Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 625




Tiểu Thiển không lo lần này sau khi đắc tội với Quản gia Ngô cuộc sống sẽ khó khăn: “Tuy nhiên, sau này mợ chủ ở đây là được rồi, mợ chủ ở đây, quản gia Ngô sẽ không dám lộn xộn.”

Mộc Như Phương nhìn cô, mỉm cười: “Cô nói như vậy, cẩn thận xung quanh cô sẽ nghe thấy.”

Tiểu Thiển lè lưỡi: “Sợ gì chứ… mợ chủ ở đây mà.”

Mộc Như Phương nằm trên ban công vài phút, uống một bát canh nấm trắng hạt sen, liền nghe thấy giọng nói của Quản gia Ngô.

“Ông chủ, anh tỉnh rồi sao?”

Sau đó là tiếng bước chân, tiếng đàn ông xuống lầu, Đào Gia Thiên lại hỏi: “mợ chủ đâu? Cô ấy đi đâu rồi?”

“mợ chủ, mợ chủ đang ở …” Tiếng của quản gia Ngô còn chưa dứt.

Đào Gia Thiên đã nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi trên chiếu tatami ở ban công tầng một.

Người đàn ông sải bước tới, Mộc Như Phương đứng dậy, còn chưa kịp đưa tay ra thì đã bị người đàn ông ôm vào lòng, cánh tay anh ôm chặt lấy eo cô, đầu Mộc Như Phương vùi vào trong lồng ngực người đàn ông, tai cô nghe rõ ràng nhịp tim của người đàn ông tỉnh dậy sau khi say rượu, nó đập rất nhanh, làm rung chuyển màng nhĩ của cô.

Sau khi Đào Gia Thiên ôm Mộc Như Phương, anh mới cố nén lại sự lo lắng mờ nhạt trong mắt.

Anh vừa tỉnh dậy.

Như thể mọi thứ là một giấc mơ.

Người phụ nữ bên cạnh đã biến mất không thấy đâu.

Anh lập tức đi xuống nhà.

Anh cứ nghĩ đám cưới ngày hôm qua là một giấc mơ.

Nhưng đây là sự thật.

Lúc này, thân thể dịu dàng của người phụ nữ trong vòng tay anh mang theo hương thơm nhàn nhạt quen thuộc.

Khiến anh cảm thấy an tâm.

Giọng anh khàn đi sau khi chìm vào giấc ngủ đến sáng sớm: “Em tỉnh dậy cũng không gọi anh.”

Mộc Như Phương muốn nói chuyện, nhưng ngón tay người đàn ông đè lên sau đầu cô, tay còn lại ôm eo cô, rất mạnh, cô không thể ra dấu cũng không thể dùng ngôn ngữ môi.

Cô bị anh ôm rất chặt.

Mộc Như Phương đột nhiên cảm thấy hơi cứng đờ.

Vì người đàn ông, tình cảm quá trái khoáy.

Đào Gia Thiên dường như không nghe thấy câu trả lời của Mộc Như Phương, lúc đó anh mới nhớ ra cô không nói được, đáy lòng anh bỗng trống rỗng vô hạn, anh buông cô ra, con ngươi đen kịt, nhìn người phụ nữ trong vòng tay mình với chút cảm xúc lẫn lộn, giọng anh nhẹ nhàng và khàn khàn: “Sau này nếu em thức dậy sớm hơn anh, hãy đánh thức anh nhé.”

Mộc Như Phương mỉm cười, đưa tay ra, làm một ngôn ngữ ký hiệu: “Được thôi, nhưng hôm qua anh đã uống rất nhiều rượu, em muốn anh nghỉ ngơi thêm chút thôi mà.”

Nhìn thấy câu trả lời của cô như vậy, Đào Gia Thiên cong môi: “Hôm qua anh uống nhiều thế, lãng phí cả đêm tân hôn của chúng ta rồi…”

Anh cúi đầu, hơi thở của người đàn ông phả vào tai cô: “Đêm nay, anh sẽ bổ sung.”

Má Mộc Như Phương đỏ bừng, cụp mắt xuống.

Một bên khác, Quản gia Ngô đứng ở một góc.

Bà ta thầm sợ hãi.

Cậu Đào đã yêu Mộc Như Phương đến mức đó sao…

Là quản gia của biệt thự Lan Giang mấy năm nay, bà ta vẫn luôn quản lý tốt, chỉ là, sau này đừng bao giờ đắc tội với mợ chủ…

Vốn dĩ bà ta định trừng trị Tiểu Thiển, nhưng lúc này Tiểu Thiển và Mộc Như Phương có vẻ có quan hệ tốt, vì đã có mợ chủ hậu thuẫn nên Quản gia Ngô không dám trừng phạt Tiểu Thiển nữa.

Nghề của bà ta là biết cách nhìn mặt nói chuyện.

Lúc này, bà ta nhìn lướt qua thời gian, sau đó nhìn về phía Đào Gia Thiên và Mộc Như Phương, bước tới, nói: “Thưa ngài, thưa mợ, bữa sáng đã chuẩn bị xong xuôi.”

Khi Đào Gia Thiên và Mộc Như Phương đến phòng ăn dùng bữa, Quản gia Ngô đi vào bếp, thấy Tiểu Thiển đang lau sàn, bà ta mỉm cười: “Tiểu Thiển à.”

Tiểu Thiển ngẩng đầu lên, nhìn thấy Quản gia Ngô, cô nhanh chóng đứng dậy: “Quản gia Ngô.”

Quản gia Ngô nở nụ cười: “Tiểu Thiển à, vừa nãy tôi có nói điều gì không thích hợp thì cũng đừng để tâm.”

Tiểu Thiển: “Quản gia Ngô, tại sao tôi phải để tâm chứ? Bà nói quá nghiêm trọng rồi, tôi chỉ là một người hầu bình thường thôi…”

Quản gia Ngô rất hài lòng với câu trả lời của Tiểu Thiển, nà ta trở lại với dáng vẻ trước đây của mình: “Ừ, cô biết là tốt rồi.”

Sau khi Quản gia Ngô rời đi, Tiểu Thiển lè lưỡi.

Tuy cô là người hầu nhưng cũng không phải kẻ ngốc, Quản gia Ngô rõ ràng là sợ làm mếch lòng mợ chủ.



Sau khi Mộc Như Phương ăn sáng xong, Đào Gia Thiên chở cô đến nhà họ Đào.

Đến trước cửa nhà họ Đào.

Người đàn ông nắm lấy ngón tay cô, siết chặt.

Mộc Như Phương quay mặt lại nhìn anh, nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, trong lòng đột nhiên có cảm giác an toàn.

Anh nắm chặt ngón tay cô, như muốn nói với cô một lần nữa.

Đừng sợ, anh ở đây.

“cậu chủ, mợ, hai người đến rồi!” Minh đứng ở cửa, mỉm cười nhìn hai người: “Tiên sinh đang ở trên lầu, tôi sẽ mời ông ấy xuống.”

Đào Gia Thiên liếc nhìn xung quanh rồi khẽ hỏi: “Mẹ cháu đâu rồi?”

“mợ chủ đang ở Danh Thành Hoa Viên, từ đêm qua, tiên sinh nói để bà chủ nghỉ ngơi một thời gian ở Danh Thành Hoa Viên.”

Ngày hôm qua Đào Gia Thiên toàn mời rượu trong phòng tiệc, hoàn toàn không biết về những chuyện khác.

Lúc này, anh cau mày: “Mẹ cháu bị sao vậy?”

Minh: “cậu chủ, bà chủ và tiên sinh có vài mâu thuẫn.” Vừa nói ông vừa liếc nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh Đào Gia Thiên, từ khi bước đến cho tới hiện tại Mộc Như Phương không có biểu cảm gì trên khuôn mặt xinh đẹp, cô cũng nhìn lại Lôi Minh, hai mắt đối diện nhìn nhau, Minh nhìn người phụ nữ vô cùng xinh đẹp này, ánh mắt của người phụ nữ này sâu như sóng, lặng như biển, nhưng lại vô cùng trong sạch, thuần khiết, ở độ tuổi của Minh, ông đã vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần cho nhà họ Đào, đối phó với vô số người, chỉ có người phụ nữ này.

Ông không thể nhìn thấu.

Từ sự phản kháng đến sự khuất phục đột ngột, đáp ứng gả cho Đào Gia Thiên.

Ông không nghĩ trong khoảng thời gian cậu chủ mất trí nhớ, cậu chủ đã dùng mọi hành động điên cuồng để trả thù mà người phụ nữ này lại đột nhiên có thể tha thứ cho cậu chủ, nếu như có thể tha thứ cho cậu chủ, thì sáu năm trước, người phụ nữ này sẽ không làm chuyện như vậy trong đám cưới.

Đây là con gái của Mộ Dung Cách và Tống Minh Yên…

“Cha cháu đang ở nhà sao?” Đào Gia Thiên không hỏi quá nhiều, ánh mắt của người đàn ông sâu thẳm, bình tĩnh nhìn về hướng cầu thang: “Chú Lôi, đi thông báo với ba cháu là cháu và Như Phương đang đợi ông ấy ở phòng khách.”

“Vâng!”

Đào Kiệt bước xuống lầu.

Đúng lúc này, ánh đèn vàng dịu dàng từ cửa sổ chiếu vào, chiếu vào người phụ nữ thông qua cửa sổ kiểu Pháp, Mộc Như Phương đang ngồi bên cạnh Đào Gia Thiên, lông mi cụp xuống, cả người cô như phát sáng, Đào Kiệt nhìn cô, Mộc Như Phương đột nhiên nhướng mi, nhìn ông, sau đó cô đứng lên, giống như vãn bối, cung kính gật đầu với ông.

Đào Gia Thiên không ngừng nắm lấy tay cô.

Ngón tay của cô mảnh mai và trắng trẻo, móng tay của cô được cắt tỉa rất đẹp.

Chỉ duy nhất một điểm.

Đầu ngón tay của người phụ nữ hơi lạnh.

Còn lòng bàn tay của người đàn ông thì ấm và khô, Đào Gia Thiên tiếp tục nắm lấy ngón tay cô, thấy cô đứng lên, Đào Gia Thiên cũng đứng dậy, nhìn Đào Kiệt đang đi qua: “Ba, con đưa Như Phương đến gặp ba mẹ.”

Đào Kiệt ngồi trên ghế sô pha, dùng ngón tay đẩy chuỗi hạt cầu nguyện bằng gỗ đàn hương đỏ trên cổ tay, ông nói: “Gần đây sức khỏe của Thấm Như không được tốt, cha đã kêu bà ấy đến Danh Thành Biệt Uyển tu dưỡng, hiện tại con đừng làm phiền bà ấy.”

Gương mặt tuấn tú không chút biểu cảm của Đào Gia Thiên lại lộ ra vẻ lạnh lùng, khi nói chuyện với Đào Kiệt dường như chỉ có vãn bối coi trọng trọng mà thôi, không thấy tình cảm cha con gì cả.

Đào Gia Thiên rất kính trọng Đào Kiệt, nhưng từ nhỏ, Đào Kiệt đã rất nghiêm khắc với Đào Gia Thiên, Đào Gia Thiên bị tống vào trại lính canh năm 8 tuổi, từ nhỏ anh đã đi làm nhiệm vụ và điều tra, năm 14 tuổi anh dẫn đầu một đội xuyên rừng Amazon để thực hiện nhiệm vụ, anh thành thạo tất cả các loại súng, từ nhỏ đã phát triển tính cách lạnh lùng.

Đào Gia Thiên cũng như đang thực hiện nhiệm vụ: “Vâng, con biết rồi.”

Đào Kiệt nhìn Mộc Như Phương: “Như Phương, lên lầu với cha, cha có chuyện muốn nói riêng với con, Gia Thiên, con ở dưới lầu, Minh có chuyện muốn nói với con.”

Nói xong, ông đứng dậy đi lên lầu.

Đào Gia Thiên khẽ cau mày, giống như không muốn Mộc Như Phương đi lên một mình, anh nói: “Cha!”

Đào Kiệt vẫn không dừng lại.

Mộc Như Phương nhìn anh, nói với anh: “Không có gì đâu, đừng lo cho em.”

Đào Gia Thiên nắm ngón tay cô, giữ chặt rồi thả ra: “Ừm, đi lên đi.”

Minh nhìn Mộc Như Phương đi lên lầu, ông ta nói với Đào Gia Thiên: “cậu chủ, đừng lo, tiên sinh sẽ không làm khó cô ấy đâu.”

“Bác Minh, có chuyện gì xin bác cứ nói.”

“cậu chủ, nhà họ Tống xảy ra chút chuyện, Đổng Minh Nguyệt đã đến Thành phố Hải Châu…”

“Sao cô ta lại đến?” Người đàn ông cau mày.

“Gia Minh ốm nặng… tập đoàn Lai Tụng sắp đổi chủ… thưa cậu, để tôi nói với cậu, nếu cần, hãy liên minh với nhà họ Tô.”

“Tôi biết rồi.”

Nhà họ Đổng ở Lạc Thành là một gia đình nhỏ, Đổng Minh Nguyệt năm nay 32 tuổi, là con gái ngoài giá thú của Đổng Khang Văn, không được bà Đổng chào đón, cô bị nhà họ Đổng chèn ép, làm đủ mọi việc cực khổ, nhưng sau tai nạn của Đổng Khang Văn, Đổng Minh Nguyệt muốn chọc tức nhà họ Đổng, gả cho nhà họ Tống nổi tiếng ở Bắc Thành, nhà họ Đổng kinh doanh ảm đạm, chỉ là một công ty công nghệ nhỏ, trước khi Đổng Minh Nguyệt gả cho nhà họ Tống, cô chỉ là một người dưới chót của Công ty Công nghệ Tống thị, giờ lại trở thành phó chủ tịch của Công ty Công nghệ Tống thị chi nhánh Giang Nam, cô có năng lực vượt trội, được ông cụ Tống coi trọng, trở thành con dâu của nhà họ Tống, nhưng Tống Gia Minh không thích cô, cô cũng không thích Tống Gia Minh, nên đã gây ra rất nhiều rắc rối.

Đổng Minh Nguyệt từng bước xuất phát từ dưới cùng của nhà họ Tống, rất nhiều người phục cô, Tống Gia Minh ở sau lưng cô bao nuôi tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ, Đổng Minh Nguyệt cũng mặc kệ, Tống Gia Minh này, cũng được coi là một kẻ ăn bám Tống Kỳ Đông, không có bản lĩnh gì, sau khi Tống Kỳ Đông đi, nhà họ Tống khổng lồ giao lại cho Tống Gia Minh, nhưng anh ta thì sao, rượu chè gái gú, lấy cố phiếu ra làm trò đùa, không quan tâm đến việc của công ty, mọi việc đều do Đổng Minh Nguyệt lo liệu, điều này cũng dẫn đến việc hầu hết trụ cột của công ty Tống thị ban đầu đều do người của Đổng Minh Nguyệt thay thế, khi Tống Gia Minh bị tai nạn xe nằm lại ICU, Tống thị chỉ có thể dựa vào Đổng Minh Nguyệt.

Tống Gia Minh đã nằm trong ICU một tháng nay.

Mỗi ngày Đổng Minh Nguyệt đều ở trong bệnh viện, bây giờ Tống Gia Minh rất rõ ràng, sắp không ổn rồi…

Không thể chữa khỏi.