Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 403: Tâm kế




Đêm mờ, chỉ có màu sáng của ánh trăng và đèn đường, Đào Gia Thiên đứng trước vườn hoa, cầm một chiếc nhẫn trên tay.

Phong cách đơn giản và mộc mạc.

Trong một khoảnh khắc.

Cơn đau quét qua tâm trí anh, anh siết chặt chiếc nhẫn, tầm nhìn của anh hơi mờ vì đau đầu, anh đang cố gắng kìm nén hơi thở, lúc này biểu cảm của người đàn ông vẫn ổn định và lạnh lẽo, không ai biết anh đang chịu đựng nỗi đau nào, khuôn mặt vẫn trông như một tác phẩm điêu khắc, không một chút biểu cảm, Thiệu Vy Vy nghiến răng.

Không nhịn được mà kêu lên: “Gia Thiên.”

Đào Gia Thiên nhìn cô, cơn gió đêm thổi tung mái tóc cô, lộ ra một vẻ đẹp ngơ ngác, tay áo cô vừa bị xới lên để lộ vết bầm trên cẳng tay.

Rõ ràng là bị thứ gì đó nện vào.

Hiện rõ ràng trên cánh tay trắng nõn, rất hiển nhiên.

Đào Gia Thiên động môi mỏng: “Tay em sao vậy?” Đối với người phụ nữ trước mặt, anh đã biết về cô thông qua nhiều thông tin khác nhau sau khi bị mất trí nhớ, mặc dù bây giờ anh không cảm nhận được gì nhiều, nhưng đây chắc chắn phải là một người phụ nữ rất quan trọng trước khi anh bị mất trí nhớ, nếu không, tên của cô sẽ không được xăm lên trái tim anh.

Tên của Thiệu Vy Vy sẽ không được khắc trên chiếc nhẫn này.

Thiệu Vy Vy trốn đằng sau: “Được rồi, chúng ta về đi.”

Đào Gia Thiên nắm lấy cánh tay cô: “Sao lại như vậy?”

Thiệu Vy Vy cắn môi: “Không có gì không có gì, Gia Thiên, chúng ta về đi.” Cô nhìn Đào Gia Thiên, đôi mắt yếu ớt phủ đầy nước, đẩy tay anh ra, ánh mắt đầy bồn chồn khiến người ta thương hại.

Đào Gia Thiên cau mày: “Tiêu Nghệ đánh à?”

Tiêu Nghệ, chồng cũ của Thiệu Vy Vy, vừa ly hôn.

Thiệu Vy Vy có vẻ hơi sợ hãi khi nghe cái tên này, đôi mắt ngay lập tức hoảng hốt, cô nép vào vòng tay Đào Gia Thiên, người đàn ông khẽ cau mày, hai tay buông xuống vài giây mới từ từ đưa lên: “Ổn rồi.”

Thiệu Vy Vy không ngờ ký ức của Đào Gia Thiên đã quên sạch, nhưng may mắn thay, cô còn có một con át chủ bài, cô và anh trai đã từng cứu mạng anh dựa vào điều này, người đàn ông này sẽ không từ chối cô.

Lúc yêu Mộc Như Phương, anh còn chẳng thể từ chối cô hoàn toàn, chưa kể giờ anh còn mất trí nhớ.

“Gia Thiên, em rất sợ.”

Được một thời gian rồi Đào Gia Thiên rất hiếm khi đến đây, Mộc Như Phương nghe những người hầu đề cập rằng, biệt thự riêng này có một cái tên rất đẹp, được gọi là Royal Garden.

Ở ngoại ô.

Phong cảnh đẹp, không có ô nhiễm.

Phần phía sau là khu đất thuộc sỡ hữu của Bất động sản Đào thị, nơi đây có nhà máy rượu vang riêng của Đào Gia Thiên và trang trại ngựa tư nhân không xa phía sau Royal Garden, qua lớp kính của phòng ngủ trên tầng hai, Mộc Như Phương có thể thấy rõ một đồng cỏ xanh và các tòa nhà phía sau.

Mộc Như Phương đã ở lại với Nặc Nặc cả một buổi chiều, tinh thần của cô bé rất tốt, mặc dù cô bé rất nhớ mẹ, nhưng cô bé đã thích nghi được với điều đó, cùng với sự chăm sóc chu đáo của người giúp việc, cô bé đã trở nên mập hơn một chút, Mộc Như Phương chạm vào tóc con gái mình.

“Nặc Nặc ngoan nhé, phải nghe lời, mẹ sẽ đến gặp con mỗi ngày.”

“Nhưng mẹ ơi, tại sao mẹ không sống với Nặc Nặc.” Nặc Nặc không hiểu: “Mẹ ơi, con có thể đến nhà chú đó bảo chú đó hứa cho chúng ta sống chung với nhau không?”

“Nặc Nặc.” Mộc Như Phương nhẹ nhàng cau mày, cô ngồi xổm xuống, tầm nhìn của cô đối diện với Nặc Nặc, đôi mắt của cô bé rất sáng: “Chú sẽ hứa mà, chú cũng hứa sẽ mua một chú tiểu bạch cho Nặc Nặc và chơi với Nặc Nặc mà.”

Tiểu bạch?

Trương Tẩu – một trong những người giúp việc, đến và nhẹ nhàng nói: “Tiểu bạch là Pomeranian, anh Đào đã hứa với cô Nặc Nặc rằng anh ấy sẽ mua ít thứ đến chơi với cô Nặc Nặc.”

Nặc Nặc vui vẻ nói: “Chú đồng ý với Nặc Nặc đó, chú cũng đồng ý cho Nặc Nặc sống với mẹ nữa.”

Không.

Mộc Như Phương biết Đào Gia Thiên sẽ không.

Mặc dù Mộc Như Phương không biết tại sao Đào Gia Thiên lại hứa mua một chú chó con cho Nặc Nặc và đối tốt với Nặc Nặc như vậy, nhưng hiện tại Mộc Như Phương rất hạnh phúc, trước đây cô luôn sợ nhà họ Đào biết, và bà Đào sẽ làm tổn thương Nặc Nặc, nhưng nếu Đào Gia Thiên bảo vệ Nặc Nặc, cô bé chắc chắn sẽ được an toàn.

Nặc Nặc ở bên cạnh Đào Gia Thiên, sớm muộn gì anh cũng sẽ phát hiện đây là con gái mình, ngoại trừ Nặc Nặc có đôi mắt, thì thực tế, ngũ quan của Nặc Nặc cũng tương tự như Đào Gia Thiên, các cô con gái ở với cha, khi Nặc Nặc lớn lên từng ngày, thì sẽ càng rõ ràng hơn.

Nếu có cơ hội, cô thoát khỏi sự kiểm soát của Đào Gia Thiên, cô sẽ đi làm báo cáo xét nghiệm DNA mới, cho dù Đào Gia Thiên có biết hay không, cô cũng sẽ chiến đấu vì Nặc Nặc, đây là thứ quan trọng nhất trong tay cô.

Cho dù Đào Gia Thiên ghét cô đến mức nào, thì Nặc Nặc vẫn là con gái của anh.

Thêm vào đó là Thiệu Vy Vy đã trở về.

Lúc đó, Thiệu Vy Vy gả cho nhà họ Tiêu đi đến một quốc gia khác, cô không ngờ lúc này cô ta lại trở về, mặc dù tình cảm của Đào Gia Thiên đối với Thiệu Vy Vy lúc đó cũng có một phần yêu thích, nhưng nó không sâu sắc mà còn kết hợp với ân sủng cứu mạng, nhà họ Đào có quá nhiều kẻ thù, anh trai Thiệu Minh An của Thiệu Vy Vy đã cứu mạng Đào Gia Thiên nên trở thành một người thực vật, Thiệu Vy Vy đã giúp Đào Gia Thiên tránh kẻ thù và gần như bị xâm hại, những điều này, Mộc Như Phương là nghe anh nói.

Mặc dù Đào Gia Thiên tàn nhẫn và máu lạnh, nhưng anh cũng là một hình tượng công tử, chắc chắn sẽ có nhiều phụ nữ theo đuổi anh, nhưng ai cũng sợ bản chất khát máu của anh, Thiệu Vy Vy cũng vậy.

Lúc đó Thiệu Vy Vy là người rất tự tin, mặc dù Đào Gia Thiên cũng có thích cô ta một chút, nhưng cô lại rất thích tận hưởng cảm giác được người ta theo đuổi, cùng với việc nhà họ Đào lúc đó còn quá nhỏ bé, nên đã lập ra một kế hoạch đáng kinh tởm phía sau là gả cho con trai thứ hai của nhà họ Tiêu giàu nhất Bắc Thành là Tiêu Nghệ, rồi chuyển sang Anh.

Nhưng không ngờ hai năm trước, nhà họ Tiêu đã sụp đổ.

Người giàu nhất đã không còn tên tiếng nữa.

Mà thay vào đó là một đống nợ phiền phức.



Vài ngày qua Mộc Như Phương đã tìm được một vài cuốn sách, trong quá khứ, cô đã từng mở một hiệu sách, thứ quan trọng nhất với cô là sách, các thứ cô đều biết một chút ít, khi không có chuyện gì, cô vẫn bảo Diên Phong đưa cô đến hiệu sách bên ngoài.

Mặc dù tự do bị hạn chế, nhưng cũng dễ dàng hơn rất nhiều so với việc bị khóa lại.

Cô không ngờ, bằng một cách tình cờ.

Cô thấy một cuốn sách trong hiệu sách.

Thôi miên.

Cô đọc rất nhiều sách và bao gồm nhiều loại, gì thì gì, cô cũng từng là một bà chủ nhỏ của nhà sách Như Phương, Mộc Như Phương không quan tâm đến những thứ như thôi miên lắm, nhưng cũng mua một cuốn.

Diên Phong đã giúp cô mua một chồng sách dày, những ngày này Mộc Như Phương đã không hỏi bất cứ điều gì về Đào Gia Thiên, cô đã nghĩ ra được cách đối phó với bà Đào và làm thế nào để Đào Gia Thiên hứa với cô về chuyện phẫu thuật cho Nặc Nặc.

Cô đã xem báo cáo kiểm tra của Nặc Nặc, có lẽ vì trong giai đoạn này cô bé được chăm sóc tốt, nên tất cả các kiểm tra đều bình thường, nhưng ở tuổi của Nặc Nặc, việc phẫu thuật càng sớm thì lại càng tốt, như vậy sẽ tốt hơn cho sự phát triển và phục hồi sau này.

Diên Phong đi theo cô suốt chặng đường.

Mộc Như Phương không thể làm xét nghiệm DNA khác, thực ra, Mộc Như Phương cũng đã từng nghĩ tới, ngay cả khi cô đưa giấy xét nghiệm DNA đến trước mặt Đào Gia Thiên, anh cũng sẽ nghĩ đó là giả và đang nói dối anh.

Sao anh lại hận cô đến thế.

Nghĩ đến đây, Mộc Như Phương thậm chí còn khẽ mỉm cười.

Anh vẫn luôn thế.

Tính cách cũng không thay đổi, dù trí nhớ đã đổi thay.

Sự cố chấp rất chặt chẽ.

Qua gương chiếu hậu, Diên Phong bắt gặp nụ cười nhẹ trên môi Mộc Như Phương, rất nông, nhất thời, trông cô như đóa phù dung sớm nở tối tàn, đẹp mà thanh lịch: “Cô Mộc đang nghĩ gì thế, mỉm cười hạnh phúc quá.”

Sau khi hòa thuận được một thời gian, Diên Phong đã buông bỏ được rất nhiều đề phòng với Mộc Như Phương.

Anh đã từng nhìn người phụ nữ xinh đẹp này lớn lên.

Diên Phong lớn hơn Đào Gia Thiên một tuổi.

Năm sáu tuổi, anh được Đào Kiệt chọn, lớn lên cùng Đào Gia Thiên, được đào tạo cùng nhau, Mộc Như Phương đến nhà họ Đào khi anh mười hai tuổi, anh cũng nhìn người phụ nữ này lớn lên, mặc dù sau đó có rất nhiều điều đã xảy ra.

Mộc Như Phương dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, hàng mi cô khẽ rung: “Tôi cười vì Đào Gia Thiên ghét tôi đến mức như thế.”

Diên Phong khẽ liếc nhìn.

Anh ngước mắt lên liếc nhìn người phụ nữ ngồi ở phía sau, một khuôn mặt trắng mịn hoàn hảo, lúc này đang nghỉ ngơi với đôi mắt nhắm nghiền, mái tóc hơi xoăn màu đen, giống như một sứ trắng tinh tế và xinh đẹp.

Phải đến nửa giờ sau chiếc xe mới dừng lại ở trước cửa biệt thự, Diên Phong nói: “Cô Mộc, đến rồi.”

Mộc Như Phương đã ngủ được một lúc, lúc này thức dậy, cô ra khỏi xe trở về biệt thự, cô biết vài ngày này Đào Gia Thiên sẽ không bao giờ đến đây, nhưng mỗi tối cô vẫn sẽ chuẩn bị bữa ăn, sau khi kết thúc bữa ăn, cô liếc ra bên ngoài cửa sổ, một khung cảnh hoàn toàn tối om.

Diên Phong từ sớm đã đưa cuốn sách mà cô mua hôm nay cho người hầu, người giúp việc đã cho vào thư phòng.

Khi Đào Gia Thiên không đến, cô một thân một mình độc chiếm cả một thư phòng lớn, từ khi bước vào, Mộc Như Phương đã đọc hàng tá trang sách nên có chút buồn ngủ, Đào Gia Thiên không quay lại, cô cũng không cần làm mệt mình, cứ thế mà đi ngủ sớm hơn.

Đọc vài trang trong cuốn sách, thấy có chút nhàm chán.

Mộc Như Phương sắp xếp lại kệ sách, cất ngay ngắn lại những cuốn sách cô mua hôm nay, sau đó cầm mấy cuốn sách thôi miên, cô chỉ định lật vài trang theo ý muốn, nhưng ánh mắt cô lại khựng lại.

Cô khẽ cau mày.

Cầm cuốn sách đi sang một bên ngồi lên ghế sofa.

Thôi miên có thể gây mất trí nhớ ngắn hạn.

Mắt của Mộc Như Phương rơi vào những câu này, mất trí nhớ...

Thôi miên người khác mất trí nhớ.

Ngón tay xanh siết chặt cuốn sách, cô nhanh chóng lật lại với một bí ẩn to lớn trong lòng.

Đào Gia Thiên mất trí nhớ, tại sao anh lại mất trí nhớ.

Cô thừa nhận, ngay từ đầu cô có đầu độc anh, nhưng thuốc đã giảm dần gấp đôi rồi, độc tính không gây mất trí nhớ, đây không phải là chất độc làm tê liệt dây thần kinh, nguy hiểm nhất chỉ là gây suy nội tạng, nhưng nó sẽ không làm tê liệt dây thần kinh và não, tại sao lại mất trí nhớ chứ?

Có lẽ chứng mất trí của anh còn phụ thuộc vào yếu tố bên ngoài.

Phát hiện này khiến Mộc Như Phương ngạc nhiên.

Cô nghe từ Diên Phong là, Đào Gia Thiên bị đau đầu.

Có vẻ khá nghiêm trọng.

Có phải vì điều này không?

Mộc Như Phương vẫn đang trên lầu đọc sách, mặc dù cô biết cuốn sách này chỉ là một chiều, nhưng cô muốn rút ra một số kiến thức hữu ích từ nó.

Cho nên cô chẳng quan tâm đến thời gian làm.

Cho đến khi người giúp việc đến gõ cửa.

Người giúp việc ré lên hai lần, Mộc Như Phương nhìn lên để thấy ngôn ngữ ký hiệu của người giúp việc.

Người giúp việc nói.

‘Cậu Đào đến rồi.’

Đào Gia Thiên, anh ta đến đây?

Mộc Như Phương đặt cuốn sách lên giá sách, rồi lấy một cuốn tiểu thuyết lý luận mà cô thường đọc đặt lên bàn, vừa bước đến cánh cửa thư phòng, nhưng cô không đi ra ngoài nữa.

Đào Gia Thiên đã đi lên rồi.

Người giúp việc đi xuống cầu thang.

Trong thư phòng chỉ còn Mộc Như Phương và Đào Gia Thiên, cô bước về phía trước mà không nói lời nào, Đào Gia Thiên nhìn cô, như thể vì anh đến đây, nên đôi mắt của người phụ nữ ấy trông rất ngạc nhiên, cô mặc một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, rất hợp với làn da, đi kèm với một đôi dép lông dưới chân có chút đáng yêu.

Suốt một tuần không có trông thấy cô.

Đào Gia Thiên đứng cách cô hai mét: “Đến đây.”

Mộc Như Phương cúi đầu xuống bước tới, dáng người anh rất cao, Mộc Như Phương còn đang đi dép lê, nên phải nhón chân lên để cởi cà vạt cho anh.

Sau đó thốt lên: “Anh đến rồi, anh Đào.”

Người đàn ông đưa tay lên véo cằm cô, nâng khuôn mặt thanh tú lên, đôi mắt khẽ nheo lại: “Không vui sao?”