Diệp Bạc Hâm ở trong phòng tiếp khách nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ, ngày hôm sau là thứ ba, sau khi thức dậy, cô gọi điện thoại chó giám đốc Lý, xin nghỉ hai ngày.
Giám đốc Lý cũng không nói gì nhiều, làm theo lệ hỏi cô lý lo, lại căn dặn cô hai ngày này không được bỏ bê công việc, đấu thầu tuần sau còn cần cô chỉnh lý số liệu.
Buổi chiều, Thẩm Tư Á thoát khỏi nguy hiểm, Từ đơn vị chăm sóc đặc biệt đến phòng vip ở khoa nội trú, có y tá điều dưỡng chăm sóc đặc biệt.
Biết được cô thoát khỏi nguy hiểm, Diệp Bạc Hâm đến nhà Thẩm Tư Á một chuyến, giúp cô lấy áo quần tắm rửa và vật dụng hằng ngày, thuận đường về Tô Trạch.
Tối qua Diệp Thiên Dịch ở cùng cô cả đêm ở bệnh viện, sáng sớm nay nhận được điện thoại mới rời đi.
Chuyện này làm thoả đáng rồi, anh trực tiếp trở về ngủ bù một giấc, liền nhìn thấy Diệp Bạc Hâm bước vào cửa.
“Chị, chị Tư Á không sao chứ?” Diệp Thiên Dịch mặc bộ đồ ngủ dài, mắt lim dim, hai tay đặt lên lan can nhìn xuống dưới.
Diệp Bạc Hâm đem túi trong tay đặt lên sofa, vừa bước lên lầu vừa nói: “Ừm, đã qua nguy hiểm rồi, bác sĩ nói nghỉ dưỡng nửa tháng có thể phục hồi tạm ổn.”
“Vậy chị lát nữa còn đi bệnh viện không?”
“Chị quay về lấy chút đồ đạc, thuận tiện tắm rửa chút.”
“Chị không nghỉ ngơi một lúc sao?” Diệp Thiên Dịch hét lên với cánh cửa đóng lại, giọng của Diệp Bạc Hâm từ sau cánh cửa mơ hồ truyền ra “Không sao, tối qua nghỉ ngơi đủ rồi.”
Diệp Bạc Hâm tắm rửa xong, thay một bộ quần áo thể thao giản dị, dì Thanh giúp cô đem quần áo đi giặt, nhìn thấy xung quanh mắt cô có một mảnh đen xanh, nhẫn không được nói vài câu.
Hơn bốn giờ chiều, Diệp Bạc Hâm từ phòng bếp đi ra, trên tay xách một bình giữ nhiệt, cô dùng hơn một tiếng để nấu canh nấm đùi gà, thay một đôi giày đi ra ngoài.
Vào trong bệnh viện, Thẩm Tư Á vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, cô bước đến cửa phòng bệnh, nhìn thấy Giang Diệc Đình ngồi trên ghế bên cạnh giường, bàn tay to xương khớp rõ ràng nắm lấy bàn tay đặt trên bụng của Thẩm Tư Á, sắc mặt Thẩm Tư Á trắng bệch không chút máu, bình khí oxi trên mặt đã cởi ra rồi.
Diệp Bạc Hâm nắm lấy tay cầm ở cửa một lúc, nhìn bóng lưng của Giàn Diệc Đình một cái, cô biết Giang Diệc Đình đêm hôm qua một đêm đều không ngủ, cô nửa đêm thỉnh thoảng đi lại một chút, nhìn thấy Giang Diệc Đình lặng lẽ đứng ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt.
Diệp Bạc Hâm vừa muốn đống cửa phòng bệnh lại lui đi ra ngoài, Giang Diệc Đình nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn về hướng cô, sau đó điềm nhiên như không buông tay của Thẩm Tư Á, đứng dậy.
Vừa nhìn dáng vẻ này, Diệp Bạc Hâm cũng không tiện rời đi, đặt bình giữ nhiệt lên trên bàn, bước đến khu sofa đặt đồ dùng thay tắm xuống.
“Giang Diệc Đình, anh...”
Giang Diệc Đình chuyển mắt nhìn cô, một đêm mất ngủ dường như không có ảnh hưởng nhiều đến anh, phong thái vẫn như cũ.
“Yên tâm được rồi, tôi đối với cô ấy không có suy nghĩ gì hông chính đáng, tối qua cô ấy giúp tôi ngăn một gậy, mặc dù Giang Diệc Đình tôi khốn nạn, nhưng không phải người không biết toan tính báo ân, hơn nữa lần này cô ấy chuốc lấy phiền phức lớn như vậy, những người kia sẽ không chịu để yên, tôi sẽ giúp cô ấy giải quyết.”
Diệp Bạc Hâm hít một hơi thật sâu, thấy giọng nói của anh khàn đặc, trong phòng vip đều sé có một bình lọc nước nóng, cô dừng lại một chút, bước qua lấy cho anh một ly nước đưa cho anh.
Giang Diệc Đình hơi sững, trong chốc lát hướng phía cô cong khoé miệng.
“Anh định làm như thế nào?”
Giang Diệc Đình nheo mắt, ánh mắt nghiêm túc mà lạnh lẽo.
“Hắc đạo có đường của hắc đạo, muốn trị vài tên cặn bã còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?”
Những kẻ làm trong chính trị này, có mấy người giữ được bàn tay trong sạch?Anh phái người đi điều tra thêm một chút sau đó gửi bằng chứng cho kiểm soát viên, vậy cả đời này bọn họ coi như xong rồi.Còn chưa nói chuyện cô nhi viện lần này náo loạn lớn như vậy, Thẩm Tư Á rất thông minh, kêu người đem bản ghi âm gửi lên một gmail, anh tìm hiểu một gmail, tìm được một vị sư huynh của Thẩm Tư Á, người này đang định gửi lên cho viện kiểm soát, một khi tra ra sự thật, đám người này sợ rằng đều không sống nổi.
Tục ngữ nói chó đã dồn vào chân tường, sợ chính là bọn họ dùng bất cứ giá nào chết cũng phải kéo theo một đệm lưng, chắc chắn tình huống Thẩm Tư Á bây giờ rất nguy hiểm.
Cố Nhĩ Tư ở bên ngoài cửa gõ hai tiếng, Diệp Bạc Hâm đứng gần cửa, quay người mở cửa ra.
Nhìn thấy cô, Cố Nhĩ Tư hiển nhiên sững sờ, nghi hoặc lướt qua vai cô nhìn Giang Diệc Đình.
Diệp Bạc Hâm để ý thấy ngoài hành lang nhiều hơn vài người áo đen, cô, cô nghiêng người kêu Cố Nhĩ Tư bước vào, lại quay người hướng Giang Diệc Đình, chỉ chỉ mấy người nhiều hơn ngoài cửa.
“Như vậy sẽ không phải quá thu hút sự chú ý rồi sao?”
Cố Nhĩ Tư đang ghé vào tai Giang Diệc Đình thì thầm, Giang Diệc Đình mặt không biểu cảm, nâng mắt nhìn theo ngón tay cô “Bệnh viện Nhân Ái là bệnh viện tư nhân, chú trọng vào sự riêng tư của bệnh nhân, những người nằm ở phòng vip đều là có chút thân phận, nhiều hơn vài người bảo vệ bên ngoài, bọn họ đã không thấy lạ rồi.”
Sau đó, Giang Diệc Đình và Cố Nhĩ Tư bước đi, thuận tiện mang theo đóng cửa lại..
Mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, có chút chói mắt, Diệp Bạc Hâm đứng trước cửa sổ, vừa kéo rèm cửa ra, ánh mắt hơi khựng lại, ngón tay từ từ siết chặt.
Khoảng đất sau khu nằm viện một chiếc xe Land Rover quen thuộc đỗ ở đó.
Cô ngừng lại, đêm qua lo lắng cho Thẩm Tư Á, vì vậy nhũng suy nghĩ dư thừa không đi nghĩ nhiều, bây giờ nhìn thấy chiếc xe này, cô nhớ lại xấp ảnh cảnh giường chiếu hôm qua, còn có điện thoại anh tắt.
Diệp Bạc Hâm kéo cửa sổ lên, lấy điện thoại ra liếc mắt nhìn một cái, mới phát hiện điện thoại tắt nguồn rồi.
Hôm qua đến bây giờ, pin điện thoại hết sạch rồi, còn cô cũng không nhận ra.
Trong ngực quả thật rất đau, cô thẫn thờ ngồi xuống một lúc, đúng lúc bác sĩ vào kiểm tra, cô dặn dò y tá giúp cô chăm sóc, liền đi ra ngoài hít thở không khí.
Vô thức đi đến khu nằm viện phía sau, nhìn chiếc xe Land Rover đang ở gần, cô dường như mới nhận thức được bản thân đang làm cái gì, lông mày như có như không nhăn lại, không chịu được lộ ra một nụ chời cay đắng.
Cô vừa muốn quay người đi hoa viên thả lỏng, lại nhìn thấy trước mắt là một tầng kiến trúc ba tầng, không có nhận dạng.
“Y tá, căn nhà này là lầu gì vậy?” Diệp Bạc Hâm hỏi một y tá từ trong toà nhà đi ra.
“Toà nhà tư vấn tâm lý.” Y tá đánh giá cô từ trên xuống, ánh mắt sáng tỏ “Cô tới để xem bác sĩ tâm lý sao?Có hẹn trước không?”
Diệp Bạc Hâm hơi khựng lại, lắc lắc đầu.
Cô từng nghe nói bệnh viện Nhân Ái là khoa tâm lý học hàng đầu của đất nước, rất nhiều bác sĩ đều là tiến sĩ của học viện y học nổi tiếng nước ngoài tới, thông thường khoa tâm lý của bệnh viện chỉ có một tầng, đặt cùng với các khoa khác trong cùng một toà khám bệnh, nhưng lại không nghĩ tới bệnh viện Nhân Ái vậy mà đặt ra một khu tư vấn tâm lý riêng biệt.
Cô y tá lại cho rằng cô xấu hổ, ngỏ ý đem cô đi hẹn với bác sĩ.
“Tôi nói với cô a, bây giờ đi khám bác sĩ tâm lý không có gì lớn hết, tư tưởng người nước chúng ta có hơi cực đoan, cho rằng khám bác sĩ tâm lý chính là trong lòng có vấn đề, thực ra không phải như vậy, đến bệnh viện chúng tôi khám bác sĩ tâm lý, phần lớn đều là áp lực công việc lớn, hoặc là trong cuộc sống gặp phải chuyện gì không thể nhận ra người khác, còn có một bộ phận nhỏ là thất tình muốn coi thường mạng sống của mình, đến tìm bác sĩ chúng tôi giảng giải, đến vài lần là khỏi rồi.
“Bác sĩ lục hôm nay có hẹn, không tiện tiếp bệnh nhân.” cô y tá chỉ vào lịch hẹn có một loạt tên bác sĩ, “Đây, các bác sĩ hôm nay đi làm đều ở đây chọn một người vậy.”
Khuôn mặt nữ ý tá đầy thất vọng, quay đầu nói với Diệp Bạc Hâm: “Bác sĩ Lục không có thời gian rảnh, nếu không cô xem thử các bác sĩ khác?”
Không đợi Diệp Bạc Hâm từ chối, cô lại chọn một tên của một nữ bác sĩ, “Đây, tôi nói với cô, bác sĩ Đặng này cũng không tệ, cô ấy được bệnh viện chúng tôi công nhận là bác sĩ đẹp nhất, ở trong khoa tư vấn tâm lý ngoài bác sĩ Lục ra, chính là bác sĩ Đặng là kiêu ngạo nhất, hơn nữa a, nghe nói nghe nói bác sĩ Đặng là sư muội của bác sĩ Lục.”
Diệp Bạc Hâm cười khô khốc, có chút chống đỡ không nổi sự nhiệt tình của cô y tá, chẳng lẽ trên mặt cô viết lên cô cần gặp bác sĩ tâm lý sao?
“ách... được, vậy chọn bác sĩ Đặng đi.” Có lẽ, cô thực sự cần có người giảng giải tư vấn.
“A Mỹ, hẹn với bác sĩ Đặng đi.” Cô y ta đem bảng hiệu cảu bác sĩ Đặng đặt lại vị trí cũ, trên mặt ba hoa phản vấn: “A Mỹ, có phải người bạn "Cool" của bác sĩ Lục lại đến rồi?”
Y tá đặt lịch hẹn đang trên máy tính đặt lịch, một bên hỏi thông tin cá nhân của Diệp Bạc Hâm, vừa bận rộn ngẩng đầu nhìn nữ y tá ba hoa kia.
“Tới rất lâu rồi, hai tiếng đồng hồ rồi đó.”
Nữ y tá cười “Vậy tôi phải đứng đây đợi thỏ, anh ấy mấy tháng rồi không tới tìm bác sĩ Lục, tôi còn tưởng anh anh được chữa lành rồi.”
“Uềy!cô nói bậy gì vậy, lần trước bác sĩ Lục còn cảnh cáo chúng ta không được nói bừa rồi mà?”
Nữ y tá bĩu miệng nhỏ giọng thì thầm: “Đáng tiếc một soái ca...”
“Được rồi, bác sĩ Đặng hôm nay có vẻ rảnh, cô nhanh đưa cô ấy lên trên đi.” nữ ý tá định lịch hẹn giấy hẹn cho Diệp Bạc Hâm.
Diệp Bạc Hâm nhìn một chút, cười nhạt: “Cảm ơn.”
Phòng làm việc của bác sĩ Đặng ở tầng ba, nữ y tá vốn dĩ muốn đem cô lên, mới lên được tầng hai đã bị một bác sĩ gọi đi, nữ ý ta xin lỗi nhìn cô, chỉ ngón tay lên tầng ba.
“Bác sĩ Đặng ở phòng làm việc phía bên trái tầng ba, ngoài cửa có biển hiệu.”
“Cảm ơn, cô đi làm việc đi.”
Diệp Bạc Hâm hít một hơi thật sâu, cảm thấy bản thân có lẽ đầu bị trúng gió rồi, vậy mà bị một y tá dụ dỗ.
Trong tay Diệp Bạc Hâm cầm giấy hẹn tinh thần có chút ngẩn ngơ, cô liếc nhìn điện thoại, đứng ở đầu cầu thang đợi một lúc, mới hướng phía lầu trên bước đi.
Lúc Diệp Bạc Hâm bước dêdn một phòng làm việc ở đầu cùng, bên trong truyền tới một âm thanh quen thuộc, cô bị chấn động tại chỗ.
“Nói gì?Nói tôi bị người khác gài bẫy, cùng một người phụ nữ khác lên giường?Không, cô ấy sẽ không tha thứ cho tôi.”Tập Vị Nam mất khống chế cảm xúc, cùng với một âm thanh vật nặng rơi xuống đất truyền tới.
“Nam, cậu đừng như vậy, cậu nên học cách khống chế cảm xúc, cứ tiếp tục như vậy, bệnh của cậu sẽ càng ngày càng gay go.”
Lục Tiễn Tây nửa ngồi xổm xuống, vừa định nhặt những tờ giấy rải tác trên mặt đất lên, lại nhìn thấy ngoài cửa có một bóng người, anh vội vàng đuổi ra ngoài.
Tập Vị Nam cũng đi theo ra, nhìn thấy Diệp Bạc Hâm không động đậy đứng ngoài cửa, sắc mặt trắng bệch, toàn thân cũng đang run rẩy, ánh mắt tràn đầy kinh nhạc nhìn anh, khoé miệng treo lên một nụ cười nhạt.
“Cô là ai?” Lục Tiễn Tây nheo mắt, hai tay đút trong túi, một thân áo dài trắng, trên khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc lạnh lùng.
“Hâm Nhi...” Tập Vị Nam mấp máy môi, rất lâu mới phát ra âm thanh.
Anh cũng không động đậy, chỉ là nhìn cô “Em làm sao có thể ở đây?”
Giọng của anh rất khàn, hai tay rủ xuống bên người từ từ nắm chặt xương cổ phát ra âm thanh " răng rắc ".