Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 160




"Tôi biết rôi, bây giờ tôi sẽ đi tới chỗ ngài Tô trợ giúp anh ấy xử lý chuyện Hoa Sâm." Cao Sở cắn răng đi ra phòng làm việc.

Đi ra cửa phòng làm việc, Cao Sở đã nhìn thấy Cố Uyên ngồi ở trên ghế sa lon trong phòng khách, Cố Uyên ngẩng đầu lên nhìn qua, Cao Sở có chút không cam lòng mở miệng nói: "Mợ chủ Tô loại trò vặt ngầm tố cáo này hình như là của trẻ con." Cô ta hướng phía Cố Uyên đi tới: "Hay là mợ chủ Tô đối với mình không có lòng tin, cũng biết Tổng Gíam đốc Tô không thích cô."

Cố Uyên cảm thấy, quả nhiên Cao Sở này không đơn giản chỉ là thư ký bình thường, nếu là thư ký bình thường, nào dám quản chuyện của Tô Ngọc Kỳ, nói không chừng lại là thiên kim tiểu thư nhà ai yêu thích Tô Ngọc Kỳ, vì Tô Ngọc Kỳ bằng lòng đến Tô Thị làm thư ký đây mà.

Phụ nữ yêu thích Tô Ngọc Kỳ như cá diếc sang sông, cô không có nhiều lòng dạ như vậy đi để ý tới những thiên kim bị từ chối thất tình này.

Cười cười, Cố Uyên nhàn nhạt mở miệng: "Thư ký Cao, làm một thư ký vẫn nên làm tốt công việc của bản thân đi."

Sau khi Cao Sở rời đi, Cố Uyên trở về phòng ngủ một lần nữa, từ trong túi xách của mình lấy ra thuốc tránh thai, mở ra uống một viên, trước khi tới Seattle, cô đã chuẩn bị thuốc tránh thai, cô biết bây giờ mình đang là vợ của Tô Ngọc Kỳ, nhu cầu của anh tràn đầy như thế, kể cả là đang bị thương, cũng sẽ không nhịn được chạm vào cô, cho nên cô luôn luôn chuẩn bị sẵn thuốc tránh thai.

Cô sợ hãi, sợ hãi sẽ có bầu con của anh.

Cô sợ hãi đứa bé kia sẽ giống như Thiểm Thiểm...

Mấy ngày nay Tô Ngọc Kỳ đều rất bận rộn nên phái một vệ sĩ đi theo Cố Uyên, buổi sáng Cố Uyên đi dạo một vòng xung quanh, nhiệt độ ở Seattle rất tốt, đi tới một nhà hàng ăn một chút đồ ăn.

Nhìn người đàn ông mặc âu phục đứng cách cô khoảng năm sáu mét, Cố Uyên nói: "Tần Xuyên đúng không"

Tần Xuyên đi tới: "Mợ chủ."

Cố Uyên chỉ vào chỗ ngồi trước mặt: "Ngồi xuống đi, chúng ta cùng nhau ăn một chút."

Tần Xuyên hơi chần chừ, Cố Uyên mời lần nữa, anh ta mới ngồi xuống.

Nhưng cũng không ăn đồ ăn, mà là nói: "Mợ chủ, cô cứ dùng cơm là được."

Cố Uyên nắm cái cằm: "Anh cũng chỉ là một người vệ sĩ cũng không phải làm bằng sắt, từ sáng cho tới trưa không đói bụng sao?"

Ăn cơm trưa, Tần Xuyên hỏi cô buổi chiều định đi nơi nào, Cố Uyên muốn nhất chính là nhanh chóng đến thăm Tùng An, trùng hợp lần này lại tới Seattle, Cố Uyên muốn nhất chính là đi xem Cố Tùng An một chút.

Cô có một khoảng thời gian chưa tới Seattle.

Buổi chiều sắc trời tối xuống rất nhiều, không như buổi sáng ánh nắng nhàn nhạt mờ mờ, Cố Uyên quấn chặt lấy áo khoác trên người, nhìn thiếu niên có nụ cười xán lạn trên bia mộ.

Đem một bó hoa baby buông xuống.

Trước bia mộ có một bó hoa tươi vẫn còn mang theo những giọt nước óng ánh, chắc là có người đến thăm Tùng An, Cố Uyên đứng ở trước bia mộ rất lâu.

Chờ đến tận khi hoàng hôn mặt trời lặn, đất trời một mảnh màu quýt nhàn nhạt, Cố Uyên mới đi ra khỏi nghĩa trang, Tần Xuyên thấy cô đi ra, xuống xe, mở cửa xe, Cố Uyên ngồi vào trong.

Vốn là cô còn muốn đi tới nhà họ Lịch một chút, nhưng sắc trời đã không còn sớm, liền nghĩ ngày mai lại đi sau.

Trở lại khách sạn.

Tô Ngọc Kỳ vẫn chưa về, Tần Xuyên nói, Tổng Gíam đốc Tô vẫn còn chưa xong việc sẽ trở về muộn một chút, Cố Uyên cũng không gọi đồ ăn, mà bảo Tần Xuyên đưa mình đi siêu thị, mua một chút rau quả hoa quả và ít thịt.

Xem ra, vẫn phải ở lại nước Mỹ ngây ngốc vài ngày.

Trên người Tô Ngọc Kỳ có vết thương, hẳn là nên ăn thanh đạm một chút, cho nên Cố Uyên cũng không thích đồ ăn trong khác sạn.

Tần Xuyên muốn đi theo cô nhưng Cố Uyên bảo anh ta chờ ở bên ngoài là được, cô cũng không phải làm bằng pha lê, không cần hai mươi tư giờ đều ở bên cạnh.

Đẩy xe mua sắm đi dạo một vòng, xe mua sắm đã tràn đầy đồ, cô nhìn bản ghi nhớ trong điện thoại di động của mình, là lúc trên đường đi cô viết ra những đồ vật cần phải mua, bây giờ cô đã mua được gần như đầy đủ, mua rất nhiều rau quả hoa quả, còn có mấy loại loại thịt cùng một chút xíu đồ hộp.

Đúng, phải mua thêm một chút xíu đồ ăn vặt.

Cô đang cầm hai gói khoai tây chiên, liền nhìn thấy một đứa bé trai khoảng ba bốn tuổi đứng ở bên cạnh cái kệ hàng cao cao, ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn một gói thạch ở phía trên cùng.

Cố Uyên đi qua, đưa tay dễ dàng lấy xuống một gói thạch, ánh mắt đứa bé trai rơi vào trên tay của cô, Cố Uyên đem thạch đưa tới: "Có phải muốn cái này hay không vậy."

Đứa bé trai nhìn cô, đột nhiên buông gói thạch ra ôm lấy chân của cô: "Mẹ."

Cả người Cố Uyên đều sửng sốt.

Cô lấy lại tinh thần đưa tay vuốt vuốt đầu đứa bé trai: "Bạn nhỏ, cháu nhận lầm người rồi, sao dì có thể là mẹ cháu được."

Cô chỉ có một đứa con gái là Tinh Tinh, từ đâu tới một đứa con trai lớn như thế.

"Mẹ chính là mẹ của con mà." Đứa bé trai ôm lấy chân của cô không buông ra, Cố Uyên cười cười, nhìn xung quanh, sao lại không thấy phụ huynh của đứa bé này ở quanh đây vậy.

"Bạn nhỏ, cháu thật sự nhận lầm rồi."

Dường như đứa bé trai sợ vừa buông lỏng tay Cố Uyên sẽ biến mất, ôm thật chặt.

Cố Uyên bất đắc dĩ cười cười, lại không đành lòng đẩy ra, đứa bé trai này dáng dấp đẹp đẽ, phấn điêu ngọc trác, ăn mặc càng không giống gia đình tầm thường, nhỏ như vậy đi siêu thị chắc là không cẩn thận bị lạc người nhà.

Cố Uyên lấy điện thoại di động ra, đưa tay xoa đầu cậu bé một cái: "Cháu có nhớ số điện thoại di động của ba mẹ của cháu không?"

Đứa bé trai lắc đầu.

Cố Uyên đưa tay bóp trán một cái, trước tiên cô gọi một cuộc điện thoại cho Tần Xuyên, dù sao Tần Xuyên vẫn còn đang ở bên ngoài chờ cô.

"Mợ chủ, cô ra rồi sao?"

Cố Uyên đem chuyện gặp phải đứa bé trai bên trong siêu thị nói qua một lần, Tần Xuyên hỏi: "Mợ chủ, bây giờ cô đang ở đâu?"

"Trong siêu thị khu thực phẩm."

"Mợ chủ, cô ở chỗ này trước tiên không nên làm gì, chờ cậu chủ tới."

Cố Uyên không nghĩ tới Tô Ngọc Kỳ đang ở đây..."Chuyện này.." Cô nhìn điện thoại, đang chuẩn bị lên tiếng thì Tần Xuyên đã cúp xong điện thoại.

Đứa bé trai ôm chặt chân của cô, dáng vẻ y hệt như sợ cô đi mất, Cố Uyên bật cười, đưa tay nhéo nhéo mặt thằng nhóc, ừm, xúc cảm cũng không tệ lắm.

"Bạn nhỏ, cháu tên là gì vậy."

"Mẹ.."

"Cháu có nhớ số điện thoại di động của ba mẹ cháu hay không."

"Mẹ..."

"Năm nay cháu mấy tuổi.?"

"Mẹ...."

Cố Uyên: "....."

Đứa bé trai với vẻ mặt tinh xảo xinh đẹp và một đôi mắt sáng nhìn Cố Uyên, ôm thật chặt hai chân của cô, bất kể cô có hỏi như thế nào, đứa bé trai này cũng chỉ nói "Mẹ" một chữ này.

Làm sao có thể chứ.

Cô xoa sợi tóc đen như mực mềm mại của đứa bé trai, nghĩ thầm đứa bé trai này nhất định là quá sợ hãi nên không bằng lòng nói với mình, dù sao bé như vậy đột nhiên bị lạc ba mẹ nhất định trong lòng rất sợ, cô nghĩ nghĩ nói: "Cháu không cần ôm dì như vậy, hay là, dì ôm cháu có được hay không."

Đứa bé trai nghĩ nghĩ, gật đầu, thằng bé sửa lại: "Mẹ."

Có hơi nới lỏng tay.

Cố Uyên xoay người ôm thằng nhóc lên, thằng nhóc lập tức vòng lấy cái cổ của cô, hai tay ôm thật chặt giống như vừa mới ôm đùi cô, Cố Uyên bật cười, nhưng dù sao thằng bé vẫn còn nhỏ, xem như là dùng sức ôm, Cố Uyên cũng không hề cảm thấy không thoải mái.