Giọng nói lưu manh của Giang Diệc Đình từ sau truyền tới, Tập Vị Nam dìu Diệp Bạc Hâm chào tạm biệt Trương cục trưởng, Trương cục trưởng nhìn thấy Giang Diệc Đình hoàn toàn không tổn hại gì đứng ở bên ngoài sảnh cục cảnh sát, sắc mặt vô cùng khó coi.
Diệp Bạc Hâm sững sờ, hoàn toàn không liệu tới sẽ gặp Giang Diệc Đình, Giang Diệc Đình còn dùng loại chào hỏi thân quen nói chuyện với cô, cô vô thức nhìn sắc mặt Tập Vị Nam.
Nắm chặt lòng bàn tay, cô quyết định không chuốc thêm phiền phức, giả đui giả điếc.
Sắc mặt Tập Vị Nam không có biến hoá gì, giống như không nghe thấy lời nói khiêu khích của Giang Diệc Đình, giơ tay ra kéo mở cửa xe, che lên đỉnh đầu cô, đỡ cô vào trong xe.
Giang Diệc Đình cong môi cười, Tập Vị Nam đặt cho anh một đường, anh không có dễ dàng tha thứ điều gì, món nợ này anh sớm muộn gì cũng tính toán lại, còn có món nợ năm năm trước, muốn giả như chuyện gì cũng chưa có gì xảy ra?
Không có cửa đâu!
“Nữ thần, sao vậy? Tối qua tôi vừa cứu cô, hôn nay lại lật mặt vô tình rồi?” Giang Diệc Đình bỏ qua khuon mặt nhìn thù hằn của Trương cục trưởng, tiếp tục hướng xe cảnh sát bước tới.
Tập Vị Nam đóng cửa xe, ngăn cản trước mặt anh.
Đôi mắt đông lạnh rơi trên người anh: “Giang Diệc Đình, tôi khuyên cậu đừng gây sự, lần này coi như cậu may mắn, lần sau vận may sẽ không chiếu cố đến cậu nữa.”
Giang Diệc Đình nheo mắt, độ cong trên khoé miệng càng lớn.
“Tập trưởng quan, ở dưới mí mắt của anh, tôi đâu dám gây sự chứ? Tôi chẳng qua...” ánh mắt lướt qua Tập Vị Nam, nhìn vào cửa xe đóng chặt, “Muốn nói mấy câu với nữ thần mà thôi...”
Anh đêm qua mặc một bộ quần áo tác luyện đổi thành một trang phục giản dị, bị giữ ở cục cảnh sát một đêm, sắc mặt cũng không có biến hoá gì, trạng thái tinh thần giống như tối hôm qua lúc Diệp Bạc Hâm nhìn thấy anh.
Cho dù là lúc nào, anh cũng sẽ không để bản thân biến thành bộ dạng nhếch nhác.
“Có chuyện gì cậu nói với tôi là được.” ánh mắt Tập Vị Nam nhàn nhạt, người lại chắn trước cửa xe, kiên quyết không để Giang Diệc Đình tới gần.
Xem ra... anh tự cho rằng hiểu cô, rõ ràng lại không phải...
Cô làm sao có thể quen biết một người nguy hiểm như Giang Diệc Đình?
Diệp Bạc Hâm biết Giang Diệc Đình cố ý tìm phiền phức, không biết làm thế nào hạ cửa xe xuống.
Cô liếc mắt nhìn Trương cục trưởng, quả nhiên nhìn thấy ở trong mắt Trương cục trưởng có ánh nghi hoặc.
Cô và Giang Diệc Đình là lúc xưa, nếu như Trương cục trưởng biết, nhất định sẽ hoài nghi tính thật giả bản lời khai của cô.
Giang Diệc Đình đây là muốn tìm phiền phức, cô đã làm theo lời anh nói, làm sao phải tới lôi ra như vậy?
Lưng Tập Vị Nam đối diện với cô, thân ảnh cao lớn giúp cô che đi mặt trời chói chang, cô hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra.
“Tập Vị Nam, để em nói chuyện riêng vài câu với anh ta được không?”
Tập Vị Nam chuyển mắt, Diệp Bạc Hâm hướng về phía anh cười nhạt.
Tập Vị Nam nhàn nhạt thu lại ánh mắt, liếc nhìn Giang Diệc Đình, hướng Trương cục trưởng bước đi.
“Trương cục trưởng, liên quan tơi vụ án này, tối qua tôi cũng có ở hiện trường, nếu như có cần điều gì, tôi có thể đưa ra chút manh mối”
Tập Vị Nam đứng trước mặt Trương cục trưởng, ngăn lại tầm nhìn của ông.
Trương cục trưởng ánh mắt hơi nghi hoặc, “Nhưng mà...”
Tập Vị nhếch mày, dưới ánh sáng đường nét rõ ràng trên khuôn mặt anh càng thêm sắc nét.
“Tôi cũng là nhân chứng tận mắt chứng kiến, có thể ghi lời khai.”
Lúc nãy anh không đếm xỉa đến, biết chuyện này dính líu không tới Giang Diệc Đình, bây giờ lại nói ghi lời khai, nói rõ đem Trương cục trưởng ra sai khiến, Trương cục trưởng có thể ngồi đến vị trí ngày hôm nay, cũng không phải người không có mắt nhìn.
Mặc dù không can tâm, nhưng không thể không cho vị trưởng quan này mặt mũi.
...
Diệp Bạc Hâm đẩy cửa xe muốn xuống xe, lại bị Giang Diệc Đình giữ lại.
Anh cúi đầu xuống, một tay chống lên đỉnh xe, một tay giữ cánh cửa xe mở một nửa kia.
“Tôi nói vài câu liền đi, cô không cần xuống xe.”
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Diệp Bạc Hâm, Giang Diệc Đình sững sờ.
Tối qua ánh sàn không tốt lắm, mặc dù anh cảm nhận được cô đang rất yếu ớt, lại không nghĩ rằng nghiêm trọng như vậy.
Diệp Bạc Hâm chậm rãi thu tay lại, đặt trên đầu gối, cơ thể dựa vào ghế, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Giang Diệc Đình.
“Anh yên tâm được rồi, tôi cái gì cũng không nói.”
Đáy mắt Giang Diệc Đình tràn ngập ý cười,, khuôn mặt có đường nét thanh nhã tuấn tú càng thêm nho nhã.
“Quả nhiên... tôi đã biết cô sẽ không để tôi thất vọng.”
Diệp Bạc Hâm: “Nhưng mà... Trương cục trưởng rõ ràng không tin lời của tôi lắm, anh bây giờ lại trắng trợn tới tìm tôi, ước tính lòng hoài nghi của ông ta càng lớn...”
Giang Diệc Đình cười “Đem rắc rối tới cho cô rồi?”
Diệp Bạc Hâm chẳng nói gì, đôi mắt trong veo yên lặng nhìn anh.
“Giang Diệc Đình, xem như tôi giúp anh lần này, anh có thể đáp ứng tôi, đừng gặp lại Thẩm Tư Á nữa?”
Sắc mặt Giang Diệc Đình cứng lại một lúc, Diệp Bạc Hâm nhìn vào đáy mắt.
Giang Diệc Đình đối với Thẩm Tư Á... chung quy là vẫn nhớ thương tình cũ, hoặc là, so với cô nghĩ thì càng sâu hơn, nhưng mà là như thế nào?
Có ai mà lúc thiếu niên không có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm, lúc đó không bước đến được với nhau, sau đó càng đi càng xa, bọn họ sớm đã không thuộc cùng một thế giới rồi.
Cho dù lúc đầu Giang Diệc Đình vì sao rời đi, anh đã chọn buông tay rồi, chọn con đường này, vậy phải đoạn tuyệt tới cùng.
“Sau khi anh mất tích, Tư Á một chút cũng không tốt, suýt chút nữa, cô ấy đã...” Diệp Bạc Hâm ngừng lại, cuối cùng cũng không nói gì, đã qua rồi thì cho qua đi, nói ra để anh hối hận sao?
Sau đó thì sao?
Đi bù đắp sao?
“Tóm lại, hai người bây giờ không phải là người cùng một thế giới, anh xuất hiện chỉ đem tai hoạ tới cho cô ấy, cô ấy chịu không được lại mất đi một lần nữa, anh muốn tốt cho cô ấy thì cách cô ấy xa một chút.”
Giang Diệc Đình nghe xong, mỉm cười thành tiếng, trêu chọc nhìn cô.
“Lời này tôi vì sao nghe thàng đừng quay đầu như vậy nhỉ? Ài, tôi nói, rốt cuộc là tôi có lời muốn nói với vô hay là cô có lời muốn nói với tôi đây?Tôi còn chưa nói cái gì, ngược lại cô giáo huấn tôi một trận rồi.”
Diệp Bạc Hâm nheo mắt, ngón tay vuốt nhẹ băng gạc trên cánh tay.
Giang Diệc Đình nhìn theo, ánh mắt sâu thẳm.
“Nữ thần, thấy giao tình trước đây của chúng ta, tôi khuyên nhủ cô một câu, Tập trưởng quan không phải nhân vật tốt đẹp gì, cô đừng để bản thân càng lún càng sâu, đến cuối cùng ngược lại dẫn đến một thân rối loạn. Con người anh ta, so với ai đều vô tình, vì để hoàn thành nhiệm vụ, việc gì cũng có thể làm, bao gồm buông bỏ cô, năm năm trước, cô chẳng phải lĩnh hội rất sâu rồi sao?”
Lòng ngực Diệp Bạc Hâm siết lại, vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu.
“Anh có ý gì?”
“Cô tự đi hỏi anh ta.” Giang Diệc Đình vứt lại một câu, làm rối loạn mặt hồ của Diệp Bạc Hâm.
Giang Diệc Đình thuận tay đóng cửa xe lại, đứng thẳng dậy, đầu cũng không quay lại quay người, còn hướng về phía Diệp Bạc Hâm vẫy tay.
Cánh môi đỏ hồng chậm rãi mở ra, đôi mắt lướt qua một vệt ánh sáng.
Tập Vị Nam, tôi muốn xem kết cục lần này anh ra sao?
Anh không để tôi được yên, tôi không không để anh được như ý!
“Giang Diệc Đình!Anh nói rõ cho tôi!” Diệp Bạc Hâm dồn sức mở cửa xe ra, đuổi tới bên đường, Giang Diệc Đình đã ngồi lên chiếc xe jeep màu đen, hạ cánh cửa xe xuống hướng đến cô cười nhạt.
Chiếc xe biến mất trong dòng xe trên đường.
Diệp Bạc Hâm đứng dưới ánh sáng mặt trời, lại cảm thấy xương cốt rất lạnh lẽo.
Một bàn tay lớn đặt lên vai cô, để cô từ từ quay người lại.
“Anh ta nói gì với em?” Tập Vị Nam híp mắt nhìn cô.
Diệp Bạc Hâm bị lời của Giang Diệc Đình làm cho đầu óc rối loạn, giơ tay ra gạt tay Tập Vị Nam đi, cái gì cũng không nói, chậm rãi bước về hướng xe cảnh sát.
Tập Vị Nam sững sờ, ánh mắt lúc nãy của cô...
...
Về tới bệnh viện, Tập Vị Nam muốn dìu cô, cũng bị cô từ chối.
“Sao vậy?” Tập Vị Nam cùng bước sau lưng cô, anh cũng làm chậm tốc độ đợi cô.
Diệp Bạc Hâm dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh.
“Tập Vị Nam, em hy vọng anh sẽ không để em đợi quá lâu.”
Một lời nói không nói rõ ràng, lại khiến sắc mặt của Tập Vị Nam biến đổi.
Diệp Bạc Hâm bước vào khu vực nằm viện, trên trán nhô lên giọt mồ hôi tinh mịn, cô nâng tay lau đi, đi đến thang máy, giơ tay ấn xuống công tắc.
Thang máy từ tầng bốn đi xuống, đợi thang máy mở ra, Tập Vị Nam bước tới gần, đứng bên cạnh cô.
Anh không nói gì, chỉ đưa tay túm lấy tay trái của cô.
Diệp Bạc Hâm nghiêng đầu nhìn gương mặt lạnh cứng của anh, khoé miệng móc lên độ cong cay đắng.
Cô không vùng vẫy anh, tuỳ ý anh dắt đi.
Lúc đi qua chỗ trực ban, y tá thì thầm với nhau, mặt Diệp Bạc Hâm không biểu cảm, lại giãy khỏi nâng diữ của anh.
“Diệp tiểu thư.” y tá thay thuốc cho cô nhìn thấy cô đi qua, vội vàng gọi cô lại.
Diệp Bạc Hâm đứng lại, quay người lại nhìn cô.
“Có chuyện gì không?”
Tập Vị Nam cũng nâng mắt nhìn cô.
Y tá bị nhìn tới ngại ngùng, đỏ mặt nói: “Vừa rồi có người đến thăm cô.”
Diệp Bạc Hâm sững sờ, người nào?
Cô ở tỉnh Y không quen biết người nào, hơn nữa cô nằm viện dường như chỉ có Ưng Hy và Quý Giản Ninh biết.
Diệp Bạc Hâm nghĩ đương nhiên cho rằng là Ưng Hy hoặc là Quý Giản Ninh, cười với cô nói cảm ơn.
Tập Vị Nam hỏi: “Người nào? đã đi chưa?”
“Là một trưởng quan mặc quân phục.” nói xong, bệnh hoa si của ý tá lại nổi lên, hai mắt chứa đầy sao, chỉ vào hành lang nói: “Chưa đi, còn đang ở phòng bệnh đợi.”
“Được rồi, cảm ơn.” Tập Vị Nam nhàn nhạt gật đầu, quay người đuổi theo Diệp Bạc Hâm.
Hai người đi xa rồi, mấy cô y tá vây lại bàn tán.
“Hêy, bệnh nhân ở phòng 704 có lai lịch như thế nào a? Tôi thấy hôm nay tới thăm cô đều là quân quan a, còn có người lúc nãy đi qua cùng với cô ấy, rất đẹp trai, đối với cô ấy lại dịu dàng ấm áp, có phải là người yêu không?”
“Ai biết được có lai lịch gì, người này mặc dù rất đẹp, chẳng qua khí lực quá mạnh rồi, tôi vẫn thích người đang đợi ỏ phòng bệnh hơn, chỉ là sắc mặt hình như không tốt lắm, có phải là người ở trong phòng đó mới là người yêu không?”
Một y tá nào đó chống cằm bàn tán, “Nói cũng đúng, ông trời a, tôi hình như nhìn thấy tình tay ba rồi, trai tài gái sắc chém giết lẫn nhau.”
“...”
“...”
...
Bước tới bên ngoài phòng bệnh, Diệp Bạc Hâm nắm lấy cửa, cửa từ quay, đẩy cửa ra.
Một bóng người đứng trước cửa sổ, lưng quay về cánh cửa, hai tay đút vào túi.
Nghe thấy cửa truyền tới động tĩnh, không có quay người lại.
Diệp Bạc Hâm sững sờ, không dám tin dụi dụi mắt.
Mặc dù chỉ là một bóng lưng, nhưng cô nhìn hơn hai mươi năm rồi, liếc mắt một cái liền nhận ra.
Diệp Bạc Hâm hít một hơi thật sâu, lúc trước rõ ràng là tức giận anh muốn chết, nhưng mà không biết vì sao, trải qua ba ngày gian khổ khó khăn này, lại nghe được lời của Giamg Diệc Đình, tâm trạng cô rất gay gắt, cô cũng không muốn bộc phát tính bướng bỉnh với Tập Vị Nam, lại không biết cùng ai bộc lộ.
Vừa nhìn thấy Tô Cảnh Sâm xuất hiện ở nơi này, viền mắt lập tức đỏ lên.
Tô Cảnh Sâm mặc dù thường hay bắt nạt cô, nhưng tốt xấu gì cũng là người nhà, trong lòng cũng rất thương cô.
Đều nói lúc con người ta bị bệnh đều rất mềm yếu, cô nghĩ bản thân nhất định cũng như vậy.
“Cậu...”giọng nghẹn ngào dâng lên cổ họng, cô cắn bờ môi, chỉ sợ nước mắt của mình không chịu được mà chảy ra.
Tô Cảnh Sâm tràn một bụng lửa, lúc nhận được tin, anh lập tức đuổi tới đây, lo lắng cả một đêm đêm, kết quả tới bệnh viện, nghe nói cô đi ra ngoài rồi, lửa giận càng bốc lên mạnh mẽ.
Xảy ra chuyện rồi không nói với anh, cô có nhiều người thân như vậy, nhưng một người cũng liên lạc, có phải chết ở bên ngoài cũng không ai biết?
Biết được cô bị thương không nặng, anh mới từ từ thở phào một hơi, đến bây giờ anh cũng chưa dám nói với chị là cô xảy ra chuyện.
Suy cho cùng chị gái tin tưởng anh, mới đem người giao cho anh, kết quả anh đáp ứng một tháng, lại phát sinh kéo dài hơn một tháng, bây giờ còn đem người đưa vào nằm viện rồi.
Nói như thế nào cũng là trách nhiệm của anh.
Nghe giọng nói nghẹn ngào của cô, Tô Cảnh Sâm một bụng lửa giận đè ép xuống, trái tim mềm xuống, đen mặt quay người lại.
Tập Vị Nam đứng ở cửa, nhìn rõ gương mặt của Tô Cảnh Sâm, vô thức nhíu mày.
Tô Cảnh Sâm cũng tự nhiên nhìn thấy anh, vị ý sâu xa liếc mắt nhìn anh
Nắm chặt bàn tay, hận không thể đi ra đấm cho anh một đấm.
Lại là anh ta?
Lần này lại vì anh mới xảy ra chuyện, anh liền biết người đàn ông này chỉ đem đến tai hoạ cho cô.
Lúc đầu nói sẽ đem lại hạnh phúc của cô, anh đây là cho cô hạnh phúc đây sao?
Tô Cảnh Sâm thu lại ánh mắt, nâng chân bước về hướng Diệp Bạc Hâm.
“Được rồi, không có chuyện gì thì tốt rồi, gương mặt khó coi chết đi được.” Tô Cảnh Sâm đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc cô.
Diệp Bạc Hâm hiếm khi không cùng anh cãi nhau, bĩu môi mếu máo.
“Cậu làm sao đến rồi?”
Tô Cảnh Sâm ho nhẹ một tiếng, dìu cô đi về phía giường bệnh.
“Xảy ra chuyện cũng không liên lạc với gia đình, lá gan càng ngày càng lớn rồi.”
Diệp Bạc Hâm ngồi bên cạnh giường bệnh, đưa tay ra nhận lấy ly nước anh đưa tới, híp mắt uống vài ngụm.
“Cháu không phải mới tỉnh lại sao, không kịp làm sao.”
Trong tay cầm cốc nước ngắm nghía, nâng mắt lên nhìn khuôn mặt lạnh của Tô Cảnh Sâm.
“Cậu làm sao biết cháu ở đây?”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể giấu được sao?” Tô Cảnh Sâm khinh thường nhìn cô.
Diệp Bạc Hâm lúng túng, vì sao anh anh nói chuyện lại mang ý châm biếm, làm gì chẹn họng cô?
Tốt xấu gì cô cũng là bệnh nhân a.
“Mẹ cháu có biết không” lo lắng của cô bây giờ là Tô Uyển, không muốn Tô Uyển lo lắng.
“Cậu dám để chị ấy biết sao?Mẹ cháu nếu như biết cháu xảy ra chuyện, không lóc xương lóc thịt cậu ra sao?” Tô Cảnh Sâm rên rỉ.
Diệp Bạc Hâm âm thầm trợn trắng mắt, tâm trạng khó chịu gì đó đều bị Tô Cảnh Sâm mở ra, đều tiêu tan thành mây khói rồi.
Tập Vị Nam thấy hai người đem anh thành người vô hình rồi, tự mình quay người đóng cửa, bước vào trong, hô lên với Tô Cảnh Sâm: “Cậu.”