Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 672




CHƯƠNG 672 LÒNG TỐT

“Chị dâu, cám ơn chị, em biết Minh Tước trước kia có hơi chơi bời, nhưng khi trước anh ấy không phải như vậy, chị có thể giải vây cho em thật sự quá tốt rồi.”

Lời này của An Mịch khiến Đào Y Y biết, bọn họ mới là người từng có thời gian qua lại.

Không biết tại sao trong lòng cô có chút buồn, nhưng rất nhanh đã thoải mái lại.

“Yên tâm, sau này nếu tiểu tử này dám đối xử với em không tốt, chị dâu giúp em.”

“Cô thật sự coi mình là trưởng bối rồi.”

Không biết có phải Đào Y Y nghe lầm hay không, cô ta có thể cảm giác được Doãn Minh Tước dường như hơi mất hứng, cũng không chờ hai người thấy rõ vẻ mặt của anh, Doãn Minh Tước đẩy cửa ra ngoài rất nhanh, rời khỏi tầm mắt của hai người.

Trên bàn cơm, còn dư lại một bàn lớn thức ăn chưa động tới, Đào Y Y và An Mịch bốn mắt nhìn nhau.

“Chị dâu, vậy mấy thứ này làm sao đây?”

Đào Y Y cũng cảm thấy không còn ý nghĩa, đứng dậy cầm túi lên: “Không cần nữa.”

Doãn Minh Tước chỉ đi một lúc, thì có xe dừng ở bên người anh, có người xuống xe mở cửa xe cho anh, giọng của Hứa Mộc từ ghế phụ truyền tới.

Bên trong xe mở lò sưởi, Doãn Minh Tước bây giờ mới cảm giác khá hơn một chút.

Anh dùng điện thoại gửi cho Hứa Mộc một chuỗi tiếng Pháp, phả ra một màn sương mù trắng mới chậm rãi nói.

“Thu mua nhãn hiệu nước hoa này sau đó tiêu hủy, thật sự quá khó ngửi.”

“Vâng, tổng giám đốc Doãn.”

Hôm sau, Đào Y Y bay chuyến bay sáng sớm đến Paris, mặc dù nhiều lần cự tuyệt, nhưng Doãn Minh Thần vẫn kiên trì đưa cô đi.

Dù sao ở trước mặt người, bọn họ vẫn là cặp đôi hoàn mỹ, giữa Đào thị và Doãn thị có quá nhiều cuộc làm ăn, Đào Y Y cũng để tùy anh ta đi.

Ngồi trên ghế phụ, sau khi Đào Y Y soi gương sửa sang lại môi của mình đã lần thứ ba, xe cuối cùng đã tới bên ngoài sảnh chờ của sân bay, cả người Đào Y Y mặc bộ Chanel phiên bản giới hạn cho mùa đông, đôi boot đen dài quá đầu gối, lộ ra cặp đùi trắng nõn làm người ta suy nghĩ xa xôi.

So với dáng vẻ ngây thơ lần đầu tiên thấy cô ở nhà họ Đào, hôm nay Đào Y Y đã khác quá nhiều với trước kia rồi.

Trông như một cô gái công sở chính hiệu, chỉ có đôi bông tai còn giữ lại mấy phần đơn thuần đáng yêu, là kiểu hoạt hình

“Nếu có gì không giải quyết được, nhớ phải nói với tôi.”

“Tôi sẽ giải quyết.”

Đào Y Y biết Doãn Minh Thần không nhờ vả được, cũng không có ý định nhờ anh ta giúp đỡ, việc mình có thể tự giải quyết đương nhiên là tốt nhất.

Hôm nay sắc trời có hơi âm u, nhưng cũng may trận tuyết vào đông vẫn không rơi xuống, nếu không sẽ làm lỡ việc mất.

“Giám đốc Đào, chúng ta đi thôi.”

Chung Tiểu Dung đã hoàn thành việc chuyển hành lý, hai người tạm biệt Doãn Minh Thần trực tiếp đi làm thủ tục, nhận thẻ lên máy bay.

Trên đường đi vì an toàn điện thoại phải tắt máy, Đào Y Y đeo bịt mắt lên ngủ say, gần đây cô ta luôn mất ngủ, dường như chỉ cần ngủ ở nhà họ Doãn, cô ta đều trăn trở bất an.

Lúc này trên máy bay, bên tai vang lên tiếng nổ của máy bay bay lượn trên trời, cô ta ngược lại ngủ yên ổn hơn.

Dọc đường đi cũng không mơ gì, chỉ có một lần máy bay lắc lư, đánh thức Đào Y Y, còn những lúc khác cô ta ngủ rất ngon.

Xuống sân bay Paris đã là ban đêm, gió lạnh xông vào mặt làm Đào Y Y có chút không thích ứng được.

Đỉnh đầu có từng bông tuyết bay xuống, Chung Tiểu Dung đang muốn che dù, bị cô ta ngăn lại.

“Không cần đâu.”

Ra khỏi sân bay, dưới chân chính là một lớp tuyết dày cót két, đây là cảnh tượng Đào Y Y chưa từng thấy ở thành phố Hải Châu.

Thành phố Hải Châu rất ít khi có tuyết rơi, cho dù có cũng chỉ một tầng mỏng, qua một đêm, mặt đường thành phố cũng sẽ được công nhân làm vệ sinh quét dọn sạch sẽ, như chưa từng có tuyết rơi vậy.

Bên đường, sớm đã có người phụ trách chờ ở đó, vừa nhìn thấy Đào Y Y đã nhận ra được, đi theo còn có một tài xế.

“Chắc hẳn ngài chính là giám đốc Đào, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi họ Hoàng, gọi tôi Vincent là được.”

Đào Y Y gật đầu một cái, gãy những sợi tóc bị bông tuyết làm ướt, đứng ở một bên.

Rất nhanh hai người đàn ông mang hành lý của hai người lên xe, mặc dù hành trình chỉ có ba ngày, nhưng Đào Y Y vẫn mang theo không ít đồ.

Vincent biết Đào Y Y là mợ cả nhà họ Doãn, hơn nữa sau lưng còn có nhà họ Đào, đương nhiên không dám lười biếng, chuyện gì có thể tự làm đều đích thân làm không cần giúp đỡ của người khác, vì muốn lưu lại một ấn tượng tốt.

Đào Y Y nhìn lướt qua gương mặt xanh mét của anh ta, hơi buồn cười, quả nhiên cuộc sống của người sống ở kinh đô nghệ thuật phẩm vị không được giống nhau.

Xe sau khi qua cửa kiểm tra rời khỏi sân bay, nơi này cách khách sạn nhà họ Doãn còn một đoạn đường.

Vincent đề nghị Đào Y Y ngủ một giấc, nhưng cô ta đã ngủ rồi.

Chẳng biết tại sao, cô ta thấy dọc phố đều là mấy cái cây lấp lánh, nến đang cháy trong tủ kiếng thủy tinh, quần áo tinh xảo đẹp mắt cũng có khắp nơi.

“Giáng sinh lại đến nhanh như vậy rồi sao?”

“Giám đốc Đào tới thật đúng dịp, tối nay đúng lúc là đêm giáng sinh, ngày mai mới là lễ giáng sinh, đối với người châu Âu mà nói, nó tương tự như tết của nước Q, cho nên hết sức náo nhiệt.”

Chóp mũi xinh xắn của Đào Y Y bị đông cứng có chút đỏ, nhưng vẫn hưng phấn hạ cửa kính xe xuống thưởng thức cảnh sắc dọc đường.

Mọi người hình như không cảm thấy phiền muộn vì tuyết rơi đầy trời, ngược lại còn vui mừng rối rít ra ngoài.

Lúc đến khách sạn, thời gian đã trễ lắm rồi, cách giao thừa của Paris cũng chỉ còn một giờ, Đào Y Y kéo hành lý, còn chưa ăn cơm tối, tự mình đi dạo một vòng.

Nhưng cô ta còn chưa ra cửa, đã bị một bé trai nghịch ngợm đụng phải.

Vừa cúi đầu, là một bé trai tóc vàng mắt xanh, mi mắt sâu xinh đẹp, trên hàm răng ở ngoài cùng, thiếu mất một cái răng.

Đào Y Y không nhịn được cười một cái: “Đã trễ thế này còn chạy lung tung, cần chị giúp em gọi chú cảnh sát không?”

Đứa bé kia bị Đào Y Y túm lại, không những không sợ, ngược lại hưng phấn kêu to lên.

“Candy! Trickortreat, ma’ am.”

“Đừng nghĩ rằng cô không hiểu nha.” Đào Y Y bế đứa trẻ bướng bỉnh này lên, cô lục trong túi áo hai lần thì mới nhớ ra là bản thân không mang theo kẹo.

Thế mà đứa trẻ này cứ quấn lấy cô không chịu buông, đã vậy còn tận dụng lúc cô bế lên mà hôn vào má bên phải một cái.

“No!.” Đào Y Y vô cùng bất lực, lúc sắp bỏ đứa bé xuống thì không ngờ có một bàn tay đẹp đẽ nào đó xách cổ áo của đứa trẻ nhấc lên.

“Cảnh sát đây. Cậu đã bị bắt.”

Giọng nói chuẩn tiếng Anh được phát ra thật lưu loát làm cho Đào Y Y ngây ra, cô còn nghĩ rằng mình đã nghe nhầm. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt đào hoa quen thuộc đó thì hai bên thái dương của cô giật nảy lên.

“Sao anh đến đây được?”

Đứa bé đã bị Doãn Minh Tước xách lên không ngừng dùng nắm tay nhỏ của mình cố gắng vùng vẫy trong tay của anh nhưng không ngờ cũng chỉ là vô ích.

“Oh! Help! Help!”

Đứa trẻ vừa kêu lên tiếng cầu cứu thì trên đường có một đội cảnh sát giữ an ninh trật tự chạy đến, một mặt thì hét lớn kêu Doãn Minh Tước bỏ đứa bé xuống, mặt khác hét lên yêu cầu anh và Đào Y Y đưa hai tay lên đầu.

Doãn Minh Tước bỏ đứa bé xuống một bên, sau đó nắm tay Đào Y Y chạy một mạch.

Hai người chạy như điên dại dưới bầu trời đầy tuyết, còn cảnh sát phía sau thì vẫn không ngừng hô hoán…

“Anh vừa nói cái gì mà làm cho đứa nhỏ sợ như vậy?”

Đào Y Y phấn khích khi gió và tuyết thổi vào mặt, hai người họ hoàn toàn dựa vào những tiếng hét thật to mà nói chuyện với nhau.

Doãn Minh Tước nhìn cô vui vẻ như vậy, tự nhiên siết chặt lấy tay cô: “Tôi nói, cô ấy là vợ của tôi, cậu đừng có mơ đến chuyện thu hút sự chú ý của cô ấy”

“Doãn Minh Tước! Anh!!!”

Tuy nhiên lúc này Doãn Minh Tước không dễ gì buông lỏng bàn tay ra, Đào Y Y có vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi nổi bàn tay của anh.

Những đường nét sắc xảo trên khuôn mặt anh ngay lúc này lại càng tuyệt hơn nữa. Nhưng đáng tiếc bây giờ không phải là lúc thưởng thức nó.

“Nếu như không muốn bị cảnh sát bắt, rồi đưa về nước xử tội thì hãy nắm chặt tay tôi, đừng buông.”

Lời nói của anh làm Đào Y Y sợ, cô chưa bao giờ trải qua trường hợp nào như vậy cho nên không dám buông lỏng, hơn nữa tức khắc siết chặt tay anh chạy về phía đầu bên kia của con phố.

Lúc này, hàng ngàn ánh đèn trong nhà sáng lên, đây là lần đầu tiên Đào Y Y thấy được diện mạo của đêm Giáng sinh ở Paris.

Tưởng rằng sẽ có buổi liên hoan kiêu vũ đầy náo nhiệt nhưng sau này mới biết rằng đêm Giáng sinh đối với Paris mà nói cũng giống như là Giao thừa ở Nước Q, đều là một ngày đoàn viên.

Vì vậy sau khi hai người chạy ra khỏi con phố thì nó nhanh chóng trở nên vắng vẻ.

Không thể tránh khỏi hai người cảnh sát cũng rất nhanh lái xe đến.

Doãn Minh Tước nhìn xung quanh rất nhanh đã tìm được một con ngõ không có đèn. Đó là khe hở nhỏ nằm giữa hai tòa nhà, anh kéo Đào Y Y nấp vào trong.

“Vào đây”

Bên tai cô là tiếng tim đập thình thịch, nhất thời không phân biệt rõ đó là tiếng của mình hay là của Doãn Minh Tước.

Đào Y Y không dám ngẩng đầu lên, cô chỉ có thể thấy tâm lý vững chắc của anh.

“Đừng động đậy, bọn họ qua đây rồi.”

Giọng nói trầm thấp như chú kiến nhỏ đang bò chầm chậm quanh lồng ngực để lại một dấu vết ngứa ngáy khó chịu.

Bị toàn bộ cơ thể Doãn Minh Tước đè lên phía trước, gió lạnh ngoài kia cũng chầm chậm thổi vào, Đào Y Y hoàn toàn cảm nhận được hơi thở của anh.

“Anh rốt cuộc là ai?”

Tiếng của cô quá nhỏ, Doãn Minh Tước cơ hồ không nghe rõ. Chỉ là sợ cô lớn tiếng một chút nữa thì cảnh sát sẽ nghe thấy nên đành lấy tay che miệng cô lại.

Một cảm giác thật sự mềm mại, hơi thở dịu dàng của cô đều được lòng bàn tay của anh cảm nhận.

Doãn Minh Tước suýt nữa chịu không nổi.

Tiếng xe cảnh sát đã đi qua, ngay lập tức Đào Y Y vùng vẫy thoát ra nhưng không ngờ đã bị người đàn ông Doãn Minh Tước này áp sát lên tường.

Đáy mắt như thiêu đốt của anh khiến con người ta không nhìn ra được đó là gì. Bỗng nhiên có ngọn gió thổi tới làm cô tỉnh táo trở lại, sau đó từ trong lòng ngực của anh vùng ra.

Hai người một trước một sau ở trong cái ngõ chật hẹp đó có muốn ra thì cũng không có cách. Đầu bên kia con ngõ có một bóng người đang nhìn chằm chằm vào hai người.

Thành công trốn khỏi cảnh sát đường phố ở Paris, Đào Y Y trở về quán rượu, còn Doãn Minh Tước thì đi theo sau cô.

“Anh đi theo tôi làm gì?”

“Cô Đào đang đùa à! Tự tôi đi đến quán rượu, làm sao tôi không thể đi chứ?”

Đào Y Y cảm thấy anh ta đến Paris chính là âm hồn không tan của mình. Thấy ý định của anh ta, cô càng không hiểu, không biết Doãn Minh Tước này muốn gì ở cô.

“Đừng có đi theo tôi, tôi đến đây để làm việc, không phải để thảnh thơi mà chơi đùa cùng anh.”

Bị cô la mắng, Doãn Minh Tước tỏ vẻ vô tội rồi giật thẻ phòng trên tay cô: “Nhưng tôi cũng đến đây để làm việc. Đào tiểu thư, cô sợ tôi như vậy rốt cuộc cô chột dạ cái gì vậy?”

Quá lười để lãng phí lời nói cùng anh ta, Đào Y Y chỉ lo rằng cô và Doãn Minh Tước đều đi hết vậy thì việc của bộ phận tài vụ ai làm đây. Một công ty to như vậy mà anh ta có thể đi chơi như vậy sao.

“Alo?” Đào Y Y nghe điện thoại của Doãn Minh Thần. “Minh Thần, ngày mai bộ phận tài vụ có thể không có người làm việc, cách làm việc của bọn Tề Mặc Phong tôi lại không yên tâm, cậu nhớ bảo họ đưa tài liệu đến văn phòng của cậu mà phê duyệt.”

Vì lệch múi giờ nên lúc này Doãn Minh Thần vẫn còn chưa tan sở, nhìn ra bên ngoài phòng làm việc, anh ta có chút nghi hoặc.

“Minh Tước đâu?”

Đào Y Y chột dạ liếc nhìn anh, thấy được sự tố cáo của Y Y, Doãn Minh Tước trở nên nghịch ngợm nhưng bị cô né tránh.

Cô bước lại và nói: “Tôi cũng không biết, bây giờ Tề Mặc Phong bọn họ nói với tôi tổng giám đốc Doãn đã rời đi rồi, vì thế tôi mới nói với anh điều này. Hãy nhớ, tất cả văn kiện anh phải tự kiểm tra.”

“Được.” Doãn Minh Tước tự ý rời bỏ cương vị, cái này đối với Doãn Minh Thần mà nói quả thật là tin tức quá tốt: “Tôi sẽ dặn dò, Y Y, bên ngoài chú ý an toàn.”

“Biết rồi.”

Cúp điện thoại, Doãn Minh Tước còn ở bên cạnh, Đào Y Y tức giận trợn mắt nhìn anh.

“Qua tối nay anh phải trở về, tự ý rời khỏi cương vị, cẩn thận tôi bảo Minh Thần nói cho ông cụ biết.”

“Tôi nghĩ cô lầm rồi.” Doãn Minh Tước không hề sợ hiếp của cô ta: “Tôi đến Paris thật sự không phải vì cô, tôi đến để thu nợ.”

Bất tri bất giác, hai người đã trở lại cửa khách sạn.

Vincent đã sớm ở ngoài cửa đợi rồi, nhìn thấy hai người, ngược lại là Doãn Minh Tước chào hỏi trước.

“Cậu hai, không nghĩ tới cậu lại tới nhanh như vậy, sổ sách chúng tôi vẫn đang sửa, hai ngày nay lại đúng lúc gặp mợ cả có việc, thời gian sửa sợ rằng phải kéo dài qua mấy ngày, ba ngày sau đưa cậu có được không?”

Vincent không nhìn ra hai người không phải cùng tới, đúng lúc cùng báo cáo.

“Ừ, vậy cậu nhanh đi, mợ cả muốn đuổi tôi về nước rồi.”

Doãn Minh Tước quơ quơ thẻ phòng trong tay, dẫn đầu tiến vào cửa xoay.

Mặt Đào Y Y đầy lúng túng, cũng chỉ có thể vào một thang máy khác để lên lầu, vừa tới hành lang, bắt gặp Chung Tiểu Dung mặt đầy kinh ngạc.

“Giám đốc Đào, không nghĩ tới giám đốc Doãn cũng tới Paris, em mới vừa nhìn thấy anh ta…”

Đào Y Y giơ tay lên, tỏ ý cô ta đừng nói nữa: “Sau này hay nên đừng gọi tôi là giám đốc Đào nữa.”

Cô ta không thích xưng hô của mình và Doãn Minh Tước giống nhau, bị người ta đặt chung một chỗ.

Chuyện xảy ra tối nay, tốt nhất cũng không cần có người thứ ba biết.

“Vậy được rồi, chị Y Y, hôm nay đã trễ thế này đi ngủ trước đi, em vừa rồi đã hiểu được sơ bộ bố trí của khách sạn, sáng mai đại khái là có thể làm ra bản kế hoạch.”

Đào Y Y nhìn thời gian, lúc này ở Paris cũng chỉ còn mười phút nữa là đón năm mới.

Cô ta lắc đầu: “Tôi vẫn chưa buồn ngủ, cô ngủ trước đi, sau trưa mai bọn họ sẽ vào ở, buổi sáng mới làm bản kế hoạch sợ rằng không còn kịp nữa, hôm nay tôi tùy ý đi dạo chút, tối gửi cho cô, ngày mai cô tổng hợp một chút là được.”

Chung Tiểu Dung không nhìn ra Đào Y Y là người chịu khó như vậy, dù sao sau lưng cô ta có nhà họ Đàm, căn bản không cần phải cố gắng.

Trong lòng không khỏi dâng lên ngưỡng mộ, Chung Tiểu Dung gật đầu một cái: “Vậy em đi nghỉ trước, tổng… chị Y Y chị cũng đi ngủ sớm.”

“Đi đi.”

Đào Y Y chỉ trở về phòng rửa khuôn mặt mệt mỏi, rời khỏi phòng.

Cô ta đi đến trước quầy lễ tân, xác định với cô gái trực ban ở quầy lễ tân rằng ngoài cô và Doãn Minh Tước còn có Chung Tiểu Dung và các nhân viên khác đang ở ra, những phòng khác trước trưa mai sẽ trả phòng và thanh toán xong.

Nói cách khác, vì tiếp đãi những minh tinh của tập đoàn Thần Quang, khách sạn này trong ba ngày tới không tiếp đãi bất kỳ ai.

Tất nhiên cũng tránh được khả năng có người ngoài vào, điểm này chắc hẳn là kinh nghiệm Doãn thị đã sớm làm quen rồi, căn bản không cần cô ta tới dặn dò gì cả.

“Có thể cho tôi xem một chút bản đồ bố trí của khách sạn chúng ta không?”

Vì để phòng ngừa lỡ như, Đào Y Y vẫn cảm thấy mình vẫn cần đích thân xem, cân nhắc tính khả thi của mỗi cửa ra vào, đề phòng bất trắc.

“Vậy tôi gửi qua điện thoại cô, giám đốc Đào.”

Quầy lễ tân là một cô gái ngoại quốc tóc vàng mắt xanh, nhưng bởi vì làm việc trong khách sạn của người Trung Quốc mở, trình độ tiếng trung coi như cũng không tệ, chỉ là khẩu âm hơi tệ.

Đào Y Y gật đầu một cái, sau khi nhận được bản đồ thì rời khỏi quầy lễ tân.

Không đi thang máy, Đào Y Y dựa vào hình trong điện thoại đi tới vườn hoa và hồ bơi sau đại sảnh, nơi này bố trí nghiêm mật chắc sẽ không có cửa vào khác.

Nhìn lướt qua bản đồ, Đào Y Y tiếp tục đi về phía trước, nhưng phát hiện cách đó không xa dường như có cái bóng đen.

“Ai?”

Cô không xác định đi về phía trước, dù sao đã trễ thế này cũng không có khả năng còn nhân viên ở lại làm việc, nhưng cô ta chưa kịp đến gần thấy rõ người nọ là ai.

Bỗng nhiên nghe thấy ngoài vườn hoa tiếng pháo hoa bụp bụp, pháo hoa xinh đẹp lập tức thắp sáng lên bầu trời.

Tiếp theo chính là tiếng đếm ngược nghiêm túc: “Five four three two one! Merry Christmas!”

“Giáng sinh vui vẻ.”

Trong bóng tối, Doãn Minh Tước từ trong pháo hoa nở rộ đi tới, vẻ ôn nhu trước kia chưa từng có.

Khoảnh khắc này, Đào Y Y như quên mất thân phận của mình, cũng quên mất người trước mắt rốt cuộc là ai, không khí vừa vặn, pháo hoa rực rỡ càng làm cho ngũ quan của anh trở nên góc cạnh hơn.

Một cái khăn quàng đỏ được đeo lên cổ Đào Y Y, cùng bộ công sở trên người cô không hề tương xứng, nhưng rất ấm áp.

Mà lúc này, cửa sổ bên kia không tiếng động bị đẩy sang một bên, nhìn thấy hai người đối diện nhau phản chiếu dưới pháo hoa, tay cô ta cuộn thành nắm đấm.

Lúc cô ta cầm điện thoại lên chuẩn bị chụp lại cảnh này, bỗng nhiên có người phía sau gõ cửa.

“Cô An, cơm tối của cô đã nguội rồi, xin hỏi cần hâm nóng cho cô không?”

Vì không muốn đem tới nghi ngờ cho Doãn Minh Tước, An Mịch cố ý chọn một khách sạn địa phương bên kia đường, phục vụ ở cửa dùng tiếng phổ thông không hề lưu loát, cắt đứt quan sát của cô ta.

Tiếng gõ cửa tới tấp, nhưng An Mịch không muốn quan tâm, lúc đang định ấn nút chụp, bỗng nhiên pháo hoa kết thúc.

Vườn hoa bên kia đường một mảnh đen nhánh, bất luận cô ta phóng to hình thế nào cũng không nhìn thấy.

“Tôi đã nói rồi, tôi không ăn cơm các người nghe không hiểu sao?”

An Mịch lúc này đã không còn tức giận như vừa rồi, bởi vì ngay lúc Doãn Minh Tước kéo tay Đào Y Y ở đầu đường né tránh cảnh sát đuổi theo, cô ta cũng đi theo.

Vốn dĩ cô ta cho rằng Đào Y Y thật sự coi mình là em dâu, bây giờ xem ra, chuyện mấy ngày trước đều là người đàn bà này đang làm bộ làm tịch.

Thấy dáng vẻ không cự tuyệt của cô ta ở trước mặt Doãn Minh Tước, quả thật không khác gì con mèo vụng trộm!

Người phục vụ sau khi bị An Mịch trách mắng một trận vô cùng ấm ức, nhưng khách hàng là thượng đế, anh ta không dám nhiều lời chỉ có thể kéo xe thức ăn đi.

Lúc An Mịch trở lại trong phòng lần nữa, vẫn là một mảnh đen nhánh không nhìn rõ thứ gì.

Nhưng mà Đào Y Y và Doãn Minh Tước vẫn ở trong vườn.

Nhìn màn tán gái thành thục của Doãn Minh Tước, Đào Y Y đứng yên không động đậy, chỉ là cảm thấy anh nắm bắt thời gian thật tốt, đoán được cô ta sẽ không yên tâm ngủ, đoán được cô ta sẽ ra kiểm tra sân vườn.

Còn có cái khăn quàng cổ này, giá cả cũng không rẻ.

Đáng tiếc cô ta từ nhỏ cái gì cũng có, cũng sẽ không vì một chút hảo ý này của anh mà quên hết mọi thứ.

“Anh trăm phương ngàn kế đi theo tôi, chính là vì cái này?”

Trong mắt cô, có khinh bỉ, có xem thường.

Doãn Minh Tước nhíu mày, xem ra đã đánh giá thấp nha đầu này rồi, không nghĩ tới cô sau khi kết hôn, trở nên khó đối phó như vậy.

Có điều cũng tốt, dù sao anh đã nhìn ra sự thật tình cảm của Đào Y Y và Doãn Minh Thần bất hòa, như vậy chuyện hôn nhân của hai người không phải trong tầm tay rồi sao?

Cô ta sớm muộn cũng sẽ ở trước mặt mình nói, cô ta hối hận rồi.

“Không có, sợ cô lạnh mà thôi.”

Xua xua tay, Doãn Minh Tước đã nghĩ mình đợi ở chỗ này nữa sợ rằng sẽ bị cô gái nhỏ đang tức giận này xé ra thành mảnh vụn, anh xoay người đi lên lầu.

Đào Y Y đứng tại chỗ sửng sốt thật lâu, quả thực không nghĩ ra Doãn Minh Tước rốt cuộc có mục đích gì.

Mỗi khi cô ta có nghi ngờ, anh giải thích tất cả hành động không nên làm của mình một cách hợp tình hợp lý, nhưng khi cô ta buông xuống phòng bị không suy nghĩ nhiều nữa, anh lại xông ra không kịp đề phòng, khiến cô không hiểu nổi.

Chẳng lẽ, anh coi cô như những cô gái bên ngoài tùy tùy tiện tiện là có thể bị dụ dỗ sao?

Nghĩ thông suốt điều này, Đào Y Y chỉ cảm thấy mình thật giống như bị người ta dắt mũi quá lâu rồi, suýt nữa tức đến nội thương.

Lần sau nếu anh còn dám làm bừa, đừng trách cô ta không khách khí.

Địa hình cơ bản cũng hiểu rõ rồi, tâm tình muốn làm việc của Đào Y Y cũng bị Doãn Minh Tước phá hư hơn nửa, chỉ có thể trở về phòng ngủ.

Chênh lệch thời gian không hề dễ dàng, hơn nữa Đào Y Y vốn đã ngủ trên máy bay, càng khó ngủ hơn.

Sau khi Đào Y Y cưỡng bách mình nhắm mắt dưỡng thần một lúc, lúc vừa có cảm giác buồn ngủ đánh tới, điện thoại bỗng nhiên rung lên kịch liệt.

Để phòng bị bỏ sót tin tức công việc, Đào Y Y đã thay đổi thói quen tắt điện thoại trước đây của mình, không nghĩ tới người gọi tới, sẽ là Doãn Minh Thần.

“Y Y, em ngủ rồi?”

Thành phố Hải Châu lúc này chắc đã tối rồi, cuộc gọi này của anh ta không biết có ý gì.

Đào Y Y nhắm mắt lại gật đầu, có chút mệt mỏi: “Có chuyện gì không?”

“Cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi em ngủ hay chưa, đến Paris, cũng không gọi điện thoại về cho tôi, tôi rất lo lắng.”

Nếu như cô ta đoán không nhầm, cuộc gọi này là để thăm dò.

“Ngày mai còn có chuyện phải làm, hôm nay phải điều chỉnh lịch trình.”

Cô ta vốn dĩ không có gì nói với anh ta, Doãn Minh Thần ở đầu bên kia cũng chỉ nghe tiếng hít thở của cô ta một lúc, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Cúp điện thoại, hai mẹ con trong phòng bốn mắt nhìn nhau.

Sắc mặt Lục Tố Anh có chút không tốt: “Xem ra cô ta đúng là mệt rồi, có điều Minh Tước lúc này cũng rời khỏi thành phố Hải Châu, rốt cuộc là chơi đùa, hay là thật sự có chuyện?”

Doãn Minh Thần nghe nói Doãn Minh Tước mấy ngày nay đều không về thành phố Hải Châu nói cho Lục Tố Anh trước, dự cảm của hai mẹ con đều không tốt như nhau.

Nhưng đây lại là cơ hội duy nhất để bọn họ có thể tiếp xúc tài khoản của công ty, Doãn Minh Thần gọi điện thoại cho Đào Y Y, thực ra là đang thử thăm dò, cô ta rốt cuộc có biết Doãn Minh Tước đi đâu hay không, lúc nào sẽ trở lại, còn bao nhiêu thời gian cho họ.

Đáng tiếc Đào Y Y đã ngủ rồi, cũng không cung cấp được nhiều tin tức có giá trị.

Mà lúc này tại Paris, Doãn Minh Tước ở trong phòng, anh đang gõ bàn phím trước máy tính, ánh sáng màn hình chiếu vào mặt anh khiến khuôn mặt vô cảm của anh có chút ảm đạm.

Ở bên cạnh, điện thoại mở chế độ rảnh tay đặt ở trên bàn, hiển thị người gọi điện là Hứa Mộc.

“Tổng giám đốc Doãn, hợp tác của tập đoàn Thần Quang một khi đạt được, cậu cả có thể lợi dụng khoản này lấp đầy một nửa khoản nợ, nói cách khác tất cả nỗ lực mợ chủ đang làm, đều là đang giúp cậu cả.”

Sắc mặt Doãn Minh Tước âm u, dường như đang do dự.

“Tổng giám đốc Doãn.”

Thấy anh chậm chạp không quyết định, Hứa Mộc có chút nghi ngờ, dù sao cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai làm ảnh hưởng đến phán đoán của anh, bây giờ người anh đối diện là Đào Y Y, mềm lòng muốn nương tay sao?