Tô Ngọc Kỳ mở mắt ra liền nhìn thấy phòng ngủ trống rỗng.
Vị trí bên cạnh đã sớm không có người.
Anh nhìn đồng hồ, tám giờ rưỡi sáng, anh đứng dậy hút một điếu thuốc, nhớ tới sự điên cuồng tối qua, Linda sử dụng hết tất cả vốn liếng cũng không thể quyến rũ được anh, anh lái xe định trở về nhà của mình ở Cẩm Vinh Uyển.
Nhưng lúc lái qua đường Trường An, anh dừng xe.
Ngồi trong xe hút mấy điếu thuốc.
Trong đầu đều là khuôn mặt của Lưu Thanh Vũ, một đôi mắt trong trẻo vừa lớn vừa quyến rũ chết người.
Tô Ngọc Kỳ xuống tầng, trong phòng khách không có người, anh nhíu mày, vào phòng bếp, trong nồi có cháo và bánh bao hấp, còn có sữa đậu nành, tất cả vẫn còn nóng.
Nhưng Lưu Thanh Vũ không có ở đây.
Sáng sớm mà cô gái này đã đi đâu rồi.
Tô Ngọc Kỳ ngồi xuống ăn bữa sáng, ngồi trong phòng khách đọc sách một lát, Lưu Thanh Vũ vẫn chưa trở về, anh mím môi, cầm điện thoại muốn gọi cho Lưu Thanh Vũ, sáng sớm không ở trong nhà lại đi ra ngoài làm gì?
Vừa mới bấm gọi, còn chưa đổ chuông anh đã trầm mặt nhấn tắt.
Anh phiền chán ném điện thoại qua một bên, cô gái này muốn đi đâu thì đi, liên quan gì tới anh, anh tìm cô làm gì?
Dù cô không trở lại nữa thì cũng không liên quan đến anh!
Cố Uyên ngồi trong ghế ở công viên tới chín giờ, cô đứng dậy duỗi thắt lưng, cất điện thoại vào túi, đi bộ trở về.
Lúc đi đến cửa biệt thự Ngân Phong cô nhìn thấy chiếc xe đỗ ở bên trong.
Là xe mà tối hôm qua Tô Ngọc Kỳ lái tới.
Xe vẫn dừng ở đây.
Có nghĩa là...
Anh vẫn chưa rời đi.
Cố Uyên đứng trước cửa biệt thự, nghĩ một lát, vẫn không nên trở về thì hơn, tránh cho hai người gặp mặt anh lại mất hứng, Cố Uyên gọi xe đi tới trung tâm mua sắm.
Đi dạo một buổi sáng.
Từ khu thời trang nữa đến khu trang sức đến khu thời trang trẻ em, Cố Uyên đều đi qua một lần, cô cũng không cần mua gì, quần áo cô đã có đủ, chỉ là dì Trương không ở biệt thự Ngân Phong nên cô vẫn mua một ít quần áo mùa đông, lúc dì Trương ở biệt thự, mỗi tháng đều sẽ mua thêm quần áo mới cho cô, túi xách, còn có trang sức.
Cho dù Cố Uyên đã nói cô không thiếu đồ, nhưng dì Trương vẫn mua thêm, tiền lấy trực tiếp từ thẻ của Tô Ngọc Kỳ.
Buổi chiều, Cố Uyên ra khỏi trung tâm mua sắm, đang chuẩn bị gọi xe trở về.
Chuông điện thoại vang lên.
Là bà nội gọi tới.
"Dạ, bà nội."
"Thanh Trúc à, bây giờ cháu đang ở đâu?" Bên kia truyền tới giọng của bà nội Tô: "Lát nữa Vân Thư muốn tới Đồng Uyển, cháu đi cùng nó đi, cũng đi gặp Lục Lam một chút."
Cố Uyên gật đầu nói "Vâng."
Lục Biệt Lam, con gái của bà nội Tô, bây giờ an dưỡng ở Đồng Uyển, bệnh tình lúc tốt lúc xấu, mẹ của Tô Vân Thư, nói đúng hơn thì Tô Vân Thư là con gái nuôi của Lục Biệt Lam.
Lúc trước cô chủ thứ tư chân chính của nhà họ Tô bị bắt cóc giết con tin, Lục Biệt Lam phát điên, sau này tới cô nhi viện nhận nuôi Tô Vân Thư bệnh tình mới tốt hơn một chút.
Cố Uyên chưa từng gặp người cô này, cô gọi điện thoại cho Tô Vân Thư, nói với cô ấy bây giờ cô đang ở đâu.
Khoảng nửa giờ sau Trần Thiệu lái xe chở Tô Vân Thư đi tới.
Cố Uyên lên xe.
Một đường im lặng, Tô Vân Thư không nói chuyện với Trần Thiệu, Trần Thiệu cũng không mở miệng, Cố Uyên muốn đánh vỡ sự yên tĩnh này, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được chủ đề.
Phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ.
Sau khoảng bốn mươi phút, xe chạy tới một trang viên xinh đẹp ở ngoại thành, Trần Thiệu lái xe vào bãi đỗ xe, Cố Uyên và Tô Vân Thư xuống xe.
Xuyên qua bồn hoa và núi giả, một người đàn ông trung niên mặc tây trang đi tới: "Cô chủ, mợ chủ, ngài Trần."
Tô Vân Thư nói chuyện với Trần Thiệu: "Anh ở đây chờ đi, em và chị Thanh Vũ đi vào, anh biết mẹ không thích anh mà."
Trần Thiệu cong môi cười khẽ, không lên tiếng, châm một điếu thuốc.
Tô Vân Thư kéo tay Cố Uyên đi vào Đồng Uyển.
Đồng Uyển rất đẹp.
Quản gia nói: "Bà chủ ở trong nhà kính trồng hoa."
Nhà kính trồng hoa mở suốt bốn mùa, độ ấm như mùa xuân, ngay cả không khí trong sân cũng mang theo mùi thơm nồng nàn của các loại hoa.
Cố Uyên cùng Tô Vân Thư đi vào.
Cô nhìn người phụ nữ trung niên đang chỉnh sửa cành hoa, một thân sườn xám in hoa màu xanh sẫm, cổ đeo vòng trân châu, khí chất tao nhã cao quý, năm tháng thật ưu ái khuôn mặt của Lục Biệt Lam, nếp nhăn chỉ làm tăng thêm sự quyến rũ cho bà.
Ấn tượng đầu tiên của Cố Uyên đối với Lục Biệt Lam chính là, lúc bà còn trẻ tuổi hẳn là một cô gái rất xinh đẹp.
Tô Vân Thư bước qua: "Mẹ."
Lục Biệt Lam vẫn chỉnh sửa cành hoa, không quan tâm động tĩnh xung quanh, dường như cũng không nghe thấy giọng nói của Tô Vân Thư, Tô Vân Thư cũng sớm quen rồi, cầm kéo, ngồi xổm xuống vừa chỉnh sửa cành hoa với Lục Biệt Lam vừa nói: "Mẹ, con đến thăm mẹ, gần đây mẹ có khỏe không, đã mấy tháng con không tới thăm mẹ rồi, con rất muốn mỗi ngày đều có thể tới thăm mẹ..."
Tô Vân Thư nói rất nhiều, kể những chuyện mà cô trải qua ở Vân Châu.
Cao hứng lại bi thương.
Nhưng Lục Biệt Lam giống như không nghe thấy, chỉ chuyên chú cẩn thận chỉnh sửa cành hoa, Tô Vân Thư ngồi ở bên cạnh Lục Biệt Lam.
Thời gian buổi chiều yên tĩnh dài lâu.
Ánh mặt trời chiếu lên người Tô Vân Thư và Lục Biệt Lam, lộ ra ánh sáng gãy khúc khi xuyên qua thủy tinh, Cố Uyên chỉ thấy có chút xót xa.
Một buổi chiều Tô Vân Thư nói rất nhiều chuyện, trên mặt Lục Biệt Lam lại chỉ có một biểu cảm bình thản.
Mãi cho đến chạng vạng.
Lục Biệt Lam buông kéo trong tay, nhìn Tô Vân Thư, nở nụ cười: "Cô là ai?"
Tô Vân Thư cười, cũng thả kéo xuống, tháo găng tay, khoác tay Lục Biệt Lam: "Mẹ, con là Vân Thư, là con gái của mẹ."
Lục Biệt Lam gật đầu: "Vân Thư à, con ăn cơm chưa?"
Tô Vân Thư lắc đầu, sau đó chỉ vào Cố Uyên nói với Lục Biệt Lam: "Mẹ, đây là chị Thanh Vũ, vợ của anh ba."
Cố Uyên bước tới, nhìn người phụ nữa xinh đẹp tao nhã trước mắt: "Cô ạ."
Lục Biệt Lam cười gật đầu.
Lúc đi ra khỏi Đồng Uyển.
Tô Vân Thư mở túi xách, lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, châm lên rồi hút một hơi, cô hơi nheo mắt, nhìn hoàng hôn màu quýt: "Trước kia mỗi ngày em đều tới đây, mỗi ngày bà ấy cũng không nhớ ra em là ai, hôm nay nhớ được, qua hôm sau lại không nhớ nữa, bác sĩ nói, bà ấy có thể duy trì như thế này đã rất tốt rồi, bà ấy không nhớ rõ ai hết, ngay cả ông bà ngoại cũng không nhớ."
Cố Uyên nhẹ nhàng vỗ vai Tô Vân Thư: "Vân Thư."
Cô không biết nên an ủi Tô Vân Thư như thế nào, Tô Vân Thư cười rộ lên rất xinh đẹp, nhưng lại giống như một đóa hoa thủy tinh, xinh đẹp nhưng đồng thời cũng rất dễ dàng vỡ nát.