Diệp Bạc Hâm không biết phải hình dung tâm trạng của bản thân bây giờ như thế nào.
Cảm thấy như nghe kể chuyện vậy, không giống là, cô là nhân vật chính của câu chuyện.
Cơ thể bồng bềnh nhẹ nhàng, giống như sải bước trên mây, bốn bể đều là mây mù.
Ừm... tất cả mọi chuyện đều là giả dối, cô sống trong hư ảo năm năm.
Năm năm, cô bị giấu vô cùng thê thảm.
Đời người có thể có bao nhiêu lần năm năm?anh cho cô lời nói dối năm năm.
Năm năm trước lúc cô ở trên giường bệnh tỉnh lại, cô mở mắt ra nhìn thấy là Hạ Dã Nhuận, chớp mắt, cô không phân biệt rõ là thất vọng hay là gì đó, trong lòng hình như mất đi một góc.
Năm ngón tay cử động không được, trong đầu có những mảnh vỡ lộn xộn.
Cô không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì rồi, kí ức dừng lại ở lúc trước khi thi đại học.
Cô càng nghĩ đầu càng đau, cả ngày vô tri vô giác, trong bệnh viện cô nằm đã hơn hai tháng.
Hạ Dã Nhuận không kể ngày đêm chạy tới bệnh viện, lúc đó anh vừa mới tiếp nhận công ty, ban giám đốc không hài lòng với anh, nghĩ kế kéo anh xuống ngựa.
Anh bị áp lực đè rất lớn, nhưng lúc ở trước mặt cô lại giống như người không có việc gì.
Cô thừa nhận bản thân không tim không phổi, nhưng đối với Hạ Dã Nhuận, cô là có áy náy.
Vì vậy, lúc mọi người đều nói với cô, Hạ Dã Nhuận và cô đã đính hôn, bọn họ có hôn ước, cô mặc dù hoài nghi, nhưng không có phản kháng.
Nếu như không phải vì Lâm Tinh Âm đột nhiên nhô ra, Diệp Bạc Hâm nghĩ, cô có lẽ như vậy mà kết hôn với Hạ Dã Nhuận rồi.
Có một người yêu cô, như vậy dường như cũng rất tốt.
Bây giờ bỗng nhiên có người nói với cô, cô cùng với một người đã từng rất thương yêu nhau, nhưng mà cô không biết người đó vì sao mất tích trong hồi ức cô bị mất đi rồi, lại xuất hiện trong thế giới của cô, nhưng mà lấy thân phận của một người dưng.
Trong ký ức của cô, cô đối với Hạ Dã Nhuận không có tình cảm nam nữ, càng đừng nói tới cùng Hạ Dã Nhuận yêu nhau.
Cô từng hỏi Tô Uyển, Tô Uyển cũng không biết rõ cô vì sao lại quyết định cùng Hạ Dã Nhuận ở cùng nhau.
Nhưng bọn họ, thực sự đã đính hôn.
Một chút ký ức cô cũng không có.
Trong câu chuyện phiên bản của Tống Nhất, cô mười tám tuổi đã cùng Tập Vị Nam yêu nhau.
Còn cô... lại đính hôn cùng Hạ Dã Nhuận vào lúc 19 tuổi.
Cô đã cùng Tập Vị Nam yêu nhau rồi, lại vì sao cùng Hạ Dã Nhuận đính hôn?
Còn lúc đính hôn, Tập Vị Nam ở đâu?
Tất cả mọi thứ đều lộn xộn, lật đổ nhận thức của cô.
Một người đã từng là người yêu có thể trừng mắt nhìn cô cùng người đàn ông khác ở cùng nhau, bốn năm, thỉnh thoảng xuất hiện bên cạnh cô, không tham gia vào cuộc sống của cô, lại giống như một người ngoài cuộc, nhìn cô giả ngốc.
Nếu như... Lâm Tinh Âm không xuất hiện, có phải anh sẽ trơ mắt nhìn cô và Hạ Dã Nhuận kết hôn?
Anh không sợ có một ngày, cô nhớ lại tất cả sẽ hận anh sao?
Cách đây một thời gian cô còn canh cánh trong lòng đối với cô bạn gái chết trong trận chiến của anh, bây giờ, có một số chuyện dần dần lộ ra khỏi mặt nước.
Bạn gái cũ trong lời nói của nhóm Duy Mật, sợ là chính là cô.
Tống Nhất nói, cô đi làm nhiệm vụ bị trọng thương, cả một con người liền giống như bốc hơi, quân đội không có một lời giải thích với bên ngoài, nếu như không phải Tống Nhất tình cờ nghe được, sợ rằng cô cũng cho rằng cô gặp phải chuyện bất trắc gì rồi.
Bời vì lần nhiệm vụ đó, hai người chiến hữu đi cùng cô, đều không thể sống sót quay về.
“Bạc Hâm, cô nói cho tôi biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi?” Tống Nhất đối với chuyện cô xảy ra năm năm trước rất hiếu kỳ.
Đầu Diệp Bạc Hâm vùi trên đầu gối, đôi mắt chua chát đầy đau đớn, tim của cô bị vô số đôi bàn tay nhỏ xé nát không ngừng, cơn đau từng trận co rút nhanh chóng khiến cô chìm ngập.
Đã xảy ra chuyện gì?
Cô cũng muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng cô đáng chết cái gì cũng không nhớ ra!
Năm năm rồi, cô vẫn luôn chọn chạy trốn.
Tống Nhất thấy cô rất lâu không trả lời, vai cô hơi run rẩy.
“Bạc Hâm...” cô luống cuống nhìn lưng Diệp Bạc Hâm, muốn đưa tay ra vỗ vỗ, tay đưa ra rồi, lại không dám đặt xuống, rụt tay lại.
“Xin lỗi, có phải tôi nói cái gì không nên nói rồi không?” Tống Nhất ấp a ấp úng nói, nụ cười cay đắng, “Cô cũng biết, tôi là một người không biết nói chuyện, nếu như...”
“Không phải...” Giọng của Diệp Bạc Hâm rất nhẹ, giống như có thể hoà vào trong gió tiêu tan đi, Tống Nhất nghe thấy được, nhưng đoán không được cô rốt cuộc khóc hay không, bình tĩnh tới mức không giống bình thường.
Vào lúc Tống Nhất đang suy đoán, Diệp Bạc Hâm ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh đến ngạc nhiên.
“Nhất Nhất, rất nhiều chuyện tôi đều không nhớ nữa rồi, năm đó đã xảy ra chuyện gì, tôi không có ấn tượng, xin lỗi.”
Tống Nhất ngơ ngác nhìn cô, “Vậy cô và...”
Diệp Bạc Hâm cười nhẹ, vuốt vuốt tóc rối bên tai, nắm lấy thân cây đứng lên, hướng về phía Tống Nhất chìa ra lòng bàn tay trắng mềm của cô.
Tống Nhất đặt tay lên trên tay cô, thuận theo đứng lên.
“Ngay cả anh ấy tôi cũng không nhớ nữa rồi.”
Giọng của cô có chút ôn hoà, Tống Nhất ngây ngô, lại nghe Diệp Bạc Hâm nói: “Nhưng mà vòng đi vòng lại, chúng tôi lại quay về chỗ cũ, còn kết hôn rồi.”
Diệp Bạc Hâm đội mũ lên, ánh sáng loang lổ thưa thớt, quay người đi ra khỏi khu rừng nhãn.
Sau lưng cô, rơi xuống một bóng dài mảnh mai.
...
Lý Nham thượng tướng đối với liên đội nữ binh rất quan tâm, nhiều lần hướng lên cấp trên kiến nghị bổ nhiệm một người hướng dẫn có thể đảm nhận trách nhiệm lại có kinh nghiệm thực chiến để đào tạo nhóm nữ binh này.
Hôm qua lại nhận một loạt thiết bị vũ khí tiên tiến, nghe nói là vừa được phát ra, được đưa vào sử dụng không bao lâu.
Tập Vị Nam không thích xã giao, nhưng đi cùng với lãnh đạo đến thăm là một điều không thể tránh được, trên khuôn mặt trang nghiêm luôn luôn lộ nụ cười dịu dàng và lịch sự, cũng không cí phạm vi đáng kể, ngược lại hoà tan sự xa lánh trong đôi mắt anh.
Trên con đường nhỏ trong rừng bạch đằng, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng súng từ nơi không biết tên truyền lại.
Lá cây bị gió thổi kêu xào xạc, chúng được trộn lẫn với tiếng hô hét của những người lính, thô ráp như những con vật hoang dã.
Tập Vị Nam đi cùng Lý Nham thượng tướng bước trên con đường của khu rừng nhỏ, sau lưng không xa có hai lính cần vụ đi theo.
“Tập đội trưởng, lần này có thể kéo dài thời hạn sát hạch liên đội nữ binh, may mà có cậu ra sức. Cậu là không biết, tôi già hơn rồi, lời nói bọn họ đều không nghe.” Nói rồi, Lý thượng tướng tự cười lên, nếp nhăn trên khoé miệng khiến nhìn cô không lạnh nhạt như vậy, thêm một tia dễ tới gần.
Tập Vị Nam nghe ra lời nói đùa của cô, cũng cùng cô mỉm cười.
“Bọn họ quả thực có tiềm lực, tôi chẳng qua là cho họ cơ hội, có thể nắm được hay không, còn phải xem bọn họ.”
Câu nói này là thật lòng, không có kiêu ngạo, cũng không sự khiêm tốn quá mức.
Lý Nham hơi hơi nghiêng đầu, đối với anh càng tăng thêm hài lòng.
Bất kể là gia thế, hay là chiến lược quân sự, anh cũng là người đứng đầu.
Một bức dung mạo này, lão bà bà cô nhìn cũng cảm thấy dễ chịu.
“Tiếp theo có dự định gì?Tôi đã đưa bọn họ giao cho cậu rồi, tuổi tác tôi lớn rồi, không lâu nữa cũng phải nghỉ hưu rồi, sau này không còn là việc của tôi nữa rồi.” Lý Nham dừng cước bộ, ngẩng đầu lên nhìn anh, ngữ khí nghiêm túc, “Tôi hi vọng cậu có thể giúp đỡ bọn họ.”
Tập Vị Nam dừng lại, bất động thanh sắc đáp trả lại.
“Được Lý tướng quân nâng đỡ, là vinh hạnh của Tập mỗ. Chẳng qua Tập mỗ thân mang hai chức, không có cách nào phân thân, bây giờ việc của căn cứ căn bản đều chuyển giao cho Tiêu trung đội rồi, không bao lâu nữa, tôi cũng phải rời khỏi căn cứ. Còn về giúp đỡ bọn họ, Tập mỗ tận lực làm.”
Lời của Tập Vị Nam đều nói tới thân phận rồi, Lý thượng tướng cũng không phải là người không biết điều.
Lần này Tập Vị Nam mặc dù kéo dài thời hạn sát hạch, nhưng anh không tự thân ấn định kế hoạch huấn luyện.
Còn hạng mục và địa điểm cấp cuối sát hạch, do anh quyết định, chỉ có thể hi vọng anh đừng quá nghiêm khắc, lấy tiêu chuẩn của nam binh đánh giá nữ binh.
Trước mặt bước tới hai nữ binh, một người cúi thấp đầu xuống, một người ở một bên nói chuyện, giọng nói thanh lảnh véo von, giống như chim hoàng anh trong vườn.
Tập Vị Nam nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, sắc mặt hơi thay đổi, trong mắt dâng lên một cơn sóng, chuyển ánh mắt lại phục hồi bình tĩnh.
Tống Nhất nhìn thấy đại đội trưởng và Lý thượng tướng đi về hướng bọn họ, đại đội trưởng hiển nhiên nhìn thấy bọn họ rồi, ngay cả Lý thượng tướng cũng đặt ánh mắt lên hai người bọn họ.
Hai người càng ngày càng gần, âm thanh giao tiếp của bọn họ càng ngày càng to, còn Diệp Bạc Hâm đang chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Tống Nhất lo lắng, vội vàng kéo tay áo Diệp Bạc Hâm.
Diệp Bạc Hâm nghi ngờ nhìn cô, Tống Nhất nhẹ nhàng nói: “Lý thượng tướng và đại đội trưởng đang bước về hướng chúng ta.”
Diệp Bạc Hâm vén lên mí mắt.
Người đàn ông đang bước tới dáng vẻ cao thẳng, toàn thân để lộ hơi thở trưởng thành trầm tĩnh, ánh mắt nhàn nhạt, giống như đặt trên mặt cô, lại giống như chọc thủng cô, cho người khác một loại cảm giác, anh không có nhìn người ta.
Khuôn mặt quen thuộc, nhưng vì sao lại không giống?
Người ở trước mặt, không phải người mà cô quen thuộc.
Lời của Tống Nhất lại lọt vào bên tai cô, hết lần mày tới lần khác, cô dường như ở trong mưa đá, toàn thân từ trên xuống dưới đều chỉ có một nỗi đau đớn cay đắng.
Tâm tư của một người làm sao có thể giấu sâu được như vậy?
Anh sao có thể đáng sợ như vậy?
“Chào Lý thượng tướng!chào đại đội trưởng!” Diệp Bạc Hâm ngượng ngùng đưa tay phải lên, cùng Tống Nhất cùng hành lễ.
Ánh mắt lạnh nhạt, cô không đối mắt với anh, mắt nói lên tất cả, là xương đòn anh ẩn nấp lúc ẩn lúc hiện trong quân trang.
Cổ họng co rút, cô di chuyển tầm mắt.
Vệt đỏ tươi trong mắt như kim châm vào mắt của Tập Vị Nam, đồng tử hơi hơi co rút, bàn tay bên người không ý thức nắm lại thành nắm đấm.
Do sự hiện diện của Lý thượng tướng, anh không kích động, nén xuống sự khó chịu trong trái tim.
Có lẽ hôm nay tâm trạng không tệ, Lý thượng tướng thay đổi bộ mặt không giống như vẻ nghiêm khắc ngày thường, trên mặt treo một nụ cười nhạt.
“Liên đội nữ quân nhân?”
“Vâng.”
“Tốt.” Lý thượng tướng lên tục gật đầu.
Tập Vị Nam nhìn hướng Tống Nhất, cảm thấy cô rất quen mắt, trong ánh mắt dường như có ý gì, nhưng nhất thời lại không nhớ ra rốt cuộc đã gặp ở đâu.
Có lẽ nét mặt hoà nhã thôi.
Tập Vị Nam không nghĩ nhiều, Tống Nhất lại không khách khí nhìn Diệp Bạc Hâm.
Tình cảm hai vợ chồng bọn họ quá kỳ lạ.
Đều là mặt không biểu cảm.
Ngay cả ánh mắt cũng không giao lưu.
Diệp Bạc Hâm nói với cô, mối quan hệ của họ trong căn cứ không có mấy người biết, vì vậy gặp mặt đều làm như không quen.
Tống Nhất cảm thấy rất kỳ lạ, vở kịch quá đạt rồi.
Diệp Bạc Hâm nắm chặt phần thịt mềm trong lòng bàn tay, nhưng vẫn là không giấu được đôi mắt đỏ.
Cùng anh thêm một giây, cô cũng cảm thấy khó chịu, nghĩ tới anh âm thầm lừa dối, cô chính là kề sát bờ vực sụp đổ.
Cô muốn đi hỏi anh, vì sao lừa cô năm năm?
Nhưng cô biết... Tập Vị Nam không muốn nói, ai cũng không có cách nào từ trong miệng anh moi ra một từ nào.
Sau khi Diệp Bạc Hâm và Tống Nhất bước đi xa rồi, Lý thượng tướng dường như có ý gì, thu lại nụ cười nhạt trên mặt.
“Tập đội trưởng, tôi nhìn thấy lúc nãy nữ binh bên trái rất quen thuộc, hình như gặp ở đâu rồi.” Nói xong, thực sự không nhớ ra, cho nên bản thân cười lên tiếng, “Xem ra thật sự già rồi, trí nhớ suy giảm rồi.”
Tập Vị Nam cười không lên tiếng, sau khi cô nhắc, anh nhớ ra rồi.
Lý thượng tướng bảy năm trước là giáo sư thỉnh giảng tại Học viện Quân sự Trung Ương.