Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 223: Dường như người đàn ông này đã thật sự biến mất trong cuộc đời cô




Anh buông tay ra.

Ôn Sâm chặn trước mặt Cố Nhã Thiển, nhìn Tô Ngọc Kỳ: "Tổng giám đốc Tô."

Tô Ngọc Kỳ trầm giọng, đôi mắt tập trung trên người cô: "Tránh ra, tôi có chuyện cần nói với cô chủ nhà cậu."

Ôn Sâm cũng không tránh ra ngay, mà liếc nhìn Cố Nhã Thiển, Cố Nhã Thiển nhếch môi, nhìn Tô Ngọc Kỳ, từ tốn nói: "Chúng ta không có chuyện gì để nói cả, tôi buồn ngủ rồi, tôi phải đi về."

Suy nghĩ của cô rất hỗn loạn.

Uống rượu xong, càng thêm loạn.

Dù cô cũng không uống nhiều, nhưng lại rất buồn ngủ.

Có điều gặp phải người đàn ông trước mắt này, cô đã tỉnh táo hơn nhiều.

Ôn Sâm chắn trước mặt hai người, Cố Nhã Thiển đi thẳng qua Tô Ngọc Kỳ bước về phía thang máy, Tô Ngọc Kỳ nhìn bóng lưng cô từ từ biến mất, ánh mắt nặng nề, anh lấy từ trong túi ra một hộp nhung hình vuông màu đỏ, nắm thật chặt.

Trong đó đặt một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn chỉ thuộc về Cố Uyên.

*

Cố Nhã Thiển về tới biệt thự nhà họ Cố đã là hơn một giờ sáng.

Suy nghĩ của cô vốn hỗn loạn, vừa ngồi xuống giường đã buồn ngủ díp mắt, nên cô chỉ tắm rửa qua loa rồi lên giường lập tức chìm vào giấc ngủ.

Mãi đến 8 giờ sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Ăn sáng xong, điện thoại có mấy tin nhắn messenger, là của những cô gái tối qua cùng tham gia tiệc sinh nhật của Aurora, bình thường rất ít giao lưu.

"Nhã Thiển, vệ sĩ đến đón cô tối qua anh ta có bạn gái chưa? Cô có thể cho tôi Facebook của anh ta không?"

Cố Nhã Thiển đã nhiều lần gặp phải chuyện như vậy, không biết có bao nhiêu tiểu thư nói bóng nói gió hỏi cô các loại thông tin và link Facebook của Ôn Sâm. Không thể không nói, tướng mạo của Ôn Sâm quá phù hợp với gu thẩm mỹ của phụ nữ.

Lại thêm hormone nam tính cao ngất.

Cố Nhã Thiển gửi link Facebook của Ôn Sâm cho cô gái đó, rồi đặt điện thoại sang một bên, đi tới phòng ngủ tìm được giấy vẽ bản thảo đang thiết kế.

Dù cô không nhớ rõ những chuyện trước kia, nhưng cô không hề quên việc mình thích làm.

Tới trưa thì vẽ xong áo cưới, buổi chiều Cố Nhã Thiển nhận được điện thoại của Tô Ngọc Kỳ, báo sáu giờ chiều nay sẽ bay về nước.

Cố Nhã Thiển nắm chặt điện thoại, khẽ "vâng" một tiếng.

"Vậy cô Nhã Thiển không định đến tiễn tôi sao?"

Cố Nhã Thiển trầm mặc vài giây, tùy tiện lấy một cái cớ, sau đó cúp điện thoại, tập trung ánh mắt trên tập vẽ. Hơn một tiếng sau, cô xé toang tập giấy trước mặt, cái thì gạch bút lung tung, cô liếc nhìn đồng hồ rồi vội vã thay quần áo đi xuống tầng.

Bảo Ôn Sâm đưa thẳng cô đến sân bay.

Trên đường đi bị kẹt xe.

Khi Cố Nhã Thiển đến sân bay đã là 5 giờ 40, cô nhìn người đi lại trong đại sảnh sân bay, ánh mắt từ từ xẹt qua từng gương mặt xa lạ, cô bước nhanh tới đi qua từng lớp người.

Sau đó, cô dừng bước.

Không tiếp tục đi về phía trước nữa.

Cách đó không xa, một người đàn ông mặc bộ đồ màu đen, dáng đứng thẳng tắp, cô chỉ liếc mắt một cái, qua hàng lớp người cũng nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ.

Nhưng Cố Nhã Thiển không đi lên phía trước nữa, mà khi anh sắp xoay người lại cô cũng quay đi tránh ánh mắt anh, cô đi tới một góc ẩn núp, rồi mới nhìn anh.

Nhìn anh rời đi.

Trong lòng cô có một cảm giác rất chua xót.

Anh quay đầu, có phải đang tìm cô hay không.

Ôn Sâm đi bên cạnh cô: "Cô chủ."

Cố Nhã Thiển nhìn Ôn Sâm, nhẹ nhàng nói: "Ôn Sâm, anh nói xem, tôi làm như vậy đúng hay không?"

"Cô chủ." Ôn Sâm không biết nên nói như thế nào, nhìn vẻ mặt Cố Nhã Thiển mất mát ủ rũ, anh ta ngẫm nghĩ rồi nói: "Cô chủ, trên thế giới này không có đúng và sai tuyệt đối, rất nhiều chuyện không thể dùng đúng sai để cân nhắc."

Khi đi khỏi sân bay, Cố Nhã Thiển ngẩng đầu nhìn lên luồng không khí khi máy bay xẹt qua bầu trời, có lẽ, sau này họ sẽ không gặp lại nữa.

Như thế này cũng tốt.

Cô không nhớ ra được chuyện trước kia, có lẽ là sự an bài của vận mệnh, để cô hướng tới cuộc sống hiện tại mà quên đi chuyện trước kia.

Suốt một tháng, Cố Nhã Thiển không hề nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ.

Dường như người đàn ông này thật sự biến mất trong cuộc đời của cô, lại như trước nay chưa từng xuất hiện, còn nửa tháng nữa là đến lễ mừng thọ bà cụ Cố, Cố Giác sắp đến buổi đấu giá ngầm Đông Nam Á để chuẩn bị quà mừng thọ.

Ngày 12 tháng này phòng đấu giá ngầm lớn nhất, bí ẩn nhất Đông Nam Á tiến hành đấu giá 109 món đồ, không ít đồ vật thần bí không còn sản xuất nữa được mang lên bàn đấu giá.

Tống Hân đã dẫn theo Dạ Lê quay về nước.

Cố Nhã Thiển vốn định quay về trước cùng Tống Hân và Dạ Lê, nhưng lại không kìm được tò mò muốn đi xem thử đấu giá Đông Nam Á.

Sáng ngày 11, đã đến Đông Nam Á.

Buổi đấu giá được tổ chức vào tối ngày 12.

Cố Giác dẫn theo hai anh em ám vệ của Ôn thị, một người thì Cố Nhã Thiển đã khá quen thuộc - Ôn Sâm, người còn lại là Ôn Định, người này tính tình ôn hòa hơn Ôn Sâm, hay cười, vẻ mặt ấm áp, nhưng vẫn di truyền gen tốt của nhà họ Ôn với gương mặt xuất chúng.

Tối ngày 12, Cố Nhã Thiển xuống xe.

Cô khoác tay Cố Giác.

Ôn Sâm tiến lên đưa thiếp mời.

Có hai người áo đen đi tới, nói gì đó Cố Nhã Thiển nghe không hiểu, chỉ thấy sau khi Cố Giác khẽ gật đầu thì đối phương lấy ra bốn cái bịt mắt màu đen.

Trước mắt Cố Nhã Thiển tối đen, được người dìu đi lên phía trước.

Cố Giác nắm chặt tay Cố Nhã Thiển, vỗ vỗ, sau đó nắm chặt không buông, thản nhiên nói: "Đây là quy tắc của nơi này, em đừng căng thẳng."

"Vâng."

Cố Nhã Thiển chỉ cảm thấy con đường rất dài, rẽ trái lượn phải, từ trong thang máy ra lại đi một đoạn, dưới chân từ thảm mềm mại đến mặt đường cứng rắn, thận trọng đi lên bậc thang, cô mơ hồ nghe được có chút âm thanh huyên náo.

Bịt mắt được gỡ xuống, trước mặt sáng bừng.

Cố Nhã Thiển nhìn vị trí đang đứng của mình bây giờ là ở tầng hai. Tầng hai có vô số gian phòng, cửa sổ lớn sát đất, có thể nhìn rõ bàn đấu giá ở tầng một.

Tầng một cũng đã ngồi kín người.

Tạo thành một hình tròn khổng lồ, bao lấy bàn đấu giá chỉ để lại một con đường.

Phong cách thiết kế có vẻ giống như là...

Trường giác đấu thời La Mã cổ đại.

Ôn Định nhìn tầng dưới, cười cười, cầm một miếng bánh ngọt ăn: "Cậu chủ, cậu nói họ đang làm trò gì?"

Cố Giác thản nhiên nói: "Cứ xem thì biết."

Ôn Sâm hơi cau mày: "Tôi nghe người giúp việc ở đây nói, đã xuất hiện một người đẹp khuynh thành tuyệt sắc."

Ôn Định cười: "Nghiêng nước nghiêng thành, khoác lác như vậy sao, cậu chắc chắn không dùng từ hư cấu quá đấy chứ? Con gái nước khác có xinh đẹp thế nào tôi nhìn cũng không quen, nếu dáng dấp thật sự xinh đẹp khiến tôi kìm lòng không đậu, thì cậu chủ, cậu có thể cho tôi vay ít tiền hay không, để tôi ôm mỹ nhân về không."

Cố Giác mỉm cười uống một ngụm trà: "Có thể, mượn một hay hai."

Ôn Định cười hì hì một hơi uống hết chén trà: "Cậu chủ, cậu cũng quá nhẫn tâm rồi, hai anh em tôi từ nhỏ đã đi theo cậu, đến bây giờ, ngay cả nàng dâu cũng không có, đừng nói nàng dâu, bạn gái cũng không có, cậu chủ, cậu không cảm thấy, hai người chúng tôi quá thiệt thòi sao?"