Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 101




Diệp Bạc Hâm như ngồi trên đống lửa, khép nép bẻ ngón tay, mắt cum cúp, lọt vào tầm mắt là đôi ủng đen của anh, nhích lên chừng một tấc là đôi chân thẳng tắp gọn gàng trong quần quân trang. Cô không dám liếc nhiều, lòng dậy sóng hoang mang. Ưng Hy đi rồi, anh vẫn đứng đó, cách giường bệnh hai, ba mét.

Dù không ngẩng đầu, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt anh đặt trên người mình.

Phòng y tế tĩnh mịch đến đáng sợ, tiếng thở nhè nhẹ mà thận chí như phảng phất bên tai.

Diệp Bạc Hâm mín môi, lặng thinh mở chăn nằm xuống, quay lưng ra cửa.

Nhìn bờ tường trắng như tuyết, cô đếm thầm trong bụng.

Sự phản kháng trong im lặng của cô khiến con tim anh trĩu nặng, không nén nổi sự chua chát sục sôi trong lòng.

Tập Vị Nam bước đến bên giường, tiện tay đặt cơm lấy từ nhà ăn lên chiếc bàn con.

Cảm giác giường sau lưng lún xuống, sống lưng Diệp Bạc Hâm gồng lên, tay rịn mồ hôi siết mảnh chăn, vừa nóng lại vừa nhớp dính.

Tập Vị Nam lặng lẽ ngồi đó, ánh mắt nhìn sống lưng thẳng đuột cứng đờ của cô, không lên tiếng.

Ánh mắt lại sầm xuống mỗi lúc một nặng nề.

Diệp Bạc Hâm nhắm mắt, cố để mình quên đi ánh nhìn nóng ran sau lưng, nhưng càng cố lại càng căng thẳng.

Vào lúc cô túa mồ hôi khắp người, suýt đầu hàng, thì Tập Vị Nam lên tiếng: “No rồi à?”

Giọng bình thản như thể không hề có luyến láy.

Nhưng Diệp Bạc Hâm lại nghe ra mang máng có điều khác thường.

Giọng mũi vang lên “ừm”, coi như trả lời.

Tập Vị Nam vươn tay nắm vai cô, lật cô quay người lại. Thoắt chuyển từ nơi tối sang nơi có ánh sáng, bóng đèn loá mắt rọi xuống khiến mắt cô nhoi nhói.

Hơi nhéo mắt, cô đưa tay chặn ánh sáng trên đỉnh đầu. Tập Vị Nam một tay chống bên hông cô, tay kia bắt lấy cánh tay cô, cơ thể cao ráo nửa chồm lên người cô. Hơi thở mãnh liệt phả xuống, Diệp Bạc Hâm bất giác lẩn trốn.

Nhìn rõ ý định của cô, anh liền ghì giữ eo cô lại.

Nhìn vào đôi mắt sâu hun hút đen như mực, cô rùng mình, cặp mắt vừa hoen ướt bởi nước mắt giờ đây sáng long lanh.

“Sợ anh như thế này, sau này phải làm sao?”

Gương mặt khôi ngô càng áp lại gần, vào lúc Diệp Bạc Hâm tưởng anh sắp hôn mình, cô căng nhắm nghiền mắt, khẽ nghiêng đầu, thì bên trên vang tiếng cười khe khẽ:

“Tưởng anh định làm gì em?”

Cô mím môi không nói.

Bất kể là làm gì, cô cũng không trốn được là cái chắc.

Giận cũng chẳng tác dụng gì, mà cô cũng không dám.

Anh nhướn mày: “Em tự vấn lòng mình xem, anh đã hại em bao giờ chưa?”

Bờ mi cô run run, vẫn im re không hé tiếng.

“Phải, quá khứ của anh không được vẻ vang, anh không phủ nhận. Trong lòng anh có góc khuất u tối. Có phải anh không được quang minh lỗi lạc như tưởng tượng của em, nên em không thể chấp nhận?”

Tập Vị Nam cười khẽ thành tiếng. Tiếng cười của anh sao mà nghe như có vẻ thê lương.

“Diệp Bạc Hâm, hôm đó nhữn gì em thấy anh mới chỉ là phần chóp của tảng băng, anh u ám hơn em tưởng tượng. Em biết khi anh từng làm đặc vụ ngầm, từng chứng kiến bao nhiêu mặt đen tối của loài người chưa? Con người để sống, chuyện gì mà không làm được? Giết anh, hại cha, vợ chồng đồng sàng dị mộng, chị em tàn sát lẫn nhau. Em có biết để hoàn thành nhiệm vụ, đã phải giấu lương tâm làm những gì chưa? Một kẻ luôn sống trong bóng tối như anh, em kỳ vọng anh thiện lương đến mức nào?”

“Em đã bao giờ nghe, từng có người ghi chép về những chiến binh từng sống sót qua Thế chiến thứ II đã trải qua chiến tranh, những người đó sau này đều trầm cảm rồi tự sát. Họ mới chỉ nghe những chiến binh kia trần thuật lại mà tinh thần đã ở bên bờ vực suy sụp, thử hỏi, có ai nghĩ được rằng những chiến sỹ từng trải qua Thế chiến thứ II, tâm lý của họ liệu có còn được ổn định?”

“Anh là quân nhân, hằng năm nhận không dưới mười nhiệm vụ lớn nhỏ. Nhập ngũ mười lăm năm, những người chết dưới họng súng của anh không đếm xuể. Có những chuyện, xem nhiều, người cũng thay đổi. Diệp Bạc Hâm, anh không được cởi mở như em thấy, thậm chí, anh u ám hơn nhiều.”

Cô vốn không muốn lên tiếng. Để cho anh thấy mất hứng rồi bỏ đi, không ngờ anh lại nói những chuyện này.

Cô nghe đắm đuối, dường như đã hiểu anh hơn, nhưng càng nghe về sau, lại càng thót tim.

Cái gì mà mặt đen tối của loài người, cái gì mà trầm cảm, những thứ ấy quá xa vời với cô, nhưng với anh mà nói lại thường như cơm bữa.

“Đừng kể nữa.” Cô không nén được, ngắt lời anh, giọng run lẩy bẩy.

Cô không muốn nghe những chuyện này.

Thứ cô muốn nghe, không phải những chuyện này.

Cô xoa má cô, cười khẽ: “Giờ hối hận chưa? Có phải lại cho rằng anh đã lừa em? Giờ phải làm sao, anh không muốn bỏ cuộc, em có thấy anh rất đê tiện không?”

Cô lắc đầu, lại không biết phải nói gì, cổ họng khô rát.

Giọng anh bất ngờ đanh lại, ánh mắt đổi thay, có thứ gì đó khác lạ vượt xa thường ngày.

“Hâm Nhi, em biết không, có lúc anh thấy cuộc sống thật vô nghĩa, chi bằng chết cho xong.”

Anh căm thù thế giới này, kẻ ngậm thìa bạc từ lúc sinh ra đời, được gia đình phó thác kỳ vọng, ngoại trừ bước đi theo con đường họ sắp xếp, thỏa mãn hư vinh của họ, thì anh không có cái tôi, tinh thần anh không tìm được cứu rỗi.

Vậy thì có ý nghĩ gì? Đã có tất cả, tại sao còn phải cố gắng, vì sao phải giẫm đạp người khác dưới chân mình?

Bình yên, thư thái là gì, anh không hiểu, nên anh phóng túng bản thân, từng một độ anh là thứ rác rưới vô phương cứu chữa trong mắt họ.

“Em là nàng tiểu thư danh giá dưới ánh sáng mặt trời, em sống thuận buồm xuôi gió, còn anh... làm sao dám mưu cầu em chấp nhận một kẻ u ám như mình? Một đất nước được yên bình như thế này, em biết bàn tay anh phải nhuốm bao nhiêu máu, phải chứng kiến bao nhiêu chuyện nhơ nhuôc đê hèn? Phải giương mắt chứng kiến những người đồng đội sớm tối bên nhau bỏ mạng ngay trước mắt mà không thể làm được gì. Chứng kiến nhiều rồi, nhưng tim vẫn đau.”

“Anh giao tính mạng cho tổ quốc, từ lâu đã khinh thường sự sống cái chết. Hâm Nhi, bất kể em nghĩ thế nào, cho rằng anh ích kỷ hay khốn nạn cũng được, anh không bao giờ ly hôn. Em bỏ ý định ấy đi. Mình sẽ sống bên nhau, còn nếu không thể... thì cứ đợi ngày nào đó anh hy sinh vì tổ quốc, lúc đó em có thể khôi phục thân phận tự do.”

Anh cất tiếng cười trầm, nói ra xong, nhẹ nhõm hẳn. Còn cô vùi mặt vào gối, nước mắt nhạt nhoà. Anh cố tình, nhất định là anh cố tình nói thế, để khiến cô phải mủi lòng.

Nói xong, Tập Vị Nam buông cô ra. Không còn hơi thở của anh bao quanh, lòng cô trống trải, thậm chí cô đã muốn bất chấp tất cả ôm lấy hông anh, nói lời xin lỗi.

Anh nói đúng, đã bao giờ anh làm hại cô đâu?

Nhưng không biết vì sao, thậm chí sức lực để ngồi dậy cũng chả có, miệng hấp háy chỉ phát được mỗi tiếng “Em”.

Chắc anh thất vọng mất rồi, nhất định là thất vọng rồi, nên mới đi thẳng chẳng buồn ngoái đầu.

Tập Vị Nam quay lưng về phía cô, tay buông lỏng.

Anh thả hộp cơm mang tới vào thùng rác.

Tiếng rơi nặng nề như va vào lồng ngực cô, cô nghẹn thở, tay siết chặt tấm chăn.

Tập Vị Nam đứng bên tường rất lâu, mới quay người rời đi.

Diệp Bạc Hâm thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

Cô sai rồi sao?

Trước mặt cô, anh ấy bộc lộ góc u ám của bản thân, rồi cầm tay cô, tự đâm mình.

Nhẽ nào cô không nên sợ ư?

Dù cho anh ấy có một trăm lý do, cũng không nên tự hại mình, huống hồ là mượn tay cô.

Làm sao có thể không sợ chứ?

Hoặc có lẽ vết thương vặt ấy với anh chẳng đáng kể, nhưng với anh mà nói, cô luôn sống dưới ánh sáng, bỗng một hôm phát hiện người bên mình thật đáng sợ. Cô không gặp trở ngại tâm lý đã là tốt lắm rồi.

Nhưng anh ấy nói những lời đó, lại khiến cô không nén được nỗi đau trong lòng.

Quá phiền phức, cô phải làm sao?

...

Quý Giản Ninh thấy cô bực bội xoay đi xoay lại, buồn cười không nhịn được phát ra tiếng.

Nghe tiếng cười, Diệp Bạc Hâm mới giật mình nhận ra trong phòng y tế còn một người khác

Mới rồi Tập Vị Nam ra về không đóng cửa, cũng không giúp cô kéo rèm, cô nghiêng đầu là nhìn thấy Quý Giản Ninh cà lơ phất phơ đứng tựa bên khung cửa.

Diệp Bạc Hâm ngồi dậy, trên người vẫn mặc áo khoác quân phục, cô vuốt mái tóc rối bời.

Gương mặt tuy còn nhợt nhạt nhưng đôi mắt trong veo leo lẻo.

Cô hỏi Quý Giản Ninh: “Sao anh lại ở đây?”

Hôm nay, trước lúc ngất xỉu, cô không thấy Quý Giản Ninh. sSau tỉnh dậy, Quý Giản Ninh đang bận, càng không thấy bóng dáng đâu.

Quý Giản Ninh lững thững bước đến trước mặt cô, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.

Cặp mắt đào hoa hơi hếch lên.

“Hết ốm chưa?”

Ánh mắt ta hơi lạnh nhạt, cảm giác không giống mấy lần trước đó.

Lúc đó có thể nói là nhiệt tình, lúc này.. hình như đang cố tình xa cách...

Diệp Bạc Hâm chau mày, gật đầu.

Quý Giản Ninh thuận tay kéo ghế ngồi xuống, dáng ngồi không được thẳng lưng như Tập Vị Nam. Trái lại, lưng ngả về sau, hai chân duỗi dài, khệnh khạng nhìn ngắm cô.

“Tôi bảo chứ, chẳng trách chỉ giỏi hành nhau.”

Quý Giản Ninh nheo mắt, nụ cười bên khóe môi nhạt thếch.

Diệp Bạc Hâm nghe thấy khó chịu trong người.

Sao lại gọi là hành nhau?

Cô hành cái gì?

“Anh nói thế ý là sao?” Diệp Bạc Hâm ngồi thẳng dậy, cô thấy kỳ lạ. Cô và Quý Giản Ninh không thù không oán, nhưng xem dáng vẻ của anh ta, sao lại có vẻ như giậu đổ bìm leo.

Quý Giản Ninh co đùi, người rướn về phía trước, hai tay chống trên đùi.

“Nghe không hiểu à? Diễn quá đà không hay đâu nhé.”

Diệp Bạc Hâm thấy buồn cười, nể mặt Tập Vị Nam, cô không muốn phật lòng anh ta, nhưng không có nghĩa cô dễ bắt nạt.

Quý Giản Ninh nửa cười nửa không nhìn cô: “Chị tưởng đại ca nhà tôi rảnh lắm đấy hà, cả ngày ở lỳ trong chiến cứ không làm gì? Sư bộ cả đống việc chờ anh ấy, nhưng vì chị... có những hôm anh ấy ban ngày ở chiến cứ, tối lại xuyên đêm về Sư bộ, thâu đêm giải quyết công văn. Hôm nay vốn dĩ họp ở Sư bộ, tôi nói bâng quơ một câu, bữa tối chiều nay các chị phải ăn thịt sống, rốt cuộc vừa họp xong anh ấy đã vội vã bỏ về.”

Quý Giản Ninh chẹp lưỡi lắc đầu: “Lại còn mưa to, tôi cũng phải khinh cái mồm mình nhanh nhảu. Về thì về rồi, ai mà ngờ chị lại giỏi hành hạ, lại dị ứng thịt bò cơ đấy. Chị không thấy, lúc chứng kiến chị nôn mửa, anh ấy đã biến sắc mặt. Ngay trước mặt Ưng Hy và hai giáo viên, bế chị chạy thẳng đến Phòng y tế.”

Quý Giản Ninh liếc nhìn sắc mặt cô, mãn nguyện khi thấy thần sắc cô sững sờ, mới nói tiếp: “Tôi không rõ hai người dạo gần đây cãi vã cái gì, nhưng tôi nhìn được ra, tâm trạng của đại ca rất tệ, một ngày hai bao thuốc. Hai bao? Chị hiểu nó có nghĩa là gì không? Trước kia anh ấy không rượu chè, thuốc lá, nhưng vì một người đàn bà...”

Có những lời, nói chỉ đến thế, Quý Giản Ninh không muốn nói quá rõ ràng.

Anh cười, nhún vai: “Chỉ tội nghiệp tôi và Tiêu Thuần, tự nhiên thành cái bô trút giận, mấy ngày nay số lần bị phạt đã bằng tổng cả nửa năm.”

Diệp Bạc Hâm nghe anh ta nói, mà cảm giác mình là một ả phụ nữ xấu xa, tội ác tày trời.

Rất nhiều việc nằm ngoài ý hiểu của cô, ví dụ như thái độ của Tập Vị Nam với cô, lại ví dụ như những chuyện Quý Giản Ninh nói.

“Mới rồi lúc tôi qua đây, trên đường gặp anh ấy, sắc mặt tệ lắm, nhưng cũng lạ, mấy ngày nay sắc mặt anh ấy hình như đều tệ cả.” Quý Giản Ninh làm như lẩm bẩm một mình.

Tim Diệp Bạc Hâm thót lại, mắt rưng rưng.

Quý Giản Ninh không biết chuyện gì, nhưng cô biết.

Quý Giản Ninh gõ xuống ghế, đoạn đứng dậy, cúi đầu chỉnh cổ tay áo.

“Những gì tôi tuy không lọt tai mấy nhưng chị cứ nghĩ kỹ đi, nghe được bao nhiêu thì nghe, cảm thấy chướng tai thì cứ coi như gió thổi qua vậy.”

Quý Giản Ninh cười rồi bỏ đi. Ngó bầu trời đêm sau cơn mưa, chợt cảm thấy mình giỏi nói thật, nói đến nỗi người ta vừa nghe vừa sững sờ.

Coi như chị ta còn chút lương tâm, biết áy náy.

Bằng không phan này đại ca khó mà thắng trận, nói không chừng sau cùng đôi bên lại cùng thua thảm hại.

...

Liên tiếp bị hai người khích động, trong tâm thức của Diệp Bạc Hâm, cô mới là người bị hại oan ức nhất, nhưng nghe họ nói, cô không hiểu rốt cuộc có phải do mình sai không?

Quân y ra ngoài lượn một vòng, lúc qua khu văn phòng, thấy phòng Đội trưởng sáng đèn, anh thở phào quay người trở về trực ban.

Mới rồi anh ta còn nghĩ, nếu về mà gặp Đội trưởng đang ở bên cô chiến sỹ kia, thì anh ta phải ở lại làm bóng đèn hay là phải lượn ngay?

Lượn thì tối nay có người đổ bệnh đến khám, há chẳng phải chạm mặt hai người kia à?

Quân y kiểm tra giúp cô một lần nữa, theo thói quen dặn dò cô những điều phải chú ý, đoạn lấy kẹp bệnh án, vừa hỏi vừa viết.

Đợi anh ta dừng lại, Diệp Bạc Hâm cũng mệt lử, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Quân y thực sự tò mò về cô, ngó ra ngoài thấy không có ai, liền kéo ghế ngồi xuống bên giường bệnh.

“Này cô bé, cô nói tôi nghe thật xem nào, có phải cô và Đội trưởng đang tìm hiểu nhau không?”

Diệp Bạc Hâm á khẩu, không ngờ anh quân y mới rồi còn tỏ vẻ lạnh lùng, thoắt cái đã lộ vẻ hóng hớt.

Diệp Bạc Hâm bâng quơ ậm ờ.

Anh quân y vỗ tay reo lên, khiến Diệp Bạc Hâm giật mình.

Thấy giọng mình to quá làm người ta sợ, anh quân y liền cười xuề xòa.

“Cô bé, đừng để bụng, anh vui quá đấy mà. Em không biết đấy thôi, bên trên nào là Sư đoàn trưởng, Quân đoàn trưởng, Chính ủy, Tư lệnh không biết đã giới thiệu cho Đội trưởng biết bao nhiêu là đối tượng, nhưng Đội trưởng chưa một lần rung rinh. Xem tuổi tác càng ngày càng già, mọi người cũng lo ngay ngay ấy chứ.”

“Chà, giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng nghía được một cô.”

Anh quân y chẳng quản Diệp Bạc Hâm mệt tưởng chết, chạm mạch nói là không dừng lại được, cứ thế ca tụng Tập Vị Nam bên tai cô nào là tốt ra sao, ra sao, tâng anh lên tận trời.