Trên hành lang bệnh viện, Diệp Bạc Hâm mặt vô cảm, trong đôi mắt cũng không có cảm xúc gì, nhếch môi.
Cô xoay lưng về phía cửa phòng bệnh, mấy ngày nay mấy người canh gác bên ngoài phòng bệnh không thấy đâu nữa, trong phòng bệnh cũng không có bóng dáng Thẩm Tư Á.
Y tá trực ban nói với cô, bệnh nhân của phòng này tối hôm qua đã xuất viện rồi.
Mà Diệp Bạc Hâm cô lại không nhận được bất cứ tin tức gì.
Điện thoại của Thẩm Tư Á không liên lạc được, người không hiểu sao đã mất tích rồi.
Diệp Bạc Hâm biết chuyện này không tránh khỏi có liên quan đến Giang Diệc Đình, lại lo lắng vụ án xảy ra bất trắc gì, Thẩm Tư Á sẽ gặp phải nguy hiểm.
Cô mấy ngày qua trạng thái không được tốt, nhưng cũng chú ý đến tin tức trên weibo và phía viện kiểm soát, biết được những kẻ dính líu tới vụ án cô nhi viện đã bàn giao cho tòa án, chỉ là trong lòng cô lại có dự cảm không lành, luôn cảm thấy mọi chuyện quá thuận lợi, giống như có người đứng sau thuận nước đẩy thuyền, mượn tay bọn họ để trừ khử bọn người đó.
Bọn người đó ở trong giới chính trị nhiều năm, thế lực rắc rối phức tạp, nói sụp đổ là sụp đổ, quá dễ dàng đến mức đáng nghi ngờ rồi, mà không có một chút trở ngại nào.
Cô không biết Giang Diệc Đình rốt cuộc có bản lĩnh lớn đến thế nào, nhưng Tập Vị Nam lại từng cảnh cáo cô, đừng đụng vào vụ án này, nghĩ lại vẻ mặt nghiêm nghị lúc đó của anh, anh hình như đã biết được gì đó.
Giang Diệc Đình chỉ là một tên buôn bán vũ khí, anh ta lại lợi hại thế nào, cũng không thể trong vòng không đến mười ngày đã khiến đám người ấy đều lộ mặt, bị người của viện kiểm sát theo dõi, thậm chí phá được án.
"Giang Diệc Đình, anh đem Thẩm Tư Á đi đâu rồi?"
Đầu dây bên kia truyền tới giọng cười của Giang Diệc Đình, "ở nhà của tôi đây."
Nhà của anh ta?
Diệp Bạc Hâm giật bắn người, cô làm sao biết được nhà của anh ta ở đâu? Lúc trước Giang Diệc Đình không phải là luôn lẩn tránh Thẩm Tư Á sao? Lần này phát điên gì mà đem Thẩm Tư Á về nhà anh ta?
"Giang Diệc Đình! Anh từng đồng ý với tôi sẽ tránh xa Thẩm Tư Á một chút, anh bây giờ lại đang làm gì vậy? Anh không thể từ bỏ cô ấy sao? Hủy hoại cô ấy một lần còn không đủ, anh vẫn muốn hủy hoại thêm lần nữa sao?"
Diệp Bạc Hâm chỉ cảm thấy khó chịu, tay cầm điện thoại không ngừng nắm chặt lại.
Giang Diệc Đình trầm ngâm giây lát, cuối mắt nhìn người phụ nữ đang ngồi trong phòng khách dưới lầu, khóe miệng để lộ ra sự tự giễu như có như không.
"Diệp Bạc Hâm, Giang Diệc Đình tôi nói lời giữ lời."
"Vậy anh đưa cô ấy quay về đi."
"Đưa cô ấy về? Cô có thể bảo vệ cô ấy sao?" Giang Diệc Đình thu tầm mắt lại, quay người đi vào phòng sách.
Diệp Bạc Hâm bị cứng họng, ý của Giang Diệc Đình là tình hình của Thẩm Tư Á bây giờ rất nguy hiểm sao?
"Người phụ nữ ngu ngốc ấy lần này đã gây ra rắc rối lớn rồi, đêm hôm qua có nhân viên khả nghi đang dò la tin tức của cô ấy, nếu không cô nghĩ là tôi rảnh đến mức nửa đêm làm thủ tục xuất viện cho cô ấy?"
Giang Diệc Đình lạnh lùng hậm hừ, nói với Diệp Bạc Hâm chuyện đã xảy ra tối qua.
Tối qua Thẩm Tư Á suýt chút nữa bị người khác đưa đi, lúc mấy người bảo vệ cho Thẩm Tư Á vừa chớp mắt, bọn chúng mặc áo blouse trắng, cải trang thành bác sĩ, sau đó bị người Giang Diệc Đình chỉ đạo âm trầm bảo vệ phát hiện có bất thường, cái cẳn đường bọn chúng lại.
Phía bệnh viện nói, bọn chúng căn bản không phải bác sĩ.
Mà bọn chúng cho thấy đã được chuẩn bị kĩ càng mới đến, sau khi bị phát hiện liền tháo chạy khỏi hiện trường, không để lại bất kì dấu vết nào.
...
Diệp Bạc Hâm vừa ra khỏi bệnh viện, lúc đang hướng về phía bên đường để bắt xe, trên lầu đột nhiên rơi xuống một chậu hoa.
Có người đi đường nhìn thấy liền hô hoán lên.
Diệp Bạc Hâm vẫn chưa hoàn hồn, liền bị một người lôi cánh tay đâm sầm về một bên, cô đụng phải một khuôn ngực ấm nóng.
Chậu hoa đập xuống bên chân cô, vỡ tan tành.
"Bịch" một tiếng, cô bị dọa đến mặt mày tái nhợt.
Cô run rẩy ngón tay, tim đập loạn xạ.
Bên tai là âm thanh quen thuộc, "Đừng sợ, có anh đây."
Tập Vị Nam trong lòng cũng thất kinh ôm chặt cô vào lòng, tay đặt lên đầu cô, ánh mắt lạnh tanh liếc nhìn chậu hoa vỡ tan tành bên chân.
Anh ôm cô rất chặt, đến tay cũng đều hơi run run, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái mét của cô, Tập Vị Nam cứng hàm, mạt tái nhợt bất thường, vừa nãy tim như bị ai bóp chặt, vừa đau vừa ê ẩm.
Suýt chút nữa, nếu anh chậm một giây, cô đã bị chậu hoa đó rơi trúng, vỡ đầu chảy cháu...
Nếu anh hôm nay không phải luôn đi yheo cô, có thể đã không kịp đến cứu cô...
Tập Vị Nam trước giờ chưa từng khi nào vui mừng như lúc này.
Diệp Bạc Hâm nắm chặt lấy áo ở bên eo anh, cổ họng hơi nghẹn lại.
Hoàn hồn lại, cô mới kinh hãi bản thân suýt chút nữa đã mất mạng rồi.
Cô nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, nhìn rõ sự đau lòng trong đôi mắt sâu thẳm ấy, cô đột nhiên đã không vùng vậy nữa, giơ những ngón tay nhỉ nhắn, nhẹ nhàng vuốt trên gò má anh.
Mắt anh có chút đờ đẫn, người hình như đã gầy đi rất nhiều.
Tập Vị Nam động viên vỗ vỗ vào lưng cô, ôm cô rời khỏi khu vực nguy hiểm, anh nhìn chậu hoa dưới đất, nghĩ ngợi...
Anh ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, đây là cửa tầng chẩn đoán bệnh của bệnh viện, cửa sổ tầng trên không thể bài trí chậu hoa, chỉ có trên sàn hành lang đặt mấy chậu cây cảnh.
"Em gần đây có đắc tội với ai không?" sau khi trầm ngâm một hồi, Tập Vị Nam cuối đầu nhìn cô.
Diệp Bạc Hâm nghe anh nói như vậy, cũng nhìn lên phía trên lầu, mười mấy tầng, căn bản không biết chậu hoa từ tầng nào rơi xuống.
Ý của anh là... không phải ngoài ý muốn, mà là đã tính toán từ trước, hoặc là có người nhằm vào cô, muốn lấy mạng của cô?
Diệp Bạc Hâm lắc đầu, "Người em đắc tội không ít, nhưng kẻ muốn lấy mạng của em, hinh như không có..."
Không có người nào muốn cô không chết không được.
Tập Vị Nam ánh mắt trầm ngâm, "Chuyện này anh sẽ sai người điều tra rõ, thời gian này em cẩn thận một chút..."
Diệp Bạc Hâm gật đầu, hiếm khi không bác bỏ, cũng không đổi sắc mặt.
Tập Vị Nam hít một hơi, ánh mắt hạ xuống môi cô.
Anh vẫn còn nhớ, lúc hôn nhau, rất mềm rất mềm, giống như khi nhỏ từng ăn thạch trái cây, đàn hồi và mềm mượt, hôn xong luôn khoan khoái trong lòng, khiến anh không kiềm được lại nhẹ ngậm chặt.
Trong đôi mắt Tập Vị Nam cuồn cuộn sóng tình, ánh mắt nhìn qua, đụng phải một hồ nước đầy ắp, che đậy bởi một tầng sương khói, như có như không, dường như có thể khiến người ta chìm vào sự mềm mại bất tận.
Diệp Bạc Hâm chớp nhẹ mi, cuối mắt lẩn tránh ánh nhìn nóng bỏng của anh.
Cô gỡ nhẹ tay anh ra, lùi ra khỏi khuỷu tay anh.
Tháo bỏ khúc mắc không khó khắn đến thế, lựa chọn tha thứ, nhưng cũng không dễ dàng như vậy.
"Em... phải đi rồi..." Diệp Bạc Hâm quay lưng về phía anh, ngón tay vén sơ lại tóc.
Cô nhìn qua bên đường, đúng lúc tan ca tối, trên đường kệt xe thành từng dòng dài.
Cô đứng bên đường, nhìn những chiếc taxi lướt qua đều đang chở khách.
Tập Vị Nam đứng sau người cô, chỉ cần cô dang tay, là có thể kéo cô vào lòng.
Nỗi đau giống như dây leo từng chút từng chút chầm chậm siết chặt lấy trái tim anh.
Anh dang tay ra, lúc gần đặt được lên vai cô, một chiếc taxi đã đậu trước mặt cô, cô ngoảnh người lại, muốn chào tạm biệt anh, nhưng nhìn thấy tay anh cứng đờ, có chút gượng gạo.
Diệp Bạc Hâm cười không nổi, hơi thở như nghẹn lại.
"Tạm biệt..." Cô cắn môi, cổ họng hơi khàn đi.
Tập Vị Nam hoàn toàn lại không cảm thấy lúng túng, chỉ là sau khi cô ngồi vào xe, ánh mắt trầm lặng lại.
"Anh tiễn em... ", trước khi cửa xe đóng lại, Tập Vị Nam giữ chặt lại, anh cuối mắt nhìn cô, không đợi cô từ chối, tự nhiên ngồi vào ngay bên cạnh, "Bác tài, đi thôi..."
Diệp Bạc Hâm cố kiềm sự chua chát trong ánh mắt, ngoảnh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ còn thấy mộy bên mặt xinh đẹp.
...
Trong một căn biệt thự đơn độc ở ngoại ô.
Ba tháng trước, Thẩm Tư Á mặt dày ở lại đây mấy ngày, lúc đó cô vừa tìm thấy Giang Diệc Đình, ba năm không gặp, cô nghĩ rằng mình đã quên cảm giác đã từng có, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, tinh cảm đã chôn sâu suốt mấy năm lại ùa về, không thể kiếm chế được.
Mỗi một dây thần kinh đều run rẩy, gào thét lên.
Máu trong mao mạch đang điên cuồng chảy, truyền về trái tim đã không chịu nỗi gánh nặng nữa.
Giang Diệc Đình sau tám năm xa lạ đến đáng sợ, lạnh lùng vô tình, cũng không còn là chàng trai năm đó ấm áp hay cười với cô, anh ta biến thành một người tâm tư trầm lặng đến mức đáng sợ.
Thẩm Tư Á đứng trên lầu nhìn xuống, chính là trong phòng khách, cô lúc ấy đã đứng ở nơi đó, cô tận mắt chứng kiến Giang Diệc Đình chĩa súng về phía một người đàn ông trung niên quỳ gối dập đầu trước anh ta.
Máu tươi phun ra, người đó gục xuống vũng máu, bị người khác kéo như kéo phế phẩm ra ngoài.
Mạng người trong mắt anh, một chữ cũng không đáng.
Lần này, cô không muốn dính líu tới Giang Diệc Đình, nhưng vì an nguy của bản thân, lại lần nữa đến nơi đây, nhưng lần này tâm trạng hoàn toàn khác.
Hai người của hai thế giới có thể cùng xuất hiện, sau đó giống như hai đường thẳng, giao nhau rồi dần dần cách xa nhau.
"Sư huynh, anh yên tâm được rồi, em hiện tại không sao cả, rất an toàn, anh cũng phải cẩn thận một chút... ừ, em biết..."
"Đúng, em rất nhiều năm chưa gặp lại anh ta rồi..."
Thẩm Tư Á đứng ở ban công, cô có chút mệt mỏi, trên đầu vẫn còn đang băng bó, vốn dĩ làn da trắng dưới ánh mặt trời càng trở nên nhượt nhạt hơn, mạch máu màu xanh trên tay hơi nổi lên.
Trên trán đầy những sợi tóc bịt đứt gãy, gió nhẹ nhàng lướt qua.
"Sư huynh?"
Đầu dây bên kia đột nhiên im bặt, Thẩm Tư Á nghi ngờ nhìn màn hình, phát hiện điện thoại bỗng nhiên mất tín hiệu.
Một phạm vi nhìn rộng lớn đến như vậy, sao lại có thể đột nhiên mất tín hiệu?
Thẩm Tư Á đảo một vòng trong phòng, chỗ nào cũng không có tín hiệu.
Giang Diệc Đình hoàn toàn không hề giới hạn hành động của cô, chỉ là trong khu biệt thự chỗ nào cũng có người đứng gác, tuần tra, giống như tấm lưới bao kín, giữ khu biệt thự như một nhà giam, khiến người ta hơi thở cũng không lọt ra được, thậm chí có cảm giác bị người khác giám sát, đi đến đâu hình như đều có một đôi mắt đang nhìn theo.
Thẩm Tư Á đi một lượt xuống tầng dưới, vườn hoa, muốn đi ra khỏi cửa nhưng lại bị chặn lại.
Thẩm Tư Á kéo một người giúp việc lại hỏi: "Vì sao điện thoại của tôi không có tín hiệu?"
Người giúp việc lễ phép kính cẩn đứng trước mặt cô, nét mặt không có nhiều biểu cảm, cô ấy khom người, "Cô Thẩm, tôi khong rõ ạ."
"Thế điện thoại của cô có tín hiệu không?" Thẩm Tư Á vẫn đang đập đập điện thoại, nghe cô ấy nói như vậy liền ngẩng đầu nhìn một cái.
"Cô Thẩm, chúng tôi không có điện thoại." người giúp việc vẫn giữ nguyên nét mặt không nóng không lạnh đó.
Thẩm Tư Á sững người, kinh ngạc nhìn cô ấy.
"Bây giờ sao lại có thể có người không dùng điện thoại, điện thoại không đắt, cô mua không nổi sao?"
"Không phải, cậu chủ quy định người ở bọn tôi không được dùng điện thoại."
Thẩm Tư Á nhếch môi, trong đôi mắt không giấu được sự kinh ngạc.
Đây là sào huyệt của Giang Diệc Đình ở Bắc Kinh, nếu thuộc hạ của anh ta xuất hiện gian tế, sơ suất một chút là sẽ bị bán đứng.
Anh ta thận trọng cũng đúng thôi.
Thẩm Tư Á cố gắng thuyết phục bản thân, nhưng lại cảm thấy khó mà chấp nhận được.
Mấy người ở này biết được thân phận của anh ta không? Những người canh gác bên ngoài trên người đều mang theo súng, Giang Diệc Đình hình như cũng rất ít che giấu trước mặt người ở, những người này lẽ nào không biết sợ?
"Vậy mấy người bình thường làm cách nào để liên lạc với người nhà?"
Không ngờ, lời mà Thẩm Tư Á nhận lại được khiến cô càng thêm kinh ngạc.
Cô ấy nói, bọn họ không có người nhà, nơi đây chính là nhà của họ.
Những người ở bên cạnh Giang Diệc Đình, rốt cuộc là người thế nào?
...
Phòng sách ở một góc tầng hai, Giang Diệc Đình ngồi trên sofa, cả người như chìm vào trong sofa, hai ngón trên tay trái kẹp đuối thuốc đang hút dở, tay còn lại đặt lên thái dương xoa xoa, tâm trạng hình như cực kỳ không tốt.
Mấy người ngồi đối diện anh ta đang tranh cãi kịch liệt, Cố Nhĩ Tư đứng bên cạnh Giang Diệc Đình, thấy trên mặt anh lộ ra sự bực bội không kiên nhẫn được nữa, âm thanh lạnh tanh từ cánh môi từ từ phát ra.
"Im hết cho tôi!"
Giang Diệc Đình cất lời, tất cả mọi người sắc mặt đều biến đổi.
Thẩm Tư Á không do dự, trực tiếp giơ tay đẩy hai cánh cửa gỗ nặng trước mặt ra.
"Giang Diệc Đình! Sao anh lại làm nhiễu sóng tín hiệu?"
Thẩm Tư Á là mang theo cơn giận đùng đùng tiến vào, trong con ngươi màu nâu bùng lên hai ngọn lửa.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không ai dám gọi thẳng tên húy của Giang Diệc Đình, mọi người đều kính cẩn gọi anh ta một tiếng ông Giang hoặc đại ca, mà người phụ nữ này lại dám láo xược, phòng sách của Giang Diệc Đình nếu chưa qua sự cho phép của anh ta, không ai dám tùy tiện xông vào, cô không những xông thẳng vào mà còn trâng tráo lên.
Từ lúc nào, ông Giang đã mang phụ nữ về nhà?
Trong ngôi nhà này, ngoài Hạ Thiên Cửu và giúp việc nữ ra thì không có gương mặt phụ nữ lạ xuất hiện.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều lướt trên người Thẩm Tư Á, Thẩm Tư Á không ngờ trong phòng có người, vừa nãy Hạ Thiên Cửu nói với cô anh ta ở trong phòng sách, nhưng không nói trong phòng sách còn có những người khác.
Thẩm Tư Á cắn chặt răng, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.
Đôi mắt màu nâu của Giang Diệc Đình vì tản bớt sự bực bội mà còn lại thêm mấy phần lạnh lùng, ngước mắt lạnh nhạt nhìn coi một cái, tiện tay vùi điếu thuốc vào gạt tàn, "Xèo" một tiếng, trong không gian rộng lớn của phòng đọc sách hình như mang theo âm thanh bất thường, làm cô cảm thấy có chút lạnh người.
Cô lướt mắt một lượt, lần trước cũng là mấy người này, trong phòng khách dưới lầu, Giang Diệc Đình tức giận động thủ bắn gục người đó, mà bọn họ mặt vô cảm, hình như là đã quen rồi.
Mấy người này... là thân tín của anh ta... có thể ra vào sào huyệt của anh ta, thậm chí là phòng sách của anh ta...
"Tôi... "Thẩm Tư Á phát hiện đứng trước mặt mấy người này, đôi chân bất giác không trụ được run rẩy lên.