Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 97




Vả lại, nó cũng không đủ.

Đường Cảnh Ngọc luôn muốn tìm ra cách mở lời với "Lưu Thanh Vũ" để hoàn thành nhiệm vụ khó khăn trong sự sắp xếp của anh ba mà không cần bất kỳ chỉ số IQ nào.

Sau khi nghĩ một chút, anh lấy điện thoại di động ra và gọi điện cho “Lưu Thanh Vũ”.

Sau hai tiếng bíp, bên kia đã nghe máy.

"Alo, cậu chủ Đường, có việc gì không?"

Đường Cảnh Ngọc thầm nói trong lòng, một tiếng cậu chủ Đường này, thực sự không dám không dám.

Anh ho nhẹ hai tiếng: "Chị dâu, cứ gọi em là chú sáu. Là như thế này... Buổi tối có một bữa tiệc, chị có đến hay không."

"Chị không đi được rồi. Tối nay chị có hẹn với bạn." Tiêu Tuyết và Sở Vận hẹn Cố Uyên đi shopping vào buổi tối, Cố Uyên đã đồng ý rồi.

"Thế sao, chị dâu à, chị có thể đưa bạn bè cùng đến mà. Cứ như thế nhé. Buổi tối em sẽ gọi tài xế đến đón chị!" Đường Cảnh Ngọc sợ rằng Cố Uyên từ chối, nói xong liền cúp máy. Không cho Cố Uyên kịp có bất kỳ phản ứng nào.

Ở đầu dây bên kia, Cố Uyên: "..."

6 giờ chiều.

Một chiếc Cayenne màu đen dừng lại trước cửa biệt thự Ngân Phong, tài xế từ trên xe bước xuống: "Bà Tô, ông Đường kêu tôi đến đón bà."

Cố Uyên gật đầu rồi ngồi lên xe: "Tôi muốn hỏi một chút, cậu chủ Đường tìm tôi có việc gì không?" Đột nhiên tiệc tùng không có lý do...

Người tài xế nói: "Ông chủ chỉ muốn mời bà Tô đến tham dự một bữa tiệc, hoạt động giữa những người bạn."

Cố Uyên gật đầu và đưa địa chỉ nhà của Tiêu Tuyết cho tài xế.

Nửa giờ sau, chiếc xe dừng lại trước căn hộ của Tiêu Tuyết. Cố Uyên gọi điện cho Tiêu Tuyết. Sau vài phút, Tiêu Tuyết bước ra, mở cửa và vào trong xe. Tiêu Tuyết ngồi trên tay trái của Cố Uyên, thuận tay vuốt tóc: "Thanh Vũ, Cậu Đường có phải là cậu chủ Đường của Hưng Thịnh không?"

Cố Uyên gật đầu, không thấy Sở Vận. Tiêu Tuyết nói: "Tiểu Vận sao, cậu ấy đột nhiên có việc gấp, bị đạo diễn gọi đi rồi."

Tiêu Tuyết nói rồi ôm lấy cánh tay của Cố Uyên: "Tối hôm nay mình sẽ đi cùng cậy. Không có lý do gì cả, ông chủ Đường đó hẹn cậu ra ngoài dự tiệc để làm gì vậy?"

Cố Uyên nói ngắn gọn về mối quan hệ của Đường Cảnh Ngọc với Tô Ngọc Kỳ. Mấy người trong số họ dường như có mối quan hệ tốt và cũng biết nhau từ lâu rồi.

Tiêu Tuyết gật đầu: "Thì ra là như thế."

Có điều Cố Uyên cũng hơi bất ngờ, Đường Cảnh Ngọc hẹn mình đi dự tiệc làm gì chứ?

Tô Ngọc Kỳ... có ở đó không?

Cố Uyên và Tiêu Tuyết đến trước cửa phòng riêng. Cánh cửa không đóng lại, đẩy nhẹ thì đã mở ra được rồi, bên trong rất náo nhiệt, có mười mấy người, tất cả đều ăn mặc trông giống như các thiên kim tiểu thư và các công tử.

Hai cô gái ngồi trên ghế sofa đang nói chuyện với nhau về túi xách và phụ kiện. Bên trong căn phòng giải trí sang trọng, có bida, còn có nơi chơi bài và hát karaoke.

Đường Cảnh Ngọc đang chơi bài. Khi thấy Cố Uyên đến, anh nhanh chóng đứng dậy bước tới: “Cuối cùng thì chị dâu cũng đến rồi, đang đợi chị đó."

“Chờ tôi?” Cố Uyên thắc mắc.

Đường Cảnh Ngọc kéo cánh tay của Cố Uyên, kéo cô đi về hướng bàn chơi bài, nhìn thấy Tiêu Tuyết ngồi bên cạnh Cố Uyên, Tiêu Tuyết khoác trên người áo khoác màu đỏ rượu vang, màu da trắng như tuyết, đeo kính râm, và nón quai, khuôn mặt cô rất đẹp.

“Tiêu Tuyết??” Tuy Đường Cảnh Ngọc chỉ mới gặp Tiêu Tuyết vài lần, và trên kinh doanh cũng đã từng hợp tác qua, cô là đại diện của một sản phẩm dầu gội của tập đoàn Hưng Thịnh, trong buổi lễ giới thiệu sản phẩm anh có gặp qua Tiêu Tuyết một lần.

Mấy ngày hôm trước trên FB cũng đang nhốn nháo chuyện Tiêu Tuyết đánh thương Tống Ánh San, cho đến nay độ nóng vẫn chưa giảm.

Tiêu Tuyết gở kính râm trên mặt xuống, để lộ ra gương mặt xinh đẹp mang đầy vẻ công kích, cô nhìn Đường Cảnh Ngọc lên tiếng với giọng uyển chuyển: “Tôi đêm nay lẽ ra có hẹn với Thanh Vũ, cậu Đường, anh hay thật, không nói không rằng anh phá hủy kế hoạch tối nay đi dạo của tôi và Thanh Vũ, anh nói giờ sao đây?”

Đường Cảnh Ngọc nhìn thấy gương mặt của Tiêu Tuyết, thoáng giật mình chút, anh cảm giác sóng mũi anh hơi nóng, nhìn nữa e là mũi anh sẽ không khống chế được hai hàng máu chảy ra, anh liền lập tức nhìn về chỗ khác: “Xin lỗi cô Thiệu, tôi không biết cô và chị dâu tôi có quen biết, vậy giờ tốt rồi, chúng ta đều là bạn, ngày mai, ngày mai tôi lái xe đưa hai người đi dạo, mua cái gì cũng được, tôi trả tiền.”

“Vậy thì còn chấp nhận được.”

“Mau qua đây.” Đường Cảnh Ngọc kéo tay Cố Uyên đi đến bàn bài rồi để cô ngồi xuống.

Cố Uyên thắc mắc, đây là muốn cô chơi bài sao?

“Tôi không biết chơi cái này.”

“Chị yên tâm, thua bao nhiêu tính phần tôi! Chị chơi giùm tôi là được.” Làm sao Đường Cảnh Ngọc có thể để Cố Uyên đi được, anh suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được cách này.

Trước đó Đường Cảnh Ngọc đã thỏa thuận trước với hai người còn lại trên bàn chơi bài là tối nay nhường cho chị dâu thắng!