Có thể không?
Diệp Bạc Hâm không biết.
Trên thế gian này không có nếu như, thời gian sẽ không trở lại, cô chưa đối mặt với loại tình huống này, cũng không biết mình sẽ lựa chọn như thế nào.
Hơn nữa Hạ Dã Nhuận nói không sai, cô tốt nhất không có suy nghĩ đi du học, là anh dồn ép quá chặt chẽ, thậm chí hợp tác với bà ngoại anh đến thuyết phục, cô không muốn gả đi sớm như thế, vì vậy đã nộp đơn đến trường Đại học Luân Đôn ở Anh, nhưng cuối cùng vì tai nạn xe hơi, cô đành phải ở lại.
“Anh không ngờ lại thất bại, em vẫn ở bên cạnh cậu ấy, có thể anh sẽ mãi thua cậu ta. Nhưng anh không can tâm, rõ ràng chúng ta quen nhau trước, tại sao em không thích anh, lại thích một người mới quen chứ?” Hạ Dã Nhuận trong lòng đầy hoài nghi, anh muốn có một câu trả lời, một đáp án cho sự tuyệt vọng của anh.
Diệp Bạc Hâm ngẩn người, nhìn anh với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Anh... anh quen anh ấy?”
Trong bệnh viện, Tập Vị Nam nhận ra Hạ Dã Nhuận, cô lại không thấy kỳ lạ.
Giống như anh là một người bất kể cái gì cũng muốn kiểm soát toàn bộ tình huống, không thể không điều tra cô, mà cô trong bốn năm nay, trước mặt anh cũng không che giấu sự thật rằng cô có một vị hôn phu chưa cưới.
Hạ Dã Nhuận mỉm cười khi nhìn biểu cảm của cô, dường như cô đang vui, rõ ràng đang cười, nhưng tận trong ánh mắt lại là nỗi buồn không thể nói rõ được.
Anh có lẽ không phải là một doanh nhân thành công nhất, nhưng lại là một người giàu có trẻ tuổi trong thế hệ trẻ, tuổi trẻ tài cao, anh ấm áp lại tài hoa hơn so với tổ tiên đời thứ hai, có rất nhiều phụ nữ đẹp đổ xô chạy theo anh.
“Em qủa nhiên cái gì cũng quên hết rồi...” Anh lắc lắc đầu, trong ánh mắt ý thanh minh.
Hạ Dã Nhuận nói, sáu năm trước lúc cô vẫn còn ở trong quân đội, một ngày đột nhiên cô quay trở lại, ai cũng không biết cô rời khỏi quân đội, lúc anh đến miền Nam công tác, bỗng gặp cô ở thành phố G, cô một mình cô đơn trong quán bar, lúc đó anh giận tím mặt, sợ cô thân gái một mình đêm tối ở ngoài say rượu rồi xảy ra chuyện, ở thành phố G lại không quen ai, có chuyện gì cũng không ai chăm sóc.
Sau đó cô nhốt mình trong khách sạn, cả tuần không ra ngoài, anh hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô không nói không rằng, giống như một con tượng gỗ bất động, cả ngày ngồi trước khung cửa sổ.
Khoảng thời gian đó cô gầy đi rất nhiều, sau đó cô chịu không nổi, mới lẩm bẩm nói rằng cô yêu một người, bọn họ rõ ràng rất yêu thương nhau, tại sao... tại sao anh lại phản bội cô?
Cô nói, cô biết đó không phải lỗi của anh, nhưng cô không sống nổi với rào cản trong lòng mình, cô không muốn giận, cũng không muốn tự dày vò bản thân thành bộ dạng ghét bỏ nhất, cô lại muốn ở bên cạnh anh ta, cô sẽ phát điên mất.
Hạ Dã Nhuận im lặng nghe cô nói, trong lòng lại giống như bị người ta cầm đao cứa từng nhát, người anh yêu lại vì người đàn ông khác mà rơi nước mắt, thậm chí suy sụp tinh thần, anh sao có thể không đau được chứ?
Cô nói cô muốn chia tay, nhưng người đó không đồng ý, vì thế cô trốn chạy, cô muốn tìm một nơi mà anh ta vĩnh viễn không tìm thấy, cô nói cô sẽ không trở lại, cô vì anh ta mà vào trường quân đội, cô sẽ khó tìm được anh, trải qua hàng vạn đau khổ mới làm anh yêu cô, nhưng tại sao vận mệnh lại trêu đùa với cô chứ?
Cô vì anh mà vào trường quân đội, sau đó vẫn vì anh mà thôi học, rời xa quân đội.
Lúc đó, Hạ Dã Nhuận không biết cô nói người đàn ông đó là ai, mãi cho đến bây giờ, rốt cuộc tại sao cô lại muốn chia tay với người đó.
Hôm nay gặp Tập Vị Nam, Hạ Dã Nhuận không muốn thừa nhận, lại không thể thừa nhận, Tập Vị Nam xuất sắc ưu tú hơn so với trong tưởng tượng của anh, chẳng trách anh lại thua cậu ta.
“Em thừa nhận mình lúc đó rất hèn hạ, lợi dụng anh muốn thoát khỏi tâm lý của anh, để anh đính hôn với em, chúng ta bàn rồi, chỉ là đính hôn giả thôi, một là làm hài lòng nguyện ước hai bên gia đình, hai là có thể để người đàn ông đó tuyệt vọng. Lúc đầu anh không đồng ý, em biết tâm tư của anh lúc đó, em không muốn lợi dụng anh, là em muốn giúp anh, tự ý nói với hai bên gia đình rằng chúng ta đã qua lại được một thời gian, lại tuyên bố với truyền thông tin tức chúng ta sắp đính hôn, lúc đó anh không hay biết gì, bằng cách nào đó anh đã trở thành vị hôn phu tương lai của em...”
Diệp Bạc Hâm trước giờ chưa nghĩ qua, kết cục sẽ như thế này, cô cho rằng chỉ là chuyện giữa cô và Tập Vị Nam, lại không ngờ rằng Hạ Dã Nhuận cũng liên quan trong đó.
Chẳng trách trong trí nhớ của cô, cô chỉ để Hạ Dã Nhuận làm anh trai, đối với anh không phân biệt tình ý nam nữ, sau khi tỉnh lại, bằng cách nào đó qua lại với anh một thời gian, trở thành vị hôn phu tương lai của anh ấy.
Ở đây, cô bối rối, ý nghĩ của Hạ Dã Nhuận cũng rất cẩn thận, cô chỉ mất kí ức trong hai năm đó, xảy ra chuyện gì, làm cô yêu Hạ Dã Nhuận, quyết định ở bên anh.
Bây giờ nghe Hạ Dã Nhuận nói như vậy cô mới hiểu ra.
Từ nhỏ đến lớn, cô đều không biết làm cách nào để yêu Hạ Dã Nhuận, bên nhau lâu nên sinh tình cảm, gốc rễ tình cảm này sớm đã trồng từ lâu rồi, ở đâu cần đến mười mấy năm sau, một đêm đột nhiên nảy sinh tình cảm.
Cô nên nói Hạ Dã Nhuận ngốc sao? Rõ ràng biết trong lòng cô không có anh, lại vẫn muốn bồi thường danh tiếng của mình, diễn xuất cùng cô.
Hạ Dã Nhuận nói anh hèn hạ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cô lại không cảm thấy vậy, bất luận nói thế nào, Hạ Dã Nhuận lúc đó cũng giúp đỡ cô, cô hiểu rõ tính cách của mình, lúc đầu cô minh mẩn, làm việc gì có chừng mực, nhưng những chuyện làm lòng dạ rối bời, cô sẽ trốn tránh.
“Sau đó thì sao?” Ngón tay Diệp Bạc Hâm run rẩy, cô khẽ nhau mày, nhìn chăm chú vào ly cà phê đang bị cô khuấy vòng vòng.
Hạ Dã Nhuận ánh mắt trầm tĩnh nhìn Diệp Bạc Hâm, bên gò má cô lưa thưa vài sợi tóc, anh đưa tay lên muốn giúp cô vén nó lui, cô lại cảm nhận được, ngón tay trắng nõn vuốt tóc lui sau tai.
Trong lòng Hạ Dã Nhuận đột nhiên có chút khó hiểu, hành động thân mật này, với thân phận bây giờ của bọn họ, thật sự không thích hợp để làm điều đó.
Trong lòng anh như hòn đá nặng khiến anh khó thở.
“Sau này em với cậu ấy thế nào, anh không rõ lắm, anh chỉ biết sau khi gặp em không lâu, đột nhiên trở lại quân đội, em nói trường học chỉ cho em nghỉ hai tháng hè, lại không đồng ý cho em thôi học. Sau đó anh dành cả ba tháng vẫn không thấy tin tức của em, em giống như người giữa chốn nhân gian. Ngay cả cậu em, cùng trong giới quân đội, mà ngay cả cậu ấy cũng không hề hay biết tin tức gì của em, tất cả những gì liên quan đến em dường như bị người ta chặn hết.”
“Mãi cho đến khi em xảy ra chuyện, lúc tính mạng đang gặp nguy hiểm, bọn anh nhận được tin lập tức đến bệnh viện, có vài người sĩ quan đến thương lượng với cậu em, bọn anh mới hiểu rõ rằng em đang tiếp nhận một nhiệm vụ rất nguy hiểm, suýt nữa không còn sống lại.”
Nguy hiểm lúc đó, Hạ Dã Nhuận trong lòng vô cùng sợ hãi.
Cô nằm trong phòng phẫu thuật suốt 48 tiếng đồng hồ, thông báo bệnh tình nguy kịch lúc đó hết lần này đến lần khác, Dì Thanh ký vào giấy xác nhận đến tê cả tay, bao nhiêu hi vọng sụp đổ, ngay cả Tô Cảnh Lâm người đàn ông nghiêm túc, hai ngày đó mặt mũi cũng đỏ hết cả lên.
“Sau khi em tỉnh lại liền mất trí nhớ, lúc đó anh nghĩ, có phải cuối cùng vận mệnh đã quay trở lại với anh, nếu anh không nói chúng ta đính hôn giả thì sẽ không ai biết, tất cả mọi người ai cũng cho rằng chúng ta là cặp vợ chồng sắp cưới, anh sẽ có cơ hội chăm sóc em, để em yêu anh.”
Ánh đèn rọi lên đôi mắt khô khốc của Hạ Dã Nhuận, trong đôi mắt đen đó dường như nhấp nháy vài giọt lệ.
Diệp Bạc Hâm trong lòng siết chặt, hoảng loạn từ đầu đến cuối.
Những lời mà anh nói, trước giờ cô không hiểu, không hiểu sự chịu đựng của anh, không hiểu rằng anh đối với cô tình cảm sâu đậm đến thế.
Diệp Bạc Hâm có thể để anh đối xử như thế.
Cho dù anh có cố tình che giấu những chuyện đã qua, cô ấy cũng không oán hận gì, cô luôn áy náy trong lòng.
Không thích thì không thích, cô không thể trao cho anh thứ tình cảm mà anh muốn.
Diệp Bạc Hâm trước giờ không than phiền những uất ức của mình, Hạ Dã Nhuận lại tốt, cô vẫn không động lòng.
Nếu không thì sao lại nói loại sinh vật này rất kỳ lạ chứ? Đụng phải bức tường cũng không quay đầu lại.
Những ngày cô trở lại cuộc sống là khoảnh khắc dễ bị tổn thương nhất trong đời cô, Hạ Dã Nhuận lúc đó giống như một ánh mặt trời, cho cô ở trong góc tối tăm có niềm hi vọng, cô cũng đã nghĩ nhiều lần, cô thích anh.
Lâm Tinh Âm xuất hiện, cô đã oán hận, giận dữ, cũng làm loạn lên, cuối cùng cô chọn từ bỏ, mối tình đầu sâm đậu như thế, lại có thể kiên quyết từ bỏ Tập Vị Nam.
Bây giờ cô hiểu rồi, không yêu thì không yêu, sau khi cô mất trí nhớ, thế giới tình cảm của cô giống như một tờ giấy trắng, Hạ Dã Nhuận chu đáo quan tâm, cô cũng không thể động lòng, chỉ là trong tiềm thức cô cho rằng Hạ Dã Nhuận là vị hôn phu của cô, lúc trước cô yêu anh, vì vậy cô buộc lòng phải yêu anh, tạo ra giả tưởng là cô yêu Hạ Dã Nhuận.
Tập Vị Nam một lần nữa xuất hiện, phá vỡ cái giả tưởng trong cô.
“Không phải là anh thì sẽ mãi mãi không thuộc về anh, hạnh phúc bị đánh cắp cuối cùng sẽ vẫn trở về.” Hóa ra chuyện mà Hạ Dã Nhuận trước giờ vẫn luôn sợ, cuối cùng đã đến. Anh hít sâu một hơi, hướng về ngoài cửa sổ, “Bây giờ cậu ấy trở về rồi, em là người lý trí như thế, chẳng trách em sẽ không kết hôn với người lạ trước khi chưa hủy bỏ hôn ước với anh.”
Suy cho cùng lúc đầu anh đã thấy cô mất trí rồi, từ nhỏ đến lớn là người nghiêm khắc, đột nhiên một ngày suy sụp tinh thần, giống như linh hồn bị cướp đi vậy.
Anh muốn cô bỏ đi nét mặt thờ ơ xa lánh mà lịch sự đó, lại không muốn thấy cô vì những người đàn ông khác mà hồn bay phách lạc.
“Hôm nay trước khi gặp cậu ấy, trong lòng anh mặc dù rất bối rối, nhưng lại cảm giác rằng bản thân mình đã thua, anh cho rằng em giận anh, em giận vì anh đã lời ra tiếng vào với Lâm Tinh Âm, cố ý đưa người khác đến để giận dỗi anh.”
Anh cười bất lực, thở dài một hơi, nhìn về phía Diệp Bạc Hâm, “Anh làm sao quên được, Diệp Bạc Hâm em có niềm tự hào của mình, em làm việc có mật thám, trước giờ em sẽ không vì trả thù người khác mà để mình oan ức. Em sống đối với ai cũng rất rõ ràng, làm sao có thể để hôn nhân thành trò cười được cơ chứ.”
“Không phải em hỏi anh thích gì ở em sao? Vừa nãy anh nhất thời không thể nói ra, bây giờ có thể nói với em rồi, em sống rất phóng khoáng, em sống không phải vì người nào đó, em sẽ suy nghĩ rằng người khác có giận dỗi có oán hận không, cũng sẽ không làm ồn ào lên làm cho người khác khó xử, lúc ở bên cạnh anh, em sống rất thoải mái, em dỗ dành lúc người ta buồn, tốt có chừng mực, em hiểu rõ lúc nào nên đối đãi với người nào, giống như con người em, rất rõ ràng cũng rất chân thật, em làm cho người khác cảm thấy thoải mái, nhưng em luôn quên rằng, bản thân em cũng có ưu tư buồn bã.”
“Em...” Diệp Bạc Hâm nghẹn lại, thực ra cô không muốn như vậy, đội một lớp mặt nạ để sống, hạnh phúc hay buồn đau đều để trong tận đáy lòng, chỉ khi đối diện với những người quen thuộc nhất, cô mới tháo bỏ sự phòng bị. Ôi! Cô như vậy, là giả dối sao? Hạ Dã Nhuận tại sao lại thích một người như cô?
Dường như đoán ra Diệp Bạc Hâm đang nghĩ gì, Hạ Dã Nhuận cười lên, đẩy chiếc bánh gato tới trước mặt cô.
“Anh đau lòng vì em, đau lòng vì em luôn chịu đựng một mình, lại quên rằng em chỉ là một cô con gái, anh muốn tìm cách để bảo vệ em, làm em có thể tháo bỏ sự phòng bị để tựa vào anh, không ngờ rằng trước giờ em đều không muốn tiếp nhận tình cảm đó...” Nếu một người phụ nữ làm nũng với người đàn ông, tự do phóng khoáng với họ, trong lòng cảm kích họ, vậy thì người phụ nữ đó nhất định rất yêu người đàn ông đó. Đáng tiếc... anh không thể khiến cô có trái tim như người phụ nữ đó.
“Hạ Dã Nhuận...” Trái tim của Diệp Bạc Hâm bị dằn xéo có chút đau, người này vì cô làm tất cả, cô đều hiểu. Đáng tiếc những gì anh muốn cô không thể trao, nhưng cô cũng cảm động vì tấm lòng của anh, những năm này đang lẽ cô sớm đã kết hôn với anh, nhưng không, giống như tay trái và tay phải nắm chặt, một chút cảm giác cũng không có.
Diệp Bạc Hâm nín thở, ánh mắt có chút mơ hồ, từ từ, nhẹ nhẹ xoa mí mắt, cuối cùng không thể kiềm chế, nước mắt rơi xuống mu bàn tay.
Cô nhắm mắt lại, cô cầm một góc khăn ướt để trên bàn trong tay, trái tim trống rỗng ngày một lớn.
“Anh có thể... để tất cả những sức chú ý từ nhỏ đặt lên người em, vì thế đừng để ý những gì bên cạnh, anh xuất sắc như thế, phụ nữ thích anh nhiều như thế, bọn họ tốt hơn em nhiều...” Diệp Bạc Hâm cố gắng để ngư xkhis của mình vững vàng, cô biết Hạ Dã Nhuận nãy giờ cứ nhìn ngoài cửa sổ, vì thế cô không muốn để anh thấy nước mắt vì bị cảm động của mình, cô không muốn lại cho anh hi vọng.
“Anh có từng nghĩ qua, thực ra anh không phải thích em, chỉ là... chỉ là cảm giác anh ở bên em không giống như những người con gái khác, em sống tương đối năng động rực rỡ, vì thế anh để mắt đến em, cho rằng mình thích em, hoặc là anh cũng có thể chỉ là thương hại em, mà em vô tình kích thích cảm giác chính nghĩa của người đàn ông, vì thế anh muốn bảo về em...”
“Lúc đầu em cũng chỉ là không can tâm đối xử với anh không lạnh lùng cũng không thân mật, anh muốn che giấu em, không ngờ đầu tư càng ngày càng lớn, nhưng nó không có tác dụng đâu, anh không can tâm, không thể từ bỏ...”