Khu biệt thự Hương Giang.
Cánh cống sắt chạm trổ từ từ mở ra hai bên.
Một chiếc xe quân dụng đỗ trước tòa biệt thự màu trắng. Đằng sau tòa biệt thự là một căn nhà ba tầng độc lập, phía trước là thảm cỏ, tầm nhìn thoáng đáng.
Cửa ghế lái mở ra, một người đàn ông trung niên vận quân trang bước xuống.
Ông ta vòng qua đầu xe, bước đến bên cửa ở hàng ghế sau, cung kín đứng bên mở cửa.
Đôi ủng màu đen đặt xuống trước tiên, ông cụ quắc thước khom người, tóc bạc phơ song vẫn uy nghiêm.
Ông đứng thẳng lưng, hai tay chắp ra sau, đôi mắt tinh tường nhìn cánh cửa gỗ sưa trạm chổ hoa văn tối màu.
Vị phó quan đứng bên khép lại cửa xe, bước đến trước cửa, đưa tay bấm chuông.
Chỉ mấy giây sau, người làm mở cửa, đứng dạt sang bên, cung kính khom người.
“Cháu chào ông ạ.”
Tập Thừa Hoắc nghiêng đầu nhìn bà: “Thằng Hai có nhà không?”
Người làm được điều sang từ nhà tổ của họ Tập, trước kia từng làm mấy năm ở bên nhà tổ. Sau này Tập Vị Cận chuyển ra ở riêng, Giang Nhan lo con trai ở ngoài không biết đường chăm sóc bản thân, bèn chọn mấy người làm nhanh nhẹn sang giúp.
Ở nhà họ Tập, đám cháu được xếp theo thứ tự, Tập Vị Cận là anh Cả, những anh em nội ngoại khác đều gọi theo thứ tự Ba, Tư. Mà Tập Thừa Hoắc xưa nay lại ưng ý nhất Tập Vị Nam, đứa cháu thứ hai sẽ kế thừa nghề nghiệp mình, hoặc ông gọi nó là thằng ôn con, hoặc gọi là thằng Hai.
“Dạ, Nhị thiếu gia đang ở thư phòng trên gác ạ.”
Người làm mời Tập Thừa Hoắc vào, đánh mắt ra hiệu cho người hầu gái khác đứng bên, cô kia bèn quay người vào bếp.
Chỉ lát sau đã bưng ra một tách trà Đại Hồng Bào.
Tập Thừa Hoắc đứng trước bức tường treo tranh sơn thủy, phó quan nhận lấy tách trà, không lập tức đưa ông ngay mà chỉ nhón nắp cốc khuấy nhè nhẹ.
“Gọi nó cút ngay xuống đây cho ông.” Tập Thừa Hoắc thời trẻ tính nóng như lửa, đến nay ở Quân ủy lại là người cầm cân của giới quân luật, ai nấy đều nể vì, hầu như không dám trái ý. Bây giờ già rồi, tính tình càng lúc càng tệ.
Tuổi quá tám mươi mà giọng sang sảng như chuông đồng. Ông vừa quát lên, người làm liền giật nẩy mình, không rõ nhị thiếu gia làm gì mà chọc cụ tức giận.
Tập Vị Nam tuy đang nghỉ phép nhưng đảm nhiệm hai chức trách, những lúc rảnh rỗi anh vẫn để ý tình hình bên quân đội. Lệnh cấp trên phải qua anh truyền đạt, bên dưới sơ suất cũng cần anh xử lý, thế nên hằng ngày anh vẫn luôn giữ liên lạc với Soái bộ và phía Đặc chủng.
Rèm cửa kéo kín, ánh sáng trong phòng âm u.
Anh ngồi trước máy tính, trên gương mặt sắc cạnh phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.
Đôi mắt anh hơi nheo lại, ngón tay thoăn thoắt gõ trên bàn phím. Anh ngừng lại, một tày xoa cằm, trán hơi nhăn lại, như thể đang gặp việc gì khó nhằn.
“Nhị thiếu gia...” Tiếng gõ cửa vọng vào, mắt anh nhìn xuống, đang viết vời trên tờ giấy trắng, tay bỗng dừng lại, đóng nắp bút.
“Vào đi.” Tiếng anh ôn tồn, mạnh mẽ, có thể do nhiều năm luyện binh, giọng nói lẫn tiếng khàn khàn, lúc nói chuyện lại dư dôi từ tính.
Thư phòng là nơi người làm không được tự ý ra vào trừ lúc quét dọn.
Người hầu mở cửa, đứng ngoài, ngước mắt nhìn người đàn ông toàn thân toát ra khí khái trầm ổn, vững vàng.
Mắt bà cum cúp: “Thưa nhị thiếu gia, cụ đến ạ, cụ mời anh xuống...”
Bà không dám nói là cụ bảo anh cút xuống ngay. Nói chuyện với người đàn ông này luôn có cảm giác áp lực, khiến người ta không thở nổi, gặp đúng ánh mắt lạnh lùng của anh, bà thường bất giác cúi đầu, thì làm sao mà dám suồng sã với anh?
Ánh mắt đang lướt qua trang mạng của Tập Vị Nam thoáng khựng lại, liếc nhìn người làm: “Tôi biết rồi.”
Anh nghỉ phép kết hôn, lại không về nhà tổ, ông cụ hẳn nghe được phong thanh, đích thân đến giáo huấn anh đây mà.
Tập Vị Nam tắt cửa sổ màn hình đi, lưu văn kiện, rồi tắt máy tính.
Anh đứng dậy, sắp xếp tài liệu bên cạnh.
Người làm vẫn đứng ngoài cửa, ngập ngà ngập ngừng.
Tập Vị Nam thu xếp xong giấy tờ, để sang một bên, chỉnh cổ tay áo, nhìn bà: “Còn có việc gì?”
Người làm tuổi đã quá tứ tuần, nhưng trước mặt hai người trẻ măng như Tập Vị Cận lẫn Tập Vị Nam, bà lại luôn có cảm giác lúng túng.
“Nhị thiếu gia...” Bà lấy hết dũng khí, mới dám ngẩng lên nhìn thẳng vào Tập Vị Nam: “Ông hình như đang giận lắm, cậu cẩn thận...”
Tập Vị Nam nhoẻn cười: “Lần nào gặp tôi mà chẳng giận?”
Anh thốt ra câu nói nhẹ bẫng như đùa, người làm thấy anh như vậy, nghĩ bụng hình như đúng thế thật, bèn không nhiều lời nữa, quay người xuống nhà.
Tập Vị Nam từ trên cầu thang đi xuống, liếc mắt thấy ông cụ mặt sa sầm ngồi dưới phòng khách. Gương mặt bàu bạu, những nếp nhăn như xị hẳn xuống, tay cầm sẵn khung ảnh hình vuông.
Nghe tiếng bước chân, ông cũng không thèm ngước nhìn lên, mồm hấm hứ, như thể bị người ta quỵt nợ một món tiền khổng lồ.
Người làm liếc nhìn Tập Vị Nam, lại len lét nhìn ông cụ có dáng ngồi thẳng tắp, họ sợ nhất mỗi khi hai ông cháu đụng độ cãi vã, bất giác nơm nớp lo lắng.
Tập Vị Nam đảo mắt nhìn họ, bước chân thoáng dừng lại, không tiến lên trước nữa. Anh rút tay từ túi quần, vẩy tay ra hiệu.
Người làm thờ phào nhẹ nhõm, đồng loạt rút khỏi hiện trường.
Vị phó quan cũng thức thời ra cửa đứng gác.
Nhưng, chưa đợi Tập Vị Nam kịp mở miệng, Tập Thừa Hoắc đã đứng phắt dậy, hông còn dẻo dai, đồ trong tay bay vút về phía Tập Vị Nam.
Khóe miệng Tập Vị Nam hơi giần giật, đoạn thở hắt ra rất khẽ. Trò này diễn đi diễn lại trăm ngàn lần mà ông cụ chơi hoài không thấy chán.
Anh chỉ đưa tay lên, nhẹ nhàng chụp lấy thứ đồ ông cụ ném vào mặt mình.
Anh cười khảy, mắt nhìn xuống, nhận ra là một khung ảnh, mà bên trong là hình chụp chung của anh và Diệp Bạc Hâm năm năm trước.
Tập Vị Nam hẵng còn nhớ, cô không thích chụp ảnh, bức ảnh này anh phải tốn nhiều công sức lắm mới dỗ dành được cô, cùng anh có một tấm để làm kỷ niệm.
Năm xưa tưởng cô đã hy sinh, anh như rơi vào bờ vực suy sụp. Cầm bức ảnh này, anh nằm trên giường bệnh, nhiều lần lâm vào trạng thái nguy hiểm, anh cũng không nỡ buông tay, cho đến khi mép ảnh bị anh làm mòn góc.
Sợ hỏng bức ảnh duy nhất, anh mới tìm khung đóng bồi, đặt ở dưới gối.
Quãng thời gian đen tối ấy, cõi lòng anh từng chết đi, thậm chí muốn bỏ mạng, nhưng bức ảnh này đã dìu anh qua khoảnh khắc khó khăn ấy.
Ánh mắt đen ánh lên nét dịu dàng.
Tập Vị Nam siết chặt khung ảnh trong tay, không ngờ ông cụ lại lấy nó để ném về phía anh. Giả như anh né người sang một bên mà không đưa tay đỡ, thì bức ảnh vốn mang ý nghĩa vô cùng quan trọng này, liệu có phải đã đi tong rồi không?
“Thằng oắt con, giờ càng lớn càng không coi ông ra gì, mày cứ thế xin nghỉ là nghỉ, ông mày đã cho chưa?”
Ánh mắt Tập Vị Nam tối lại, nhìn Tập Thừa Hoắc, mím môi không nói.
Tập Thừa Hoắc nghẹn họng, mắt trợn lên trừng trừng.
“Mày nhìn kiểu gì thế kia, không phục hả? Thủ trưởng đang nói mà mày thái độ thế à?”
Tập Vị Nam nheo mắt đi thẳng một mạch xuống, ngồi ghế đối diện ông cụ.
“Dạo gần đây ông buồn chán quá độ, nên đến tìm cháu kiếm chuyện à?”
Bị nói trúng tim đen, mặt ông cụ đỏ lựng, húng hắng mấy tiếng ngượng ngùng, nhưng vẫn cứng miệng: “Ông mày bận, ai có thời gian tìm thằng ôn con như mày kiếm chuyện.”
“À, thế thì ông đi cẩn thận, cháu không tiễn.” Tập Vị Nam gật đầu, dứng dậy, quay người chực lên gác.
Ông cụ bực quá, liền vơ chiếc tách trên bàn trà ném vào lưng anh, tay vung thẳng, cũng chả sợ tổn thương ai.
“Ông bảo mày đứng ngay lại cho ông!” Tập Thừa Hoắc rướn giọng quát.
Tập Vị Nam nhăn chặt mày hơi né người. Thời trẻ ông cụ là tay súng thiện xạ lừng lẫy tiếng tăm trong quân ngũ, tuy tuổi đã cao nhưng sức lực và độ ngắm chẳng hề thuyên giảm. Đến thân thủ nhanh nhẹn, tinh nhạy như Tập Vị Nam mà hơi sơ hở thì cũng trúng đòn.
Tập Vị Nam sầm mặt, lại ngồi xuống ghế, vẻ như tùy ông dạy bảo.
“Mày nghỉ phép hai tuần rồi hả, thằng ranh con mất dạy quá, đến nhà cũng không thèm về. Có biết mẹ mày ở nhà nhắc suốt ngày không? Mấy hôm trước còn muốn nhờ ông dẫn nó đến quân doanh, thăm cái thằng con vô lương tâm!
Một tay ông cụ chống sườn, thiếu điều trỏ ngón tay vào trán Tập Vị Nam.
Tập Vị Nam không nói không rằng, thời gian gần đây nhiều chuyện bực dọc. Mỗi ngày mở mắt ra lại cảm giác mình đang chìm trong mông lung, không biết người phụ nữ kia sẽ cho anh phán quyết thế nào. Lao tâm khổ tứ, nào có sức đối phó với mẫu thân đại nhân.
Cứ nhìn anh Cả là rõ, người lạnh băng như anh Cả mà cũng bị bà càm ràm, hằng tuần đều có lệnh bắt buộc đi xem mặt.
“Cả bà nội mày nữa, người có tuổi rồi, xương cốt không được dẻo dai như trước. Mày hờn giận từng ấy năm trời, cũng đến lúc cúi đầu nhận lỗi rồi đấy. Người già thường cố chấp, mày cũng biết bà ấy cũng chẳng phải xấu xa, tuy có hơi bảo thủ, hơi gàn một tí, nhưng chung quy cũng vì muốn tốt cho nhà họ Tập. Mày là con cháu, thì biết đường xin lỗi cho bà ấy nguôi ngoai. Cả nhà lại vui vẻ, không phải à?”
Tập Vị Nam đột nhiên cảm giác trào phúng khó tả. Anh rướn mày: “Bà có từng ấy đứa cháu, chắc cũng chả thiếu một đứa như cháu đâu.”
“Ăn nói cái kiểu gì đấy?” Chất giọng sang sảng của Tập Thừa Hoắc lại rống lên: “Sao lại bảo chả thiếu một đứa như mày? Không có mày thì nhà mình chẳng hóa rã đám à?”
Tập Vị Nam cười khảy, mắt lạnh nhạt, đăm đăm nhìn xuống khung ảnh trên tay, ngón tay khẽ khàng vuốt ve gương mặt non trẻ của cô gái qua lớp kính.
“E là chỉ có mình ông nghĩ như vậy. Ông đừng quên, năm xưa bà tuyệt tình đuổi cháu ra khỏi nhà. Tuyên bố dù cháu có chết ngoài đường cũng không được nói mình là người nhà họ Tập. Bà ấy nói cháu là thứ phế vật, sống chỉ như bãi rác bốc mùi, làm bẽ mặt nhà họ Tập. Ông nói, một người có tuổi như thế, có đáng để cháu phải tôn trọng không?”
Tập Vị Nam chỉ cười, ánh mắt sâu hút không một mảy may cảm xúc.
Bao nhiêu năm qua đi, những chuyện xưa chạy lướt trong đầu, tháng năm hoang đàng như một cuốn phim đen trắng để lại dấu hằn trong quỹ đạo cuộc đời anh.
Cuộc đời anh cũng chỉ từng hận một người, không phải bà cụ vì vinh hoa hưng thịnh của gia tộc, tàn phá tâm hồn anh, mà chính người đã đẩy anh vào bước đường ngày hôm nay, hại anh suýt đánh mất người phụ nữ của mình.
Song anh nói không hận, không có nghĩa là lòng đã tha thứ, có những tổn thương một khi đã hình thành, thì vĩnh viễn không cách nào bù đắp.
Giống như vết sẹo anh từng để lại trong lòng Diệp Bạc Hâm, anh vĩnh viễn không thể xóa nhòa, chỉ đành tự làm tự chịu, chấp nhận mọi quả đắng.
Tập Thừa Hoắc nghe anh lạnh nhạt nói, giọng điệu không oán hờn, ông hấp háy bờ môi run run, sau cùng cảm thấy mình không nên ép thằng bé. Chuyện năm xưa cũng bởi bà nhà làm quá đà. Mà ông lúc ấy lại không hề ngăn cản quyết định của bà, chỉ âm thầm bảo vệ thằng bé.
Nó trở thành như ngày hôm nay, ông cũng có phần trách nhiệm.
Tập Thừa Hoắc không biết nói gì, chỉ đành thở dài.
Đôi mắt đen láy của Tập Vị Nam bình lặng không sóng xô.
Tập Thừa Hoắc thấy anh nhìn đăm đăm vào bức ảnh trên tay, mắt liền lóe sáng, khóe môi hếch lên.
“Mày ở đây, thế vợ thì sao? Cũng ở đây à?”
Chuyện ngày xưa, Tập Thừa Hoắc cũng nắm được ít nhiều, nhưng không nghĩ xích mích giữa cả hai lại hằn sâu đến thế. Ông chỉ biết rằng, cháu trai ông từng vì cô gái kia mà suy sụp trầm trọng, đâm ông không có thiện cảm với Diệp Bạc Hâm.
Thằng bé hiển nhiên đã xác định chỉ chấp nhận cô gái kia, nếu ra tay từ phía cô gái kia thì biết đâu có thể giải quyết được mâu thuẫn gia đình ông.
Ánh mắt Tập Vị Nam tối lại, khóe môi nhếch lên cay đắng.
Lúc ngước mắt lên thì vẻ mặt lại trở về bình thản như cũ.
“Đừng đựng đến cô ấy.” Giọng Tập Vị Nam đanh lạnh, anh quá rõ ý tứ của ông cụ.
Lại một lần nữa bị nó đọc trúng tim đen, Tập Thừa Hoắc thiếu điều bùng nổ, không dằn được bèn đập bàn.
“Ông bảo, thằng ranh này, mày bao bọc nó như bao bọc con. Nó có phải hoa trong lồng kính đâu mà mày cứ phải tay bưng tay hứng, như thế sau này làm sao nó giúp được mày trong sự nghiệp?”
“Cháu không cần cô ấy giúp...”
“Ông biết, nhưng mày đừng quên, với thân phận bây giờ của mày, đến lúc ấy không thể theo ý mình được nữa. Phu nhân nhà người ta phải ra ngoài giao thiệp, giúp chồng mình xã giao, tạo quan hệ. Đường đường nam nhi như mày, nhẽ nào còn phải lo những chuyện đấy? Sống không thấy mệt à? Ông già rồi, tuy không có tư tưởng môn đăng hộ đối, nhưng riêng điểm này ông quyết không bàn lùi. Nó phải đủ tháo vát, phải biết đỡ đần mày trong giao thiệp, bằng không nhà họ Tập phát triển kiểu gì?”
Nhà họ Tập là vậy, dù Tập Vị Nam không muốn chấp nhận, nhưng không thể không thừa nhận, ông cụ nói đúng.
Trước đây anh có thể không để tâm, nhưng bước đến con đường ngày hôm nay, trên người anh là sứ mệnh, anh không thể tùy hứng bộc phát.
Chỉ có điều, cô ấy... anh không muốn cô ấy phải tủi thân.
Tập Thừa Hoắc thấy anh không phản đối, ánh mắt dịu xuống, hài lòng gật đầu.
“Chỉ cần nó đạt được yêu cầu này, thì ông cũng chả khó dễ. Mày xem bao giờ dẫn nó về nhà. Phía bà nội mày, ông sẽ nói vun vào. Chuyện này ông sẽ lo cho mày.”
“Nhưng mà thằng ranh này, mày bày ra việc này, cũng mất dạy gớm, ông còn không biết phải đi dọn bãi chiến trường của mày như thế nào đây.”