Khuôn mặt anh từ từ phóng to, Diệp Bạc Hâm trừng to đôi mắt, nghiêm túc nhìn anh, bỗng nhiên... cười ngốc nghếch, còn thổi vào mặt anh một hơi,:
"Tập... Tập Vị Nam, anh là Tập Vị Nam"
Tập Vị Nam hít một luồng khí đầy lồng ngực, anh không biết nên tức giận hay là nên hạnh phúc nữa. Uống say tới mức này, lại không nhận nhầm anh là người khác, anh có nên cảm ơn cô? Nhưmg mà không ai nói với anh, say rượu sẽ bướng bỉnh như thế này. Diệp Bạc Hâm bĩu môi, một khắc lại làm ra vẻ sắp khóc:
"Anh cuối cùng có muốn cưới em không vậy?"
"Đừng làm loạn!"
"Em không làm loạn!" Diệp Bạc Hâm bĩu môi.
"Được rồi, em không làm loạn, giờ em nói cho anh biết, chồng sắp cưới của em phải làm sao? Không phải em rất yêu anh ta sao?"
Tập Vị Nam luôn luôn bình tĩnh, ngày cả khi bị dí súng vào đầu, mặt vẫn luôn không biến sắc. Lời của Diệp Bạc Hâm mặc dù làm tâm anh hỗn loạn, nhưng anh hiểu rõ, cô đã được hứa hôn cùng nười khác.
Lời nói của anh như đâm vào nỗi đau của cô, nụ cười trên mặt cô dần dần mất hẳn:
"Vị hôn phu chết tiệt, anh ta mỗi ngày đều ôm phụ nữ khác trên báo, còn nói cái gì mà gặp dịp thì chơi, góp vui lấy lệ, xem em dễ lừa sao? Còn người đàn bà kia cố làm ra vẻ, anh ta còn ngu ngốc chu cấp cho cô ta, bị cô ta xoay vòng vòng. Diệp Bạc Hâm em vì sao phải chịu đựng anh ta, chịu sự uất ức chứ?"
"Anh ta có thể cùng người phụ nữ khác làm loạn, vì sao em không thể tìm người đàn ông khác cơ chứ."
Tập Vị Nam nhìn vào quảng cáo trên màn hình LCD của tòa nhà đối diện, ánh sáng rực rỡ trên đường nét của anh. Giọng của anh rất nhẹ: "vì thế, em muốn lấy hạnh phúc nửa đời sau của mình báo thù anh ta?"
Diệp Bạc Hâm lùi lại hai bước, vuốt vuốt tóc bên tai, "Bỏ đi, anh xem em là lời của người say." cô uất ức như muốn khóc, tâm trạng rối bời. Kéo mở cửa kính ra, cô quay đầu nhìn hình dáng đứng bên lan can, cái mũi hít rồi hít.
"Không sao, Diệp Bạc Hâm em cũng không phải không có anh không được. Vốn dĩ em cho rằng, anh có chút thích em, xem ra là tự em đa tình rồi"
Vì sao mắt lại rất cay? Nhất định là ánh sáng quá chói mắt rồi... đúng... nhất định là vậy...
Diệp Bạc Hâm dụi dụi đôi mắt: "Tập Vị Nam, em không có tệ vậy đâu, ngoài kia rất nhiều thanh niên tuấn tú, em nhất định sẽ tìm ra người đồng ý cưới em."
"Anh... Ô..."
Diệp Bạc Hâm chân trước vừa bước vào ngưỡng cửa, liền bị một bàn tay kéo trở lại. Khuôn mặt anh gần trong gang tấc, hơi thở nhè nhẹ khiêu khích tâm trí cô. Nụ hôn bá đạo bất ngờ kéo dài, răng cắn lấy môi cô, cô bị đau, mở miệng ra, cái lưỡi mềm mại nồng nhiệt trượt sâu vào trong, dây dưa nhấm nháp lưỡi cô. Cảm thấy một trận tập kích tê dại. Anh thân mật ôm lấy cô, đưa cô ép cô vào bên lan can. Kịch liệt khích thích dục vọng cùa anh lên cao. Máu huyết toàn thân dồn xuống bụng dưới, Diệp Bạc Hâm choáng váng trước nụ hôn đến ngạt thở của anh. Anh ấp úng âm thanh khó chịu, hơi thở anh trở nên nặng nề, lưu luyến rời khỏi đôi môi cô, đôi mắt đen dập tắt ánh sáng yếu ớt.
"Anh sẽ không để em hối hận, lần này, cho dù chết anh cũng không buông tay nữa."
...
Trước cửa câu lạc bộ Kim Đỉnh, một chiếc xe quân dụng việt dã dừng trong một nơi âm u hẻo lánh. Quý Giản Ninh nhấc đôi chân lên, chống trên trước đầu xe, đôi tay ôm lấy đầu run rẩy. Quân phục nhăn nhúm sát khít cơ thể, đôi ủng dính đầy bụi, trong miệng ngậm một điếu thuốc, cà lơ phất phơ nhìn chằm chằm vào cách cửa câu lạc bộ Kim Đỉnh. Vừa nghĩ tới người nào đó giẫm hết ga, dọc đường cuồng phong mù mịt chạy tới, tim gan của anh nhảy " pâng pâng" không ngừng. Nếu không phải muốn xem trò vui, sống chết xin đi theo tới đây, cũng không dám lấy mạng nhỏ ra đặt cược. Đàn ông a, vừa gặp được phụ nữ, cứng rắn như thép cũng biến thành mềm nhũng a. Quý Giản Ninh từ xa đã nhìn thấy một thân quân trang đi tới, trong lòng còn ôm một cô gái. Đôi mắt Quý Giản Ninh loé sáng, nhả điếu thuốc ra, lưu loát xuống xe, một mắt liếc nhìn cô gái trong lòng Tập Vị Nam, cười thô tục:
“Ơ?Mới đó đã xong việc rồi sao? Kha kha... không nghĩ rằng thủ trưởng uy lực dũng mãnh của chúng ta vậy mà lại sớm tước vũ khí xuống đầu hàng rồi nha. Thật làm mất bao nhiêu thể diện của quân nhân chúng ta nha?”
“Rẽ qua trái” Quý Giản Ninh vừa nghe khẩu lệnh, nhiều năm phục lệnh khiến anh có phản xạ điều kiện, cơ thể nhanh hơn não rẽ qua khúc cua.
“A...” Tập Vị Nam hướng về cái mông đang cong lên tàn nhẫn đạp một phát, tức khắc âm thanh như lợn bị giết vang lên. Quý Giản Ninh xoa xoa mông, ai oán nhì người đang ngồi phía sau:
“Cậu cũng quá tàn nhẫn rồi.” Chỉ là đùa chút thôi mà, câu cũng không thể lúc nào cũng thể hiện điệu bộ thủ trưởng ấy chứ, cậu gấp gì chứ?
Tập Vị Nam đóng của xe lại, tiện tay điều chỉnh độ ấm trong xe, nhàn nhạt nói: “Tự ý rời bỏ doanh trại, trở về chịu phạt chạy 20km, chống đẩy 100 cái, phơi nắng 2 tiếng.”
“Cái gì!” Quý Giản Ninh hai tay run rẩy, đầu đâm vào vô lăng. ôi mẹ ơi, thật quá đáng mà, rõ ràng là lợi dụng công để trả thù riêng a.
Diệp Bạc Hâm rít lên âm thanh, từ trước ngực Tập Vị Nam chui ra, Tập Vị Nam vỗ vỗ lưng cô. Khuôn mặt cô bị mái tóc che đi, nhưng Quý Giản Ninh trong nháy mắt đã nhận ra cô. Điều chỉnh lại động cơ, bật đèn xi-nhan, chiếc xe nhập vào dòng giao thông. Quý Giản Ninh liếc mắt nhìn hai người phía sau, trêu đùa Tập Vị Nam:
"Tôi còn tưởng cậu vẫn nhẫn nhịn cả đời cơ, tôi còn nghĩ, đến lúc cô ấy kết hôn, tôi sẽ một mình một ngựa tiến vào đấu tranh, cướp người đưa về cho cậu làm áp trại phu nhân, không ngờ rằng cậu lại nhịn không nỗi rồi. Cũng do cậu rộng lượng, đem nữ nhân của mình đưa cho người đàn ông khác chăm sóc tới 5 năm, giờ thì tốt rồi, thay lòng rồi sao?”
Nghĩ tới Tập Vị Nam mấy năm nay âm thầm chịu đựng nỗi đau tương tư, Quý Giản Ninh nhịn không được thở dài:
"Cậu đó, không sợ trời không sợ đất, tại sao lại khăng khăng ngã vào người phụ nữ này chứ?, tôi nghĩ cậu cả đời này hông có chỗ trở mình được nữa rồi.”
Chiếc xe lại mở ra một quãng, Tập Vị Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt lạnh lùng:
"A Ninh, cậu nghĩ cách giữ chân cha tôi, tôi muốn viết báo cáo kết hôn, không được để ông bắt lại.”
“Ây ya...” Chiếc xe lắc lư, chút nữa thì đâm phải lan can, Quý Giản Ninh căng thẳng rẽ vào khúc cua. Quý Giản Ninh không hết hoảng hốt, cảm thấy bản thân bị doạ tới bị bệnh tim rồi, không nên đùa như vậy a. Liếc mắt qua gương chiếu hậu:
"ông già cậu tính tình ương ngạnh, không kém chút nào so với cậu đâu, nếu như ông biết bị cậu gài bẫy, không đánh gãy chân cậu, rút gân cậu không được."
"Cậu là đồng phạm, yên tâm, không thiếu phần cậu đâu."