Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 164




Trang trại vùng ngoại ô, một chiếc Audi trắng lao đi trong màn đêm. Cột đèn hai ven đường vun vút lướt qua, bầu trời lác đác những vì sao.

Diệp Bạc Hâm dừng xe trước một căn biệt thự riêng biệt, cánh cổng sắt chạm trổ đen từ từ rẽ ra hai phía, người quản gia tuổi đã cao nhận ra chiếc xe, mặt tức thì tươi cười.

“Tiểu thư, muộn thế này rồi mà cô còn đến?”

Diệp Bạc Hâm đánh xe vào, khóa cửa xe, quản gia nheo mắt cười tiến lên đón. Lâu rồi không gặp, ông vui mừng thấy rõ, lại tự hỏi đã gần mười giờ rồi, sao cô lại đến vào giờ này.

“Cháu đến thăm ông ngoại.” Diệp Bạc Hâm ngẩng đầu nhìn lên gác, thấy phòng ông ngoại ở tầng hai không sáng đèn: “Ông ngoại ngủ rồi ạ?”

Quản gia gật gù, theo Diệp Bạc Hâm vào trong.

“Cụ có tuổi rồi, sức khỏe không được như trước. Bác sĩ dặn buổi tối nên hạn chế thức đêm. Mấy năm trước ngày nào cũng mải mê lo việc công ty, không có thời gian nghỉ ngơi. Giờ thì đỡ rồi, công ty đã có đại tiểu thư tiếp quản, cụ nhàn đi nhiều, bây giờ ngày nào cũng rảnh rang, có thời gian là đi dạo ngoài trang trại, thi thoảng không việc gì lại đọc sách.”

“Tiểu thư, để tôi đi lấy trà cho cô nhé.” Quản gia nói xong, liền quay người vào bếp.

Diệp Bạc Hâm kéo ông lại: “Không cần lách cách đâu ông Dư. Cháu lên thăm ông ngoại, muộn thế này rồi, ông cũng đi nghi sớm đi thôi.”

Tính ra, đã ngót nghét ba tháng Diệp Bạc Hâm chưa đến thăm ông ngoại. Ông cụ bước sang tuổi già, sợ nhất là cô đơn, thường mong có con cháu quây quần bên mình. Nhưng con gái cả tiếp quản công ty, tất bật suốt ngày, con trai út lại ở doanh trại quanh năm suốt tháng không về nhà, có hai đứa cháu ngoại là năng đến chơi.

Tô Uyển vẫn thường khuyên ông cụ về ở cùng, nhưng cụ không nỡ xa trang trại rượu ở ngoại ô, mà người đến cái tuổi này thường hay hoài niệm. Trại rượu có kỷ niệm về người vợ quá cố, nhất là căn biêt thự này năm xưa hai vợ chồng cùng mua sau khi tay trắng lập nghiệp, ba mươi năm ròng cả hai đều sống ở đây. Nơi này là gốc rễ của ông, ông không thiết đi đâu.

Nhà họ Tô ở nội thành, tiện cho Tô Uyển đi làm, hai đứa cháu đi học, đi công chuyện. Đôi bên không nài ép nhau, thế là ông cụ vẫn sống một mình ở ngoại ô.

Cửa phòng khép hờ, Diệp Bạc Hâm bước vào, cụ đang nằm trên giường, tấm chăn xô lệch. Điều hòa để nhiệt độ thấp, Diệp Bạc Hâm bèn lấy điều khiển chỉnh lên cao hơn, rồi dém lại chăn cho ông cụ. Nhìn cụ hồi lâu trong bóng đêm, cô mới quay người ra ngoài.

Xuống nhà, quản gia vẫn ngồi tại phòng khách, thấy cô xuống, tức khắc đứng dậy.

“Tiểu thư, muộn rồi, cô định về luôn à?”

Diệp Bạc Hâm lắc đầu: “Cháu ra vườn rượu đã.”

Quản gia thấy sắc mặt cô không được tươi, người bước đi liêu xiêu. Ông liền nhận ra tâm trạng của Diệp Bạc Hâm không được vui, mặt cười gượng gạo, tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông cũng không nhiều lời.

“Tiểu thư, để tôi dẫn cô ra?” Rời cửa, quản gia trông về đằng xa, vườn rượu vẫn sáng choang đèn điện, nghĩ bụng để cô một mình đi trong đêm không an toàn, dẫu rằng cả khu này chỉ có vườn rượu và tòa biệt thự, trị an khá đảm bảo.

“Không cần đâu, ông Dư. Ông mau về nghỉ ngơi, con đường này từ bé đến lớn, cháu đi mòn rồi, cũng chả phải lần đầu đi đêm.” Quản gia không nài được cô, đành chiều theo ý cô vậy.

Trang trại rượu chiếm diện tích rộng, cách biệt thự tầm trăm mét đổ lại, buổi tối vẫn có công nhân lên men, trong xưởng đèn đóm sáng trưng.

Thời đại máy móc phát triển, rất nhiều trang trại đã đưa máy móc vào sử dụng trong quá trình lên men rượu, hiệu quả cao mà vốn lại thấp, nhưng rượu ủ ra lại mất đi phần nào mùi vị nồng nàn. Trang trại rượu Nhuệ Dương chỉ là một phần nhỏ thuộc tập đoàn Tô thị, ông cụ không kì vọng trại rượu có thể kiếm được lời, chỉ như tiếp nối truyền thống tay nghề của tổ tông để lại. Thế nên trang trại rượu Nhuệ Dương đến nay vẫn lên men thủ công, công thức là bí kíp từ mấy chục năm trước.

Chính vì Nhuệ Dương một mình một kiểu, nên chất rượu lên men thủ công mới đặc sắc như ngày hôm nay, trở thành nhãn rượu yêu thích của giới tài phiệt.

Từ xa đã ngửi thấy mùi rượu thơm nồng, Diệp Bạc Hâm có thể nói là từ nhỏ tới lớn, trưởng thành trong trại rượu, ngửi mùi rượu thôi là tâm trạng đã thư thái sảng khoái rồi.

Đêm nay không nơi để đi, bèn nhớ đến trại rượu, có lẽ rượu sẽ gúp cô xoa dịu vết thương lòng.

“Tiểu thư, lâu rồi mới thấy cô ghé qua, đêm nay lại đến lấy rượu à?” Một chú từ phòng bảo vệ đánh tiếng chào. Công nhân ở đây không nhiều, tầm trên dưới ba chục người, đa phần đều quen mặt Diệp Bạc Hâm.

“Vâng, lâu rồi không đến, hôm nay ở lại đây, cháu xuống hầm rượu đã.” Diệp Bạc Hâm gượng cười.

Hầm rượu chia làm ba tầng, mỗi tầng trưng bày rượu cất trong chai, càng đi xuống sâu, niên đại rượu càng cao, mùi càng nồng.

Diệp Bạc Hâm đi một mạch xuống tầng cuối cùng, tay lúc lắc chùm chìa khóa. Chọn một chai rượu nho độ tuổi chục năm, cô ngồi bệt dưới đất, lưng dựa vào giá kê, ngửa cổ tu một hơi.

Nửa tiếng sau, mặt cô đỏ bừng, trên sàn lăn lóc ba chai rỗng, mà cô vẫn chưa say, ý thức hẵng tỉnh táo. Càng uống càng bức bối, trong đầu vẩn vương hình ảnh một người, đau đớn đến tưởng chừng nghẹt thở.

Ai nói uống say sẽ xua tan phiền não?

Vì sao cô uống không say?

Bấy giờ, điện thoại trong túi xách tay vất chỏng chơ ở bên, rung lên bần bật. Cô nheo mắt, ngửa cổ làm một hơi, phì cười, mặc kệ.

Anh ta thấy cô gọi liên tục vào số của anh ta như đòi mạng, mà không thèm nhấc máy, giờ gọi lại chắc?

Tiếc thay... bây giờ cô không muốn bắt máy, không muốn bị làm phiền.

Cô không bắt máy, đầu bên kia điện thoại vẫn nhẫn nại gọi, hết cuộc này đến cuộc khác, ngừng rồi lại tiếp, tiếp rồi lại ngừng.

Cô thấy bực bội khó chịu, bên tai là tiếng ù ù, buốt óc.

Diệp Bạc Hâm nhăn nhó, vơ lấy túi xách, nheo mắt toan tắt máy, liếc thấy hàng số xa lạ nhấp nháy trên màn hình, ngón tay khựng lại, ánh sáng xanh phản chiếu trên gò má cô.

Không phải anh ấy... thì ra mình cũng hy vọng...

“A lô...” Diệp Bạc Hâm tu thêm một hơi rượu, giọng lấp đầy vẻ khó chịu, đi liền tiếng ực ực truyền đến đầu dây bên kia.

Đầu dây bên kia im phăng phắc, hiển nhiên là không hiểu tiếng ực ực ấy là thứ tiếng gì.

“Cô đang làm gì thế?”

“Uống rượu.” Diệp Bạc Hâm khoan khoái mặt mày, và cũng không bận tâm đầu kia là ai.

“Ha! Nửa đêm uống rượu? Hưởng thụ gớm nhỉ.” Đầu dây bên kia vẳng lại tiếng cười giễu cợt. Diệp Bạc Hâm bên này lại im lìm. Bên kia ngưng một lúc, rồi bỗng ngao ngán nói: “Là tôi đây.”

“Ừ.” Diệp Bạc Hâm cũng cảm thấy mình vô duyên, nghe giọng rõ quen, mà không nhớ nổi là ai, thế mà nhất định không dập máy.

“Ừ? Cô biết tôi là ai?” Đầu dây bên kia tỏ ra ngạc nhiên, anh dám khẳng định cô không có số của anh, trừ phi nhận ra nhau nhờ giọng nói.

Diệp Bạc Hâm uể oải thở hắt ra một tiếng, vất chai rượu đi, lại vươn tay rút một chai từ quầy rượu đằng sau.

Phải biết rằng, rượu từ trang trại Nhuệ Dương không bán rộng rãi bên ngoài thị trường, trừ trường hợp có quen biết mới mua được. Rất nhiều đại gia muốn thưởng thức rượu Nhuệ Dương tuyệt đỉnh tiếng tăm, mà không có cơ hội. Nếu họ biết được, con ranh con này coi thứ rượu thượng hạng kia như nước lã để mà nốc lấy nốc để, chắc sẽ uất chết mất.

“Không biết.”

“Không biết thì ừ cái gì?” đầu dây bên kia như muốn găng với cô.

Diệp Bạc Hâm nấc cụt, bụm mũi nói: “Anh là người gọi, anh tìm tôi có việc, thì anh phải tự xưng danh chứ.”

“Ha!” Đầu dây bên kia cười khảy, cũng không buồn vòng vo nữa. Anh nên cảm thấy may mắn vì người phụ nữ cảnh giác như Diệp Bạc Hâm vì có tí rượu vào người, nên mới không thẳng tay dập điện thoại của anh: “Tôi là Giang Diệc Đình đây. Cô đến bệnh viện Nhân Ái ngay.”

Diệp Bạc Hâm thoáng sững sờ, không nghĩ là anh ta. Nhưng mà Giang Diệc Đình tìm cô có chuyện gì, giữa họ có giao lưu gì đâu? Nhẽ nào chuyện lần trước bại lộ nên tìm cô tính sổ.

“Đến bệnh viện làm gì? Anh bị người ta đánh à? Thế thì không nên tìm tôi, tôi không phải bác sĩ, không cứu được anh đâu.”

Giang Diệc Đình xì một tiếng, giọng điệu buồn cười cất lên: “Cô chỉ mong tôi có thế thôi à?”

Diệp Bạc Hâm cười khảy, mắt mày cong cong: “À, thế thì tôi chúc anh trọn đời may mắn, bình yên vô sự bách niên giai lão, ở biệt thự đi xe sang, mỹ nữ quây quần, tiền tiêu mấy đời không hết nhé.”

Ai chả thích nghe lời hay ý đẹp. Nghe vậy, Giang Diệc Đình phá lên cười sảng khoái.

“Chẹp, chả có thành ý gì cả. Giờ tôi đã ở biệt thư, đi xe sang, tiền tiêu mấy đời không hết rồi. Nhưng câu bình yên vô sự bách niên giai lão ấy mà, hơi khó đấy. Người trong hai giới hắc bạch ngày nào cũng nhăm nhăm chém tôi nhiều như cá diếc qua sống ấy.”

Diệp Bạc Hâm xoa thái dương, không muốn dông dài với anh ta nữa: “Muộn thế này gọi cho tôi, là để khoe mẽ à? Giang đại gia hơi bị nhạt đấy nhỉ?”

“Ha! Quên béng mất việc chính, Thẩm Tư Á đang ở bệnh viện Nhân Ái, cô có muốn đến thì đến.”

Nói xong, Giang Diệc Đình cúp máy, còn Diệp Bạc Hâm thì biến sắc mặt, rủa một câu. Gã Giang Diệc Đình này, bao nhiêu năm rồi, vẫn không sửa được cái tính đùa dai. Nói bao lâu như thế, mãi hắn mới nói vào trọng điểm.

Diệp Bạc Hâm vội vã đến bệnh viện, lúc ấy đã gần mười một giờ, xe trên đường thưa thớt hẳn.

Bên ngoài bệnh viện rít lên tiếng phanh xe “Kíttt” giữa màn đêm vắng, nghe mà rợn gai ốc.

Chiếc xe Audi trắng lướt sát qua mấy thanh niên vừa bước ra từ phòng cấp cứu của bệnh viện. Cô quẹo tay lái, xe chếch đi một hướng, rồi phanh lại.

“Mẹ kiếp! Đứa nào? Có biết lái xe không, đui mù à? Xe nhằm thẳng người ta vào phi vào, may bố mày cao số, không tối nay bỏ mạng ở đây rồi?” Người thanh niên suýt bị đâm đang oang oang chửi, mặt cáu bẳn, xắn tay áo lao về chiếc xe vừa đỗ ở bên. Mấy người đi cùng hiển nhiên cũng hú hồn, tai bay vạ gió, ai mà chẳng nổi khùng?

“Này! Ra đây mau! Đừng tưởng trốn trong xe mà xong, bố mày hôm nay mà không dạy được cho mày một bài về luật lệ giao thông, thì phí cả cái bằng lái xe.” Người thanh niên mặc vest đập cửa sổ, khom người nhìn qua ô cửa đen ngòm.

Trong lòng Diệp Bạc Hâm đang ngay ngáy lo cho Thẩm Tư Á, cú điện thoại của Giang Diệc Đình chẳng nói rõ đầu cua tai nheo. Dọc đường cô gọi lại, rốt cuộc điện thoại của anh ta luôn trong tình trạng báo bận.

Đèn đường khúc này bị xịt, cô cũng không thấy rõ người đi bộ. Suýt thì gây tai nạn. Lồng ngực phập phồng, tay cầm vô lăng còn run rẩy. Nghe tiếng có người gõ cửa xe, cô ổn định tâm trạng, hít thở sâu, bấy giờ mới nhìn ra ngoài.