Ánh mắt xám xịt của Tập Vị Nam chợt sáng lên, như đám lửa chực tàn bỗng được người ta nhen nhóm châm mồi.
“Nếu anh muốn em đi, thì sẽ để anh được toại nguyện.”
Nói rồi, cô liền sải bước chân đầy dứt khoát.
Mắt anh hoe hoe đỏ, nắm tay dần siết lại thật chặt.
“Hâm Nhi...”
Anh cất bước toan đuổi theo, thì điện thoại trong túi quần bất ngờ đổ chuông đúng lúc đó. Anh nhìn qua một thoáng, bước chân khựng lại. Mặt sa sầm bắt máy: “Tô Cảnh Sâm! Ông hài lòng rồi chứ?” Giọng lạnh lùng, như lách từ cuống họng lên. Đầu bên kia điện thoại vang tiếng cười khoái trá. Tập Vị Nam đanh mặt ngắt máy. Mắt đăm đăm nhìn bóng lưng khuất sau cánh cửa.
...
Diệp Bạc Hâm rảo bước rời xa nơi khiến cô ngột ngạt. Cô biết đằng sau có ánh mắt cháy bỏng đang dõi theo mình, cũng nghe tiếng bước chân vội vã đuổi theo.
Cô liền sải bước nhanh hơn, lúc đến cửa, cô dừng lại một lúc, nhưng vẫn không thấy anh bắt kịp.
Thì ra... ko biết từ lúc nào tiếng bước chân ấy đã bặt tăm...
Cô cho anh vô vàn cơ hội, hình như anh chưa từng biết trân trọng.
Diệp Bạc Hâm ngẩng đầu, nén nước mắt chảy ngược.
Lần này, cô dứt khoát bỏ đi thẳng, nên không thể nghe thấy cuộc điện thoại của Tập Vị Nam.
“Đi thôi.” Diệp Bạc Hâm bước vào toà nhà tổng hợp, Tô Cảnh Sâm đứng cạnh cột trụ bằng đá trắng giữa đại sảnh, một tay bỏ túi quần, hai mắt nheo lại, ngóng ra ngoài bệnh viện.
Tay phải nghịch điện thoại, quay lưng về phía Diệp Bạc Hâm.
Với vẻ ngoài sáng sủa của gã, đến đâu cũng là tiêu điểm thu hút ánh nhìn.
Quân phục đóng bộ gọn gàng chỉnh tề, nổi bần bật giữa đám đông.
Tô Cảnh Sâm ngoái đầu nhìn cô, mắt mày như gió xuân, cười tươi tắn rạng rỡ.
Bỏ điện thoại vào túi, gã tiện tay chỉnh lại cổ tay áo.
Tô Cảnh Sâm tuyệt nhiên không hỏi han, như biết tâm trạng của cô rất tệ. Gã nhướn mày, dẫn cô ra bãi đỗ xe ngoài bệnh viện.
Xe việt dã quân dụng sơn rằn ri đỗ bên ngoài bệnh viện, bắt mắt quá đà.
Toi Cảnh Sâm đến bên xe, mở cửa bên lái phụ, một tay gác lên cửa xe.
Diêp Bạc Hâm nhấc chân ngồi vào xe. Vừa chạm xuống ghế, cô liền nhắm mắt ngả ra sau.
Mặt trời chưa khuất núi, nắng vàng nhạt hắt lên gò má nhợt nhạt của cô, bờ mi cong đổ hai hàng bóng mờ dưới hốc mắt.
Gương mặt cô mệt mỏi, hai mắt nhắm nghiền. Tô Cảnh Sâm chau mày, đóng lại cửa.
Tô Cảnh Sâm ngồi vào ghế lái, tay cầm vô lăng, toan nổ máy thì nghe tiếng “Cộc cộc” gõ trên cửa sổ xe.
Gã nhăn chặt mày, qua lớp kính dán màng đen, lờ mờ thấy một gương mặt sắc cạnh, nghiêm nghị. Đôi tay thon dài gõ lên cửa kính.
Diệp Bạc Hâm nghe tiếng động bên tai, bèn mở mắt. Cô nhìn sang cạnh bên, thấy gương mặt lạnh lùng của Tập Vị Nam, đôi mắt bình lặng, tuyệt nhiên không hề mảy may lo âu, như đoan chắc cô sẽ hạ cửa kính.
Tô Cảnh Sâm cười khảy, giả vờ như không thấy. Diệp Bạc Hâm quá hiểu Tô Cảnh Sâm, trước khi gã nhấn chân ga, cô liền giật phắt chìa khoá xe. Tô Cảnh Sâm hằm hằm nhìn cô hờ hững hạ cửa sổ xuống.
“Có việc gì không?” Vẻ mặt cô bình thản.
Một tay Tập Vị Nam tì lên cửa sổ, đoạn khớp ngón gờ lên, hơi nhợt nhạt.
“Hâm Nhi...”
“Nếu xin lỗi thì thôi, không cần thiết, anh đã nói rồi”
Diệp Bạc Hâm lạnh nhạt ngắt lời anh.
Ánh mắt Tập Vị Nam sầm lại, như vẻ đăm chiêu lướt qua cô, nhìn Tô Cảnh Sâm. Tô Cảnh Sâm cũng nhìn đáp lại, cười đắc thắng. Giữa vầng trán Tập Vị Nam thoáng vẻ hằn học, dằn nén cả bầu khổ tâm.
“Cho anh thêm ít thời gian, anh sẽ xử lý ổn thoả.” Anh nắm bàn tay lạnh ngắt của cô, hơi siết chặt, như muốn nhờ đầu ngón tay truyền đạt nỗi niềm bịn rịn: “Em về trước, đừng nghĩ ngợi nhiều, anh không bao giờ phụ lòng em.”
Lời đường mật, câu thề chót lưỡi đầu môi, phàm là người có mồm đều biết nói. Anh dựa vào đâu mà cho rằng chỉ bằng một câu nói của anh là có thể vỗ về trái tim cô?
Diệp Bạc Hâm nhìn anh một lúc, không nói năng gì, lừa lựa tách ngón tay anh ra.
“Đi thôi.”
Mắt cô nhìn thẳng, lòng bàn tay xoè ra, giữa lòng bàn tay trắng ngần như ngọc là chìa khoá. Xe chầm chậm lăn bánh, qua gương chiếu hậu, Diệp Bạc Hâm nhìn bóng hình mỗi lúc một nhỏ dần, bất giác nhoẻn cười.
“Sao, không nỡ xa à?” Tô Cảnh Sâm cầm chắc tay lái, dừng tại ngã tư đường, đợi đèn xanh. Diệp Bạc Hâm vén sợi tóc bên má, dém ra sau mang tai, mặt bình thản nói:
“Có phải sinh tử biệt ly đâu mà phải có gì không nỡ.”
Lòng rối bời bời, và cả nỗi thất vọng.
Tô Cảnh Sâm nghẹn họng, liếc nhìn cô một cái.
Nom con bé thế này, lòng gã nào có phải là thoải mái cho cam?
Chứng kiến nó trưởng thành từ bé đến lớn, biết nó không phải người dám lấy hôn nhân ra đùa giỡn. Với cái gì nó cũng mang tâm thế vui chơi là chính, nhưng với tình cảm thì lại thận trọng hơn bất kì ai.
Nhẽ nào số phận đã định? Sáu năm trước từng một lần ngã xuống. Sáu năm sau, dù không còn ký ức, nó vẫn giẫm lên vết xe đổ.
Nhưng... người như Tập Vị Nam, thật sự không phải mối lương duyên của nó.
Diệp Bạc Hâm trông những tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ lướt vun vút về đằng sau, không lâu sau đó, cảnh sắc đã thay đổi.
“Cậu định lái xe về?”
Xe tiến vào vùng ngoại ô, sắc mặt Diệp Bạc Hâm vẫn như cũ, không biến đổi.
“Cháu tưởng cậu nhàn rỗi như cháu, có thời gian phí phạm vào những chuyện lặt vặt đâu đâu?” Tập Vị Nam hừ mũi khinh bỉ: “Giờ ra sân bay.”
Diệp Bạc Hâm nhắm mắt, không nói gì thêm.
Nửa tiếng sau, Tô Cảnh Sâm đánh xe vào một bãi cỏ trong sân bay.
Cách đó không xa là một chiếc phi cơ quân dụng. Thấy biển xe của Tô Cảnh Sâm, binh sĩ đứng bên máy bay liền chạy lại, nhanh nhảu nói: “Chào thủ trưởng.”
Tô Cảnh Sâm vất chìa khóa cho anh này: “Vất vả rồi.”
Diệp Bạc Hâm xuống xe ở đầu bên kia, chau mày nhìn chiếc phi cơ quân dụng nhỏ gọn, cười khảy giễu một câu: “Công tư bất phân.”
Tô Cảnh Sâm phì cười: “Có giỏi thì đừng lên.”
Nói rồi, nhanh chân qua bên đó.
Trên khoang máy bay, viên phi công mặt mày nghiêm nghị, mặc quân phục, thấy cô liền sững sờ.
Diệp Bạc Hâm lịch sự mỉm cười đáp lại, đoạn ngồi xuống ghế cách xa Tô Cảnh Sâm.
Chiếc phi cơ kiểu dáng nhỏ chỉ gồm bốn ghế ngồi, dù Diệp Bạc Hâm đã tách ra xa mấy, thì Tô Cảnh Sâm chỉ cần ngoái đầu là thấy được cô.
“Làm sao? Mặt mũi như đâm lê để ai xem?” Tô Cảnh Sâm đứng dậy, ngồi xuống trước mặt cô, nghiêng đầu nhìn.
Diệp Bạc Hâm cài đai an toàn, nghiêng đầu trông ra ngoài cửa sổ, không thèm bận tâm.
Cô không còn tâm trí nào để mà đấu võ mồm với gã.
Được lệnh của Tô Cảnh Sâm, phi cơ bắt đầu cất cánh.
Quãng hành trình nặng nề, trừ tiếng máy bay gầm gừ, trong khoang không một ai lên tiếng.
Tô Cảnh Sâm không quen với vẻ nín thing của cô cháu gái, bèn đưa tay gõ lên đầu Diệp Bạc Hâm, cật lực vò tóc cô.
“Tô Cảnh Sâm, ông lại giở trò điên gì thế?” Diệp Bạc Hâm nghiên răng nghiến lợi lườm.
Tóc tai cô bù xù, lại thêm gương mặt hằm hằm, Tô Cảnh Sâm khoái trá cười.
“Cậu không đùa với cháu, nhân bây giờ chưa sa đà quá sâu, thì chia tay sớm đi.” Tô Cảnh Sâm thôi cười, nghiêm nét mặt nhìn cô.
Diệp Bạc Hâm vuốt lại tóc, ngón tay hơi khựng lại: “Thà phá mười ngôi chùa chứ cũng đừng phá một cuộc hôn nhân. Cậu và anh ấy có xích mích, đừng lôi cháu vào. Cháu biết mình đang làm gì, không mượn cậu nhắc.”
Thấy cô bản tính khó đổi, Tô Cảnh Sâm đau đầu day đầu mày.
“Cậu nói sao cháu không nghe gì cả? Cậu là cậu cháu, liệu cậu có hại cháu không?”
“Nước uống vào bụng, ấm lạnh ra sao tự biết. Cậu không hại cháu, cậu mở miệng ra là bảo vì cháu, thế cậu có từng tự hỏi trong lòng cháu đang cảm thấy thế nào chưa? Cậu nói anh ấy không ra gì, đó chỉ là ý kiến cá nhân của cậu. Cậu thì biết gì về anh ấy, dựa vào cái gì mà nhận định anh ấy không phải người tốt?” Diệp Bạc Hâm cãi lại, kể cả anh ấy có lẽ là người xấu xa thật, nhưng cô không chấp nhận người ngoài bình phẩm lời ra tiếng vào.
Mà với cuộc hôn nhân này, ngoại trừ hai người họ ra, thì tất cả đều chỉ là người ngoài.
Tô Cảnh Sâm á khẩu, cười khảy: “Phải, cậu không hiểu gì về nó, nhưng chí ít cậu biết nhiều hơn cháu. Cháu biết nó là ai không? Gia thế của nó, cháu biết được bao nhiêu? Nó trẻ măng đã leo lên được chức vị này, cháu không thấy thắc mắc à?”
“Bạc Hâm, gia đình mình không cùng tầng lớp với gia đình họ. Từ cổ chí kim, hôn nhân chú trọng môn đăng hộ đối, không phải là không có lý. Cửa vào nhà họ Tập cao lắm, nội bộ gia đình họ phức tạp, chúng ta chỉ là gia đình thương nhân bình thường, không dám trèo cao.”
“Nhà họ Tập nào?” Tuy cũng từng nghi hoặc xuất thân của anh không hề tầm thường, nhưng chưa từng đào sâu suy nghĩ.
Nghe ý tứ của Tô Cảnh Sâm thì anh có lai lịch cao sang, thậm chí nhà họ Tô cũng không với tới.
Nhìn vẻ bất an của cô, Tô Cảnh Sâm lắc đầu.
“Cháu không biết một cái gì mà đã lấy nó? Cậu phải khen cháu quả cảm hơn người hay là ngu si đần độn không bằng ai? Cháu cũng không thử nghĩ xem, vì sao nó không chịu dắt cháu về gặp mặt người nhà, vì sao không nói với cháu về gia thế của nó?”
“Có thật nó quan tâm cháu không? Hay đang giấu giếm điều gì, cháu quả thật chưa từng nghi ngờ à?”
Trong lòng Diệp Bạc Hâm đang rối như nùi tơ vò, sắc mặt xám ngoét.
“Bây giờ nói cái này có ích gì? Làm cũng làm rồi, giờ còn sao được nữa?”
Tô Cảnh Sâm lấy một bình nước khoáng từ bên cạnh ghế ngồi, đưa cô.
Diệp Bạc Hâm nhìn đăm đăm xuống ngón tay gã, tâm trí bần thà bần thần, mãi mới nhận lấy.
Vặn mở nắp, uống mấy hớp.
“Tuy cháu không tiếp xúc với giới thượng lưu, cũng ít tham gia tiệc tùng, nhưng nhà họ Tập trong giới quyền môn thế gia, chắc cũng từng nghe nói chứ.”
Diệp Bạc Hâm khựng lại, suýt thì nghẹn miếng nước.
Trong giới thượng lưu có đồn đại, gia đình quyền môn thế gia đích thực sẽ chẳng bao giờ phô trương, người ngoài không thể nào biết được khối tài sản của họ, thế giới của họ vượt xa hẳn những gia đình gọi là giàu có nhờ bắt đầu kinh doanh buôn bán từ thời đại những năm bảy mươi tám mươi.
Đó là một vài gia tộc phát tài từ thời dân quốc, luôn giấu mình trong bóng tối. Họ ẩn dật ít bị ai chú ý, đến bây giờ cũng phải có khối tài sản tích góp lại từ hơn trăm năm. Mỗi lần tổ quốc gặp nạn, họ lại đứng ra, hỗ trợ đằng sau chính phủ.
Họ coi khinh những gia đình quyền thế sinh sau đẻ muộn, bản chất đã tự cao tự đại, những gia tộc này chú trọng bồi dưỡng lớp kế thừa, họ không kết thông gia với những gia tộc không cùng tầng lớp. Mạnh với mạnh hợp lực, cùng là dòng máu quý tộc mới sản sinh được hậu thế ưu tú.
Đó cũng là lý do vì sao những gia đình gia đình quý tộc quyền thế này mới có thể duy trì trăm năm không suy thoái, vũ đài chính trị để họ độc chuyên độc diễn.
Bắt đầu từ thời mạt Thanh nhà họ Tập đã lần lượt xuất hiện mấy vị tướng quân, đời này nối tiếp đời sau sản sinh trung kiệt nhân sĩ. Nghe đồn người cầm cân nảy mực trong quân đội ngày nay là người đứng đầu nhà họ Tập, từ mấy chục năm trước, nhà họ Tập đã bắt đầu bước chân vào giới chính khách. Trong quân đội và chính phủ, ít ai không biết gia đình họ Tập.