Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 108




Có thể là cái gì?” Ưng Hy sốt ruột ngắt lời, headset lại truyền tiếng gọi.

Ưng Hy giơ tay ra hiệu tạm ngừng, nghe xong báo cáo đầu bên kia, cô ra lệnh vào máy bộ đàm: “Trung đội I phụ trách phá vòng vây, một đội mười người, tiến lên chiếm lĩnh cao điểm G. Trung đội II bủa vây, níu chân đối phương.”

Thấy Ưng Hy nhíu chặt mày, ngừng nói vào bộ đàm, nữ giáo viên huấn luyện quan sát hình chiếu liền nói tiếp: “Thưa Đại đội trưởng, có thể bọn họ đã vất đạn tín hiệu đi rồi...”

Không có đạn tín hiệu, vệ tinh không thể nhận biết vị trí của mỗi người, thậm chí đến hình chiếu kết nối ở Tổng bộ cũng vậy, chúng nó... coi như biến mất triệt để khỏi màn hình LCD.

Nghe xong, Ưng Hy buột miệng chửi: “Shit! Chúng nó làm cái quái gì thế?”

Ưng Hy lôi nữ giáo viên huấn luyện bật dậy khỏi ghế, tự mình ngồi xuống trước bàn điều khiển máy tính, lần chuột tìm kiếm, ngón tay thoăn thoắt gõ trên bàn phím.

Càng nhìn sắc mặt càng sa sầm, ánh đèn trắng rọi trong lán dựng tạm, rót xuống đôi mắt đen lá liễu của Ưng Hy, ánh lên tia sáng kì lạ.

“Cô tiếp tục thao tác đi, bắt buộc phải tìm ra tung tích của chúng nó.” Ưng Hy đập tay xuống bàn gỗ, hằm hằm đứng bật dậy: “Gọi nhóm A đội Xanh. Gọi nhóm A đội Xanh. Tiểu đội trưởng nhóm A nghe rõ trả lời. Đại đội trưởng truyền đạt mệnh lệnh...”

Ưng Hy bực tức đi đi lại lại, một tay chống sườn, ủng giẫm lên sàn phát tiếng lộp cộp.

Nhóm A đội xanh có tám người, nhưng không một người lên tiếng.

“Chết tiệt! Bọn mất dạy tắt máy liên lạc rồi!” Ưng Hy nghiến răng nghiến lợi, mặt như đâm lê.

Bao nhiêu năm cầm quân, lần đầu tiên trong đời gặp phải một bọn gàn dở. Thường ngày mình quá nuông chiều chúng nó, nên giờ mới không coi chỉ huy ra cái gì, không thèm báo cáo đã tự ý hành động.

Để xem lúc về đây cô có lột sống da chúng nó không!

Nữ giáo viên huấn luyện ở bên nghiên cứu bản đồ địa hình nhìn cô: “Đại đội trưởng, họ định làm gì? Liệu có chuyện gì không?”

Máu huyết cuộn lên đỉnh đầu, rần rần chạy khắp người.

Ưng Hy đanh mặt, trong mắt thấp thoắng hằn học.

“Chuyện gì chứ? Bên đấy còn có đội đỏ theo đây thây?”

Đội đỏ làm nhiệm vụ đánh chặn, ngăn cản đội xanh hoàn thành nhiệm vụ, là một nhóm gồm những nam chiến sỹ được tuyển chọn từ Đại đội đặc chủng. Mà sĩ quan chỉ huy đầu não của họ là... Đội trưởng Tập Vị Nam...

Bên trên quá dã man, lại để họ tương tàn lẫn nhau. Đội trưởng lạnh lùng vô tình, chắc chắn không nương tình.

Tỷ lệ chiến thắng của họ... quá ít ỏi.

“Thế mấy đứa nó rốt cuộc định làm cái gì?” Tự nhiên vất đạn tín hiệu đi, thậm chí còn ngắt máy liên lạc.

Ưng Hy cười châm biếm, đầu nghĩ đến một khả năng.

Hai tay chống trước sa bàn, mắt chăm chăm nhìn vào điểm G nơi giam giữ con tin.

“Chúng nó muốn phân tách hành động độc lập, thoát khỏi đội đỏ để tránh bị tóm gọn cả lũ.”

Nói vậy là rõ rồi, vất đạn tín hiệu để tránh bị vệ tinh định vị. Chỉ huy của hai đội Xanh-đỏ đều không nắm được tung tích của họ, đội đỏ không cách nào vây bắt, mà đội xanh của chính bản thân họ cũng không thể nào biết được tình hình cụ thể của đội nhóm.

Ngắt máy liên lạc, là để đề phòng đội đỏ lần theo tín hiệu biết được vị trí của đội, giờ này họ... hoàn toàn nằm ngoài tầm nhìn của toàn thế giới, ẩn lấp ở nơi âm u.

Chiến lược mạo hiểm mức độ cao nhất, một khi đã tách ra, nếu tác chiến cá nhân từng chiến sỹ không đủ mạnh, chẳng mấy sẽ bị bắn hạ.

Xạ thủ của Đại đội đặc chủng là những tay súng cự phách trong nước, chúng nó dám cả gan giở trò trước mắt đội đỏ.

Trái lại, đây cũng là cách an toàn nhất, mấy người tập trung lại với nhau, mục tiêu lộ liễu sờ sờ, thậm chí dễ bị kéo chân, để đội đỏ phát giác. Đơn phương hành động sẽ phân giã được binh lực của đội đỏ, phần thắng lợi nhiều hơn.

Ngắt máy liên lạc, vất đạn tín hiệu, với tiền đề là không để lộ tung tích, họ cũng như đội đỏ, không thể bị theo dõi, chỉ cần thoát khỏi đội đỏ đang ẩn nấp đâu đó trong bóng tối, thì viên sĩ quan chỉ huy cũng không thể cắt người đánh chặn.

Tiếp theo, liệu có thể thoát khỏi tay đội đỏ hay không, còn phải xem năng lực tác chiến của cá nhân từng người.

Nữ sĩ quan lộ rõ vẻ kinh ngạc trên gương mặt: “Nhưng nếu làm như thế, dù họ có bền bỉ trụ được đến ngày cuối cùng, lấy được bản đồ địa hình, nhưng tại nơi giam giữ con tin là điểm G luôn có lực lượng canh gác, đơn phương hành động liệu có thể giải cứu con tin trước mắt cả đống người không?”

Ưng Hy chỉ dự đoán, cô chưa từng dậy chiến lược mạo hiểm cấp cao này. Người không có sự kiên quyết, không biết dò trước ngó sau thì không thể nghĩ ra chiêu này. Ưng Hy cân nhắc mạo hiểm quá nhiều, cô không dám lấy ưu tú của toàn đại đội ra mà đánh cược. Những kẻ kia rõ ràng khả năng tác chiến độc lập không đủ mạnh, hành động lẻ tẻ đồng nghĩa với việc đâm đầu vào chỗ chết, nên cô mới không dám vận dụng chiến thuật ấy, không ngờ chúng nó lại biết.

Mà... lại còn dám tự ý hành động, không thèm thương lượng với cô.

“Tôi làm sao biết được?” Ưng Hy cáu tiết, đầu âm ỉ đau, bất chấp quát lên.

Viên nữ sĩ quan bị mắng một chặp, thẹn thùng rụt cổ, tiếp tục nghiên cứu bản đồ địa hình.

“Đại đội trưởng, giờ phải làm sao?” Sĩ quan ngồi trước màn hình lớn quan sát hình phóng chiếu, mắt theo sát cử động của điểm xanh.

Ưng Hy xoa thái dương, sau khi bình tĩnh lại, đanh giọng nói: “Tạm thời kệ chúng nó, cô tiếp tục giám sát những người khác, sẵn sàng báo cáo động thái.”

...

Trụ sở chỉ huy của đội đỏ.

Khác với trụ sở chỉ hủy của đội xanh chỉ là lán dựng tạm, sở chỉ huy của đội đỏ không thiết lập trong phạm vi rừng mà ở một khoảng đất trống ngoài bìa rừng.

Một tòa nhà kiến trúc hiện đại sừng sững bên lề đường, bên ngoài đỗ vài chiếc xe quân dụng rằn ri, có lực lượng canh gác hùng hậu.

Đây vốn là trụ sở quản lý giám sát lâm nghiệp của Sở lâm nghiệp, được Tập Vị Nam trưng dụng, làm sở chỉ huy tạm thời.

Sau khi đề nghị với Sở lâm nghiệp, toàn bộ nhân viên đương sở trong thời gian ngắn nhất đã giải tán.

Đại sảnh tầng một vang vọng âm thanh “tít tít” của thiết bị, lẫn trong giọng nam ôn tồn quyết đoán. Mọi thứ diễn ra có trình tự, mang tác phong bình tĩnh, trái ngược hoàn toàn với tình hình tại sở chỉ huy của đội xanh, có thể nói một trời một vực.

Kinh nghiệm tác chiến của đội đỏ dày dặn, lại từng kinh qua biết bao lần diễn tập lớn nhỏ. So với những đợt diễn tập nồng nã mùi thuốc súng kia thì nhiệm vụ ngăn chặn lần này trong mắt họ chỉ vặt vãnh như một món nhậu, giải quyết nhẹ tênh.

Đã ba ngày trôi qua, Tập Vị Nam thả cho bên dưới toàn quyền truy quét vây bắt, anh chỉ đứng ngoài lề.

Trong trụ sở chỉ huy, Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn I đang điều hành chiến cục.

Bầu không khí ở Vân Nam trong lành, bầu trời trong veo không bị ảnh hưởng bởi ô nhiễm, mây trắng lơ thơ trên nền xanh, thi thoảng lại có bóng chim trắng theo đàn vút qua.

Tịch dương nền nã, sắc mây chân trời như được dát lên một lớp viền ánh kim, ráng chiều phủ trùm lên đỉnh núi, hòa thành một làn cùng núi rừng biêng biếc, tưởng chừng ở trên dãy xanh ấy, thò tay là chạm tới những đóa mây lấp lánh sắc màu.

Tập Vị Nam đứng trước cửa sổ, ba ngày không quần áo thay, bộ quân phục đã nhàu nhĩ, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến khí thế của anh, trái lại, chêm thêm phần nào cái vẻ uể oải bông lơn lạ lẫm.

Tay trái gác lên bệ cửa, nút cúc ôm gọn cổ tay áo, ngón tay phải châm điếu thuốc.

Anh đưa lên môi, rít một hơi, chậm rãi nhả quầng khói. Khói trắng vẩn vương bôi nhòa đường nét gương mặt anh, nhưng đôi mắt sâu lại sáng khác lạ.

Nắng tà rọi qua ô cửa sổ để mở, bao trùm lên người anh, cái bóng dài rơi rớt trên sàn trắng.

Anh khẽ nheo mắt, đăm đắm nhìn về cửa rừng nơi có những hàng cây cao vun vút, cách đó không xa.

Quý Giản Ninh lững thững bước đến bên anh, ngả người tựa vào bờ tường.

“Thưa chỉ huy, anh phủi tay đứng nhìn thế này, không hay ho lắm thì phải?” Quý Giản Ninh châm chọc rướn mày.

Làn khói trắng lách ra khỏi bờ môi hơi mím lại, ánh mắt chậm rãi quay về từ nơi xa xăm.

“Vội gì? Hẵng còn bảy ngày.”

Bảy ngày... đủ để họ vớt trọn mẻ lưới, giờ trò chơi mới vừa bắt đầu.

Thái độ bình chân như vại của anh khiến Quý Giản Ninh phải trừng mắt: “Khinh địch quá là không tốt.”

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mấy lão già cũng dã man thật, lại để cho gà cùng một mẹ đá nhau. Mấy lão cho là anh sẽ không vị nể tình riêng không, nên mới yên tâm để anh làm chỉ huy, hay là... muốn thử anh?

Cũng chả biết trò này ai bày ra, lại để chiến sỹ nam của Đại đội đặc chủng đánh chặn Đại đội nữ binh. Mọi người cùng thuộc một Đại đội, ngẩng lên nhìn nhau, cúi xuống còn thấy nhau.

Tập Vị Nam ở giữa bênh bên nào cũng dở. Tuy nói anh là chỉ huy của đội đỏ nhưng cũng phải có lập trường cá nhân, đội xanh lại đại diện cho danh tiếng của anh. Bây giờ đội đỏ mà thua thì Tập Vị Nam thân là chỉ huy ắt sẽ không tránh khỏi bẽ bàng. Còn nếu đội xanh thua, Tập Vị Nam thân là Đội trưởng đội đặc chủng binh, mới rồi còn đề nghị kéo dài thời gian khảo sát, lúc ấy sĩ diện cũng không vẻ vang gì. Một nhúm nữ binh mà cũng rèn không xong, mặt mũi Đội trưởng của anh biết để vào đâu?

Tập Vị Nam không đặt nặng vấn đề danh dự, thua hay thắng anh không quan tâm, anh có mối quan tâm của riêng mình.

Còn với những gì Quý Giản Ninh nói, anh không phát biểu bất kỳ ý kiến nào.

Dụi điếu thuốc trên tay, Tập Vị Nam cất bước về phía mấy vị sĩ quan đang chỉ huy tác chiến.

Ánh mắt nhìn lên màn hình, viên sĩ quan đang thao tác trên bàn phím thấy anh, lập tức đứng dậy giơ tay chào.

Tập Vị Nam khẽ lướt mắt nhìn, trong đầu nhanh chóng phân tích tình hình.

Thấy thần sắc anh lãnh đạm, mặt không biểu cảm, đôi mắt sâu không đáy, không thể đoán được anh đang nghĩ gì.

“Báo cáo Đội trưởng, một nhóm nhỏ của đội xanh hình như đã mất tung tích, mới rồi liên lạc với đội viên đội đỏ đang theo sát, theo báo cáo thì nhóm này đã tách ra đơn phương hành động, ý đồ cắt đuôi đội ta. Xin ra lệnh nên hay không nên đánh chặn?”

Tập Vị Nam mắt bình thản, giọng lạnh lùng không một đắn đo vang lên: “Chặn!”

Trong công việc anh chưa bao giờ biết nương tay nể tình, dù đội xanh có thua, đại đội nữ bình sẽ giải tán.

Hai ngày sau, sĩ quan phụ trách liên lạc tiền tuyến báo cáo, đã bắt được một người từng mất liên lạc thuộc nhóm A đội xanh. Những kẻ khác đều trốn thoát trước sự chứng kiến của thành viên đội đỏ.

Tập Vị Nam bắt đầu nhận lại quyền chỉ huy từ Tiểu đoàn trưởng Tiểu đoàn I. Vừa cầm quyền, tác phong liền thay đổi, phản công quyết liệt, từng trận áp đảo liên tiếp khiến đội xanh không có cơ hội bình tĩnh.

Đứng ngoài nhìn người đàn ông đang chỉ huy tác chiến, Quý Giản Ninh lắc đầu cười khảy.

Đắn đo mất năm ngày, cuối cùng cũng hết kiên nhẫn.

Người khác tưởng anh muốn chiến thắng. Nhưng Quý Giản Ninh biết, anh không quan tâm thắng thua, anh chỉ quan tâm an nguy của ai đó.

Năm ngày đã là giới hạn nhẫn nại cực độ của anh. Anh không quyết liệt phản công ngay từ đầu tiên đấy là do nể mặt Lý Thượng tướng.

Cho người ta niềm hy vọng, rồi lại bóp nghẹt từ trong nôi, chiêu này hiểm phết.

Cùng lúc đó, có mặt trong sảnh biểu thị thuộc tổng bộ quân khu tại Bắc Kinh, ban bệ ngồi đây bao gồm các vị Thủ trưởng quân hàm thiếu tướng trở lên.

Trên màn hình LCD, kết nối với chiến trường tiền phương, đang truyền hình trực tiếp sống động cuộc tác chiếc, gương mặt ai nấy đều hiện lên sắc hình rõ nét.

Đội đỏ xử lý gãy gọn dứt khoát, quá trình thì hơi kì lạ, mới năm ngày trước còn là phong thái bình thản điềm đạm, hôm nay đã ra tay thần tốc, hành xử quyết liệt, đội xanh hoàn toàn bị kìm kẹp.

“Ha! Tay Tập Vị Nam này hiểm thật, ra tay với người của mình mà như một sống một còn với địch.” Có người cười nói.

Những vị khác ngồi cạnh liền phá lên cười: “Tính cậu ta ra sao nhẽ nào ông không biết? Bằng không làm sao lại tiến cử cậu ta làm chỉ huy?”

Bị người khác bóc mẽ, vị này không lấy làm chột dạ, trái lại còn cười giảo hoạt: “Trò gà cùng một mẹ đá nhau này, ông không thấy hay à?”

Thấy họ bàn tán rôm rả, Quân đoàn trưởng quân khu B rời mắt khỏi màn hình:

“Dương tướng quân, tôi thấy ông đang tranh thủ báo thù Tập Vị Nam lần trước hạ bệ quân át chủ bài của ông thì phải? Gớm! Từng này tuổi rồi còn chắp nhặt từng li từng tí với đứa nít ranh, không biết ngượng, trâng tráo quá đấy.”

Nói gì thì nói Tập Vị Nam cũng là thuộc hạ được lòng Quân đoàn trưởng, tuy ông cũng thích xem trò gà cùng một mẹ đá nhau, nhưng ngứa mắt vẻ tiểu nhân đắc ý của Dương tướng quân. Thế nào cũng phải giải nỗi hận này cho Tập Vị Nam, kẻo người ta lại tưởng Tập Vị Nam dễ đè đầu cưỡi cổ.

Dương tướng quân hứ một tiếng, không buồn đáp. Lại tiếp tục hả hề quan sát trò chơi.

Họ nói chuyện, tiếng oang oang, hoàn toàn quên mất đằng sau một vị nữ thượng tướng cũng có mặt.

Lý Thượng tướng sắc mặt xám xịt, nghe họ châm chọc, lòng càng nhức nhối như bị gai đâm.

Tập Vị Nam dồn sức đánh, thì binh đoàn nữ của bà chỉ còn nước tuột mất phần thắng.

...

Trụ sở chỉ huy của đội xanh.

“Đại đội trưởng, đội đỏ bất ngờ đẩy mạnh tiến công.” Nhìn những điểm xanh nhanh chóng biến mất trên màn hình, vị nữ sĩ quan mặt mày càng lúc càng sây sẩm.

Năm ngày trước đã phải vất vả mới ứng phó được với độ đỏ, họ núp trong tối, còn đội ta lại lù lù giữa sáng, chống cự hết sức trầy trật.

Không ngờ đội đỏ vẫn bảo toàn được sức lực, hiện giờ mới chính thức phản công mạnh mẽ.

Cùng lúc ấy, bộ đàm của Ưng Hy cũng vang tiếng báo cáo rối ren của các Trung đội trưởng. Càng nghe, sắc mặt Ưng Hy càng sa sầm. Giờ này họ đã bước đến bước đường cùng, quân số tổn vong quá nửa, mà nhóm A đội xanh vẫn bặt tăm.

“Lý Tịnh, nhóm A vẫn chưa có tung tích à?” Ưng Hy vừa dặn dò bên kia xong, mặt túa mồ hôi, sau lưng ướt sũng một mảng.

“Báo cáo Đại đội trưởng, vẫn chưa liên lạc được.”

“Thế thì nghĩ cách, cứ thế này đợi đến lúc chúng nó xuất đầu lộ diện, người của bên ta cũng chết hết cả rồi.” Không cách nào bình tĩnh lại được, Ưng Hy rống lên.