Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 79




Cố Uyên nhìn Tô Ngọc Kỳ, cô gả cho anh mấy tháng rồi, rất rõ ràng người đàn ông đang vểnh môi trầm mặt trước mắt, chính là bộ dáng rất mất hứng, suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái nói: “Không sợ.”

Chẳng qua là đáy lòng cô hy vọng, hai người có thể bình tĩnh vượt qua mấy tháng nữa, người đàn ông này là ước mơ xa với không tới của cô.

Tô Ngọc Kỳ nhìn tóc cô rất đen, rất mềm, trong lòng có một loại cảm giác muốn xoa một cái, khi anh ta đang nghĩ, thì thoe bản năng tay đã che phủ trên đầu người phụ nữ, lòng bàn tay Tô Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy ngứa.

Dường như anh ta đã nhận thức được mình đang làm gì.

Lập tức rút tay về.

Cố Uyên chỉ mặc một cái váy đầm dài, một cái khăn quàng, áo choàng dài cùng túi xách tay còn ở bên trong phòng bao chưa kịp lấy xuống, gió đêm thổi qua cô cảm thấy có chút lạnh.

Cô cắn mô một cái, phần cổ lộ ra bên ngoài đã run rẩy một cái.

Một giây tiếp, một bộ âu phục đã trùm lên đầu cô, có chút không dịu dàng nhưng mà ấm áp.

Tô Ngọc Kỳ buông tay cô ra, ánh mắt rơi vào xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần của người phụ nữ, nghĩ đến ánh mắt của Tư Huỳnh cùng những tên thiểu gia nhìn Lưu Thanh Vũ, chẳng qua là trong thời gian anh ta ra ngoài hút điếu thuốc, mà người phụ nữ này đã hấp dẫn được nhiều người như vậy: “Sau này không được mặc loại phần áo như vậy nữa, cô tưởng mặc loại quần áo như thế nào là đẹp sao? Trở về cởi ra ngay cho tôi!”

Cố Uyên mặc âu phụ vào, cho dù cô mặc khó coi, nhưng cũng không phải rất khó coi chứ, cô cảm thấy, mình mặc cũng tạm được: “Đây là của Vân Thư cho tôi.”

Tô Ngọc Kỳ xoay người đi.

Cố Uyên đi theo sau lưng: “Tôi biết rồi, về nhà tôi sẽ thay ngay lập tức.”Trong lòng cô cũng có chút khổ sở, thật ra thì vấn đề không nằm ở quần áo, anh ta không thích cô, ghét cô, thì cho dù cô mặc quần áo gì cũng không thích.

Bên trong xe

Tô Ngọc Kỳ đốt một điếu thuốc, hút một hơi, một tay khoác trên tay lái, một tay khác lấy điện thoại ra, gọi cho Đường Cảnh Ngọc.

“Đưa túi cùng quần áo của Lưu Thanh Vũ tới biệt thự Ngân Phong.”

Cố Uyên ngồi ở ghế sau, cô nhìn người đàn ông đang ngậm khói, lúc nói chuyện khói mù xanh trắng tràn ra, gần như che khuất những đường nét tuấn mỹ kia.

Bên trong xe không bật đèn.

Nhưng Cố Uyên nhìn thấy trên mu bàn tay của người đàn ông, một giọt máu chạy xuống.

Lờ mờ nhìn thấy một vết thương trên cánh tay.

Trước đây mặc âu phục, nên đến khi cởi áo ra mới nhìn thấy.

Trên tay áo sơ mi màu khói xám tro, có một mảng màu sẫm.

Tô Ngọc Kỳ cúp điện thoại tiện tay đem nép sang một bên, khởi động xe, giống như là không nhận ra miệng vết thương trên cánh tay vậy.

Cố Uyên nhìn phong cảnh lóe lên bên ngoài cửa sổ.

Lúc nhìn thấy ba chữ “Nhân Hòa Đường”, Cố Uyên nói: “Ngài Tô, anh có thể dừng lại một chút không?”

Tô Ngọc Kỳ đạp thắng xe một cái.

Cố Uyên mở cửa ra ngoài.

Qua năm, sáu phút sau.

Cố Uyên xách một túi thuốc trở về, mở cửa xe, ngồi vào vị trí tài xế.

“Ngài Tô” Cố Uyên lấy nước thuốc cầm máu giảm sốt từ trong túi thuốc ra, còn có băng vải, cô nhìn cánh tay người đàn ông: “Cánh tay của anh không sao chứ….”

Tô Ngọc Kỳ nhìn cánh tay của mình một cái, vết thương nhỏ này anh cũng không xem là gì, vừa liếc thấy túi thuốc trong tay Cố Uyên, liền ngẩn ra.

Giống như là rất bất ngờ.

Hóa ra là mua thuốc cho anh sao?