rồi.
Tập Vũ Hựu gõ gõ đầu cô “Em cũng đừng trách anh hai tức giận lớn như vậy, nếu như cuộc gọi lúc nãy là cuộc gọi gấp trong quân đội, em làm hỏng điện thoại rồi, hỏng việc thì phải làm sao?Em nói anh hai có thể không tức giận sao?”
...
Phòng ngủ bị Diệp Bạc Hâm lật ngược lên, quần áo vứt trên giường, giày bị đá chiếc đông chiếc tây, những vật vụn trong ngăn kéo cũng bị lật ra.
Một căn phòng hỗn độn.
Cô vẫn chưa hạ hoả, với lấy gối đầu giường ném ra cửa phòng.
Cô âm thầm lo lắng, nước mắt bắt đầu không nghe lời liều mạng tuôn ra, Diệp Bạc Hâm tuyệt vọng ngồi xuống đất ở đầu giường, vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào, càng nghĩ càng oan ức.
Dựa vào cái gì chứ?
Cô cũng lớn như vậy rồi, Tô Uyển dựa vào cái gì can thiệp vào tình cảm của cô?
“Bạc Hâm...”
Dù Thanh ở tầng dưới thò đầu ra.
Gọi liền mấy tiếng Diệp Bạc Hâm mới nghe thấy.
Cô lau sạch nước mắt trên mặt nhoài người về phía trên lan can.
Dưới cây có đôi mắt rất dữ giấu bên dưới, trừng mắt nhìn chằm chằm dì Thanh.
“Dì Thanh, gọi điện thoại chưa ạ?Anh ấy nói sao?” Diệp Bạc Hâm đỏ mắt, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt.
“Cái này...” dì Thanh sắc mặt khó coi trong đồng tử, trong đồng tử có tia cảm xúc phức tạp đang đan xen “Gọi rồi, điện thoại không có ai nhận...”
“Làm sao có thể?” Bọn họ hẹn rồi mà, anh vì sao không nhận điện thoại?Chẳng lẽ ở đâu xuất hiện sai sót?
“Dì Thanh, dì gọi thêm vài lần a.”
“Ài, được rồi...” Dì Thanh có lời mà không nói được, cuối cùng cũng không nói gì, quay người đi.
...
“Bà chủ...” Dì Thanh bước về phòng khách, cung kính đứng trước mặt Tô Uyển.
Mười phút trước, Tô Uyển đột nhiên quay về, còn cô đứng ở một góc, nghe thấy Diệp Bạc Hâm và dì Thanh nói chuyện.
Dì Thanh còn chưa bấm được số điện thoại, liền bị Diệp Bạc Hâm giật điện thoại đi, lấy đi tờ giấy Diệp Bạc Hâm đưa cho dì Thanh.
Dì Thanh âm thầm thở dài, bà vẫn chưa thấy được dãy số kia làm sao gọi?
“Nói rồi sao?” Tô Uyển bưng ly cà phê, ngón tay cầm thìa canh khuấy nhẹ.
“Nói rồi.”
“Có phản ứng gì?”
Dì Thanh hơi sững, dè dặt nhìn người phụ nữ ngồi trên sofa một cái.
“Bà chủ... có câu này tôi không biết nên nói hay không...”
Tô Uyển nhàn nhạt nhìn cô một cái, tay đang khuấy hơi khựng lại, đặt ly cà phê xuống, nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, trong mắt xẹt qua một ánh đen.
“Nếu đã cảm thấy không nên nói, vậy thì đừng nói gì!”
Tô Uyển xách lên chiếc túi xách Chanel trên sofa lên, trong tay cầm chùm chìa khoá, chậm rãi bước ra ngoài.
Dì Thanh đuổi theo sau, “Bà chủ... tôi không biết Bạc Hâm làm gì khiến bà phát nộ lớn như vậy, nhưng mà con bé này từ nhỏ đã hiểu chuyện, làm việc có chừng mực, có chuyện gì hai người ngồi xuống từ từ nói chuyện, Bạc Hâm cũng không phải đứa bé không biết đạo lý mà gây sự, bây giờ bà khoá nó ở trong phòng, cô ấy ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn, đói rồi phải làm sao?Bà có thể giam nó bao lâu? Đến lúc đó trong lòng nó đối với bà có tức giận đối với quan hệ hai mẹ con cũng không tốt...”
Tô Uyển bước chân không dừng đi ra ngoài, ánh mắt cô che lên một tầng ảm đạm.
...
Diệp Bạc Hâm từ bỏ đấu tranh, nằm bò trên giường.
Gối ướt đẫm một mảng, lưng bàn tay bị cô cắn in lên hai hàm răng.
Với Tô Uyển, cô là đang tức giận.
Nằm trên giường trầm mặc rất lâu, không có khái niệm thời gian, đầu hơi đau, dạ dày bắt đầu kêu gào.
Cô không tin Tô Uyển có thể nhốt cô cả đời.
Dưới lầu truyền đến tiếng chuông cửa, dì Thanh khoá vòi nước lại, lau sạch nước trên ngón tay, cởi tạp dề ra.
Trong màn hình camera, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, tinh thần ủ rũ đang đứng trước cửa, cả người nhếch nhác lại sa sút tinh thần, trên cánh tay vắt một áo vét màu đen, áo sơ mi trên người có chút nhăn nheo, đôi mắt đầy tơ máu, dưới cằm lộ ra vệt màu xanh.
Hoàn toàn mất đi phong độ nhanh nhẹn ngày thường.
Dì Thanh ngây người, kéo mở cánh cửa.
“Hạ thiếu gia, cậu đây là...”
Đôi mắt Hạ Dã Nhuận phút chốc phát sáng, giọng nói phát ra từ sâu trong cổ họng, khàn đặc mà nghẹn chát.
“Dì Thanh, Bạc Hâm có nhà không?” ánh mắt háo hức xẹt qua vai của dì Thanh, trong giọng nói mang chút run rẩy.
“Có... có nhà...” Dì Thanh chưa từng nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Hạ Dã Nhuận như vậy, vừa nghiêng người, Hạ Dã Nhuận liền như một cơn gió xông vào nhà.