Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 236




Tâm trạng của cậu bé rất kích động, kéo cửa xe: "Cháu không đi bệnh viện, cháu muốn xuống xe!"

Tô Ngọc Kỳ thấy cậu bé kích động như thế thì cũng không ép, bảo tài xế dừng ở tiệm thuốc gần đó, đi mua một ít thuốc rồi chuẩn bị đưa Cố Dạ Lê về nhà họ Cố.

Cố Dạ Lê thấy phía trước không phải đường đi đến bệnh viện thì bình tĩnh lại, ngoan ngoãn bôi thuốc, bôi thuốc xong vẫn còn một lúc nữa mới đến nhà họ Cố.

Tô Ngọc Kỳ nhắm mắt thở nhẹ.

Thỉnh thoảng Cố Dạ Lê lại liếc nhìn sang, sau đó yên lặng cúi đầu, hồi nhỏ cậu từng thấy chú này, cậu không thích chú vì chú ấy rất xấu, tranh mẹ với cậu, nhưng khi chú ấy chạm vào cậu thì hóa ra cậu cũng không ghét đến như vậy.

Đúng là kỳ quái.

Cậu vốn rất nhạy cảm với việc bị người ngoài chạm vào, rất không thích, ngay cả bác hai, bác út, ông ngoại, bà ngoại chạm vào thì cậu cũng không thích.

Nhưng dường như cậu lại không ác cảm với chú này lắm.

Cố Nhã Thiển tới trường học, cô đứng ở cửa phòng nhìn qua cửa kính cửa sổ, chỗ ngồi của Cố Dạ Lê trống không dù bây giờ vẫn còn đang trong giờ học.

Giáo viên đang ở trên bục giảng bài nhưng Cố Dạ Lê không có ở đây.

Cố Nhã Thiển cau mày, gõ cửa, giáo viên đi ra thấy Cố Nhã Thiển, rõ ràng là cũng có chút ấn tượng nhưng vì gặp quá nhiều phụ huynh nên nhất thời không nhớ ra, lịch sự hỏi: "Xin hỏi cô là...?"

"Tôi tới tìm Cố Dạ Lê, cháu nó đâu rồi?"

"Cô là mẹ của Cố Dạ Lê sao, Cố Dạ Lê cậu bé... Cô đến phòng hiệu trưởng hỏi thử, tiết thể dục trước, Cố Dạ Lê đánh nhau với các bạn học khác..."

Cố Nhã Thiển cau mày đi đến phòng hiệu trưởng, cô rất hiểu con trai mình, nó vốn không thể đánh nhau được, càng không thể chủ động tiếp xúc với các bạn học khác, nó chính là một tảng băng nhỏ, còn bị bệnh sạch sẽ!"

Phòng hiệu trưởng.

"Hiệu trưởng Vương, ông không thật sự đuổi học Duệ Tử sao, tôi cần mẫn công tác trong trường học nhiều năm như vậy, tôi biết tính cách của con tôi như thế nào, ông không thể vì một câu nói của anh Tô mà cũng cách chức cả tôi được."

"Chuyện này tôi biết, nhưng đúng là Trương Duệ Tử đã trốn học đánh nhau, tôi tận mắt nhìn thấy, trong giờ lên lớp lại ở bên ngoài đánh nhau, hành vi này cần phải nghiêm phạt! Nghiêm khắc ngăn chặn hành vi trốn học đánh nhau này!"

Trương Duệ Tử nhảy từ trên ghế xuống: "Đứa con hoang kia không phải là con trai của chú đó đâu, nó là đồ con hoang, là đứa nhà giàu mới nổi, mẹ, chính là nó đã bắt nạt con, chính nó đã báo cho giáo viên, nó đánh con trước!"

Trương Duệ Tử trừng mắt nhìn bạn học: "Trần Tư Húc, cậu nói đi, tớ nói có đúng không, chính Cố Dạ Lê là người động tay động chân trước."

Trần Gia Hoa đau lòng cho con trai, nhìn vết thương trên mặt và trên cánh tay Trương Duệ Tử, vừa rồi bà ta có tra tài liệu về Cố Dạ Lê, phát hiện tờ khai gia cảnh nhà cậu bé kia có một cột hoàn toàn không điền, chỉ điền cột bên mẹ, còn đang nghĩ cậu bé mồ côi cha, mẹ muốn có mặt mũi nên mới bỏ tiền cho cậu bé đến học trường quý tộc.

Gia cảnh bình thường mà thôi.

Lúc này bà ta nói: "Đúng vậy, hiệu trưởng, ông nhìn vết thương trên người Trương Duệ Tử và Trần Tư Húc đi, đều là do Cố Dạ Lê đánh, đứa nhỏ như thế mà không cố gắng dạy dỗ thì sẽ trở nên vô pháp vô thiên."

Hiệu trưởng trầm tư: "Được rồi, về lớp học trước đi đã."

Dù sao chuyện này đã kinh động đến tổng giám đốc Tô, hiện giờ nghĩ cẩn thận thì hiệu trưởng cũng thấy sao Cố Dạ Lê có thể là con trai tổng giám đốc Tô cơ chứ, đúng là chuyện không thể nào.

Trên bàn làm việc đặt tài liệu nhập học của Cố Dạ Lê, chỉ điền cột bên mẹ, rõ ràng là mẹ đơn thân.

Chắc hẳn tổng giám đốc Tô mới tới thành phố Vân Châu, đưa cô bé Tô đến trường, dù sao nơi này cũng là trường tiểu học quý tộc hạng nhất của thành phố Vân Châu, bất kể phong cách trường học hay là danh tiếng của giáo viên đều cực kỳ ưu tú, đột nhiên thấy có học sinh trốn học đánh nhau thì tất nhiên sẽ thấy không vui.

Trần Gia Hoa rõ ràng không nhận thức giống như vậy: "Hiệu trưởng, sao có thể như thế được, Cố Dạ Lê đánh con tôi thành như vậy, phải đuổi học!"

Cửa phòng hiệu trưởng luôn mở, cho nên Cố Nhã Thiển đang đứng ở cửa phòng, đang định gõ cửa thì chợt nghe thấy giọng nữ chói tai này.

Cô lập tức cau mày, đẩy thẳng cửa ra đi vào, ánh mắt nhìn qua tình hình trong phòng hiệu trưởng, cuối cùng dừng lại trên người phụ nữ vừa cất giọng.

Người phụ nữ kia mặc âu phục đen, đeo kính, nhìn qua chắc khoảng 22, 30 tuổi, lúc Cố Nhã Thiển đưa Cố Dạ Lê tới trường đã từng thấy trong danh sách giáo viên gương mẫu.

Người phụ nữ này là giáo sư tiếng Anh đặc biệt, cũng là phó hiệu trưởng của trường.

Hiệu trưởng thấy một cô gái trẻ tuổi đột nhiên bước vào, mặc âu phục trắng, cả khuôn mặt lẫn khí chất đều tuyệt vời, vừa nhìn đã biết không phải là người thường, hiệu trưởng đứng lên: "Xin hỏi, cô là?"

Cố Nhã Thiển nở nụ cười: "Tôi là mẹ của Cố Dạ Lê, xin hỏi Cố Dạ Lê đâu?"

Hiệu trưởng và Trần Gia Hoa sửng sốt, có chút không dám tin, dù sao người phụ nữ trước mắt không hề giống với hình tượng của người mẹ đơn thân nhà giàu mới nổi.

Nhưng nhà giàu mới nổi chính là nhà giàu mới nổi, dù ăn mặc đẹp thì cũng chỉ là bề ngoài thôi.

Hiệu trưởng còn chưa mở lời, Trần Gia Hoa đã nói: "Cô tới đúng lúc lắm, con trai cô đánh con trai tôi, gia đình dạy dỗ kiểu gì mà còn nhỏ đã biết đánh bạn, đúng là không có giáo dục!"

Cố Nhã Thiển cau mày, nhìn hai bé trai đứng cạnh Trần Gia Hoa, trên mặt hai đứa đều có vết thương, cô nhớ lại mấy ngày trước phát hiện trên tay Dạ Lê có vết máu bầm.

Dạ Lê nói là không cẩn thận bị va đập.

Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn là bị bạn học bắt nạt rồi, đánh nhau với bạn, sợ mình lo lắng cho nên mới nói là không cẩn thận bị va đập.

Hơn nữa Cố Nhã Thiển tuyệt đối không tin, Dạ Lê là người chủ động ra tay, tính cách Dạ Lê sạch sẽ lại lạnh lùng như vậy, nếu chủ động đánh người thì cô và người nhà họ Cố có lẽ đã... mừng đến phát điên rồi.

Cô lặng lặng mở miệng: "Tại sao Dạ Lê lại đánh con trai cô, cô nên hỏi chúng trước xem, đừng có không phân biệt trắng đen để che giấu."

Trần Gia Hoa xác định người ở trước mắt là bà mẹ đơn thân nhà giàu mới nổi, ỷ vào gương mặt để dụ dỗ người khác, lập tức nói với hiệu trưởng: "Hiệu trưởng, ông nhìn Trương Duệ Tử và Trần Tư Húc xem, nhất là Trần Tư Tự, con của giám đốc ngân hàng Trần, ông xem đều do Cố Dạ Lê kia, nhất định là do nó khiêu khích ra tay trước, hiệu trưởng cần phải nghiêm túc xử lý chuyện trốn học đánh nhau này, tôi kiến nghị đuổi học Cố Dạ Lê!"

Cố Nhã Thiển thản nhiên hừ lạnh.

Cô tới đây cũng không nói rõ thân phận nhà họ Cố của mình, dù sao nhà họ Cố cũng là nhà giàu có đệ nhất thành phố Vân Châu, bất kể ai cũng phải nể mặt.

Dạ Lê từ New York đến thành phố Vân Châu, thay đổi hoàn cảnh trường học, lúc đầu cô cũng không muốn để Dạ Lê đến trường quý tộc học, cô còn muốn cho Dạ Lê đến một trưởng tiểu học bình thường nhưng dạy dỗ chất lượng tốt, không muốn Dạ Lê từ nhỏ đã ở trong bầu không khí tranh đua, nhưng Dạ Lê dù sao cũng không phải là đứa nhỏ bình thưởng, nhà họ Cố cây to đón gió, mấy chuyện bắt cóc gì đó đều thường xảy ra, hệ thống an ninh của trường quý tộc vẫn chặt chẽ hơn.

Nhưng Cố Nhã Thiển thật không ngờ, những người này lại dám coi Dạ Lê thành đứa nhỏ con bà mẹ đơn thân nhà giàu mới nổi.