Trong phòng bệnh, Cố Nhã Thiển hơi luống cuống, cô đứng bên giường đối diện với ánh mắt lãnh đạm sâu thẳm của anh, ánh mắt anh trần trụi không chút do dự nhìn cô.
Cố Nhã Thiển bị anh nhìn đến luống cuống: “Anh cả nghe nói anh Tô bị thương nên bảo tôi… bảo tôi và Ôn Sâm tới thăm anh.”
“Cố Giác bảo cô đến sao?” Tiếng anh rất khàn, mơ hồ mang theo cảm giác yếu ớt: “Nói như vậy, cô Nhã Thiển không muốn tới sao?”. truyện tiên hiệp hay
“Tôi…” Cố Nhã Thiển mấp máy môi, quả thật đúng là cô chủ động muốn đến đây, lúc đứng trước cửa thư phòng nghe Ôn Sâm nói anh bị thương, cô đã vội vàng đến, nhưng khi đến rồi cô lại không biết nên làm gì, bản thân cô cũng không hiểu rõ, tại sao khi nghe tin anh bị thương cô lại… lo lắng như vậy…
Nhưng rõ ràng cô chỉ mới gặp mặt anh mấy lần mà thôi.
Tại sao trong lòng cô lại hoảng hốt, sợ hãi, lo lắng cho anh.
Lúc Cố Nhã Thiển đang luống cuống, Ôn Sâm và trợ lý bên cạnh Tô Ngọc Kỳ đã rời khỏi phòng bệnh, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại cô và anh.
Điện thoại trong túi xách đổ chuông, Cố Nhã Thiển phản ứng lại, rút điện thoại ra xem, là Lee gọi, cô tránh ánh mắt anh, vội nghe điện thoại, Lee nói sắp về nước một thời gian, muốn hẹn Cố Nhã Thiển cùng ăn tối.
Cố Nhã Thiển đang định đồng ý.
Một bàn tay đột nhiên túm cổ tay cô, Cố Nhã Thiển lảo đảo hai bước về phía trước, ngã ngồi xuống giường bệnh, cô bị vây lại trong hơi thở của anh, phía sau là lồng ngực rắn chắc của anh.
Một giây sau, điện thoại đã bị Tô Ngọc Kỳ giấu ở trong tay, trực tiếp ngắt cuộc gọi.
Sống lưng cô cứng đờ thẳng tắp, trừng mắt: “Anh… anh buông tôi ra, Tô Ngọc Kỳ, anh trả điện thoại cho tôi!”
“Cố Nhã Thiển, em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Giọng nói của Tô Ngọc Kỳ rất trầm, trong sự yếu ớt lại lộ ra sức mạnh không thể kháng cự, phả vào tai cô hơi ẩm ướt.
Kích thích giác quan.
Mỗi một dây thần kinh của cô.
Ba chữ “Cố Nhã Thiển” anh gọi rất nhẹ, nhưng cô lại nghe ra một cảm giác mờ ám, dái tai không kiềm chế được mà nóng lên: “Lúc đó là anh cả tôi dặn tôi tới, nên tôi mới tới.”
“Á… chảy máu rồi… Anh mau buông tôi ra.” Cố Nhã Thiển nhìn mu bàn tay anh đang chảy máu, nhìn màu đỏ trong ống kim, cô có chút sốt ruột, muốn vùng vẫy thì nghe thấy tiếng ho khàn khàn cố kiềm nén của anh.
Cô không dám cử động nữa, cũng không dám giãy giụa, vươn tay nhấn chuông gọi y tá tới.
Y tá liếc mắt nhìn cô, Cố Nhã Thiển cúi đầu, cô nghĩ chắc chắn động tác này của hai người sẽ gây hiểu lầm.
“Tô Ngọc Kỳ, anh buông tôi ra đi, tôi đã trả lời câu hỏi của anh rồi, anh còn như vậy, tôi sẽ gọi Ôn Sâm vào đây đó!”
“Tôi không hài lòng, trả lời lại.”
“Là anh cả bảo tôi tới…” Tim Cố Nhã Thiển đập điên cuồng, muốn giãy giụa nhưng lại sợ đụng vào vết thương của anh, cô cũng không biết anh bị thương ở đâu, bị thương như thế nào.
Đột nhiên anh cắn dái tai cô.
Cố Nhã Thiển mở to mắt, đầu óc tạm thời trống rỗng.
Sau mấy giây, cô phản ứng lại, cảm xúc rối bời, nhảy ra khỏi lồng ngực anh, trừng mắt nhìn anh: “Anh…!”
“Tôi nói rồi, tôi không hài lòng với đáp án của em, trả lời lại đi.” Tô Ngọc Kỳ thu hết vẻ mặt xấu hổ của cô vào trong đáy mắt, vẫn nắm chặt cổ tay cô không buông, cho dù Cố Nhã Thiển đã thoát khỏi ngực anh nhưng cũng cách anh rất gần.
“Cố Nhã Thiển, tôi hỏi em lần cuối, nếu câu trả lời của em vẫn không làm tôi hài lòng?” Giọng điệu anh nhẹ nhàng chậm rãi, ngừng một lát, tiếng anh khàn khàn nhưng rõ ràng: “Tôi sẽ…”
Cố Nhã Thiển sợ anh sẽ nói ra những lời mờ ám xấu xa nào đó, cho nên cô vội vàng nói: “Là tự tôi muốn tới…” Giọng điệu cô trầm thấp lặp lại lần nữa: “Là tự tôi muốn tới, anh hài lòng chưa?”
Cố Nhã Thiển không hiểu tại sao anh lại xoắn xuýt vấn đề này như vậy, bản thân cô chủ động muốn tới có gì khác với việc anh cả bảo cô tới chứ?
Rõ ràng cô tới đây là có chuyện muốn hỏi anh.
Rằng trước đây bọn họ có biết nhau không?
Nghĩ tới đây Cố Nhã Thiển nhìn anh, nói: “Tô Ngọc Kỳ, trước kia chúng ta có quen biết nhau không…” Lúc cô cụp mắt xuống, đúng lúc ánh mắt rơi trên cổ tay mình, ngón tay thon dài của anh nắm cổ tay cô với lực không nặng không nhẹ, trên ngón áp út của anh có đeo một chiếc nhẫn kim cương, ánh mắt cô dừng trên chiếc nhẫn đó.
Anh đeo nhẫn kim cương.
Chẳng lẽ anh đã kết hôn, đã có gia đình rồi sao?
Nghĩ lại cũng đúng, một người đàn ông thành đạt như anh, cộng thêm khuôn mặt đẹp trai này, sao có thể chưa kết hôn chứ, Cố Nhã Thiển đột nhiên cảm thấy mình bị sỉ nhục, người đàn ông này đã kết hôn rồi còn muốn trêu chọc cô, tặng cô lắc chân, chẳng lẽ thật sự giống như lần đầu gặp cô, chỉ muốn giở trò vô lễ với cô thôi sao?
Anh đã kết hôn rồi còn mờ ám với người phụ nữ khác.
Lúc này, sắc mặt của Cố Nhã Thiển đã trở nên lãnh đạm, hất mạnh tay anh ra, lùi về sau một bước: “Nhìn tổng giám đốc Tô có vẻ đã không sao rồi, chuyện khách sạn tổng giám đốc Tô ở bị tập kích, chúng tôi sẽ cẩn thận điều tra, chuyện còn lại tôi sẽ bảo Ôn Sâm đến nói chuyện với anh.”
Nói xong, Cố Nhã Thiển định rời đi.
“Em không muốn nghe câu trả lời cho câu hỏi lúc nãy sao?” Tô Ngọc Kỳ nặng nề nheo mắt, nhìn bóng dáng cô đã đi tới cửa, anh chống tay muốn ngồi dậy, hình như động vào vết thương, động tác của anh hơi ngừng lại, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi: “Cố Nhã Thiển, em xác định không muốn nghe một chút rồi đi à?”