Phương Trì Hạ đứng trước lan can của ban công, ánh mắt nhìn xuống vườn, không có nhìn phòng bên cạnh, cũng không để ý đến tình huống bên cạnh.
Đứng ở trên lầu nhìn xuống, hoa viên Lạc gia rất xinh đẹp, lúc này còn sớm, trời chưa sáng hẳn, sương mù nhẹ lượn lờ trên vườn, tia nắng ban mai hơi lộ ra khiến cho người ta vui vẻ thoải mái nói không nên lời.
Phương Trì Hạ bận rộn một đêm, hiện tại có một chút gió sáng sớm giúp cô thanh tỉnh một chút.
Lạc Dịch Bắc đứng trước cửa ban công của mình, bất động thanh sắc nhìn hành động của cô, nhìn tóc dài còn có nước đọng, lại nhìn mặt cô bị nhiệt khí làm ửng đỏ, lại nhìn áo tắm lỏng lẻo trên người cô, ánh mắt rất sâu.
Ra người ngoài vài ngày, vừa về đã gặp cô, hơn nữa còn ở Lạc gia, khiến cho anh có chút ngoài ý muốn!
Phương Trì Hạ vẫn đang chà lau tóc, tùy ý mà lau khô nước trên tóc, muốn quay lại phòng, vừa quay người lại lại vừa vặn đối diện với ánh mắt anh.
Lúc này còn chưa đến sáu giờ sáng.
Hoảng sợ nhìn anh đột nhiên trở về rồi, con mắt hơi co co lại, khăn trên tay cũng rơi xuống đât.
Lạc Dịch Bắc cũng nhìn cô một hồi lâu, thấy cô hoảng sợ thì ánh mắt thật lạnh, một chút nhiệt độ cũng không có.
Bốn mắt nhìn nhau, trong đầu Phương Trì Hạ ù ù, cặp môi đỏ mọng mấp máy, vắt óc nghĩ mình nên giải thích thế nào “Em, em…”
Người đã vào ở, cô thấy việc này có nói thế nào cũng không rõ được.
Lại nghĩ mặc kệ cô có vào ở hay không, trong mắt Lạc Dịch Bắc cô cũng là người cả ngày mơ ước thân phận Thiếu phu nhân Lạc gia như những nữ nhân khác, liền thấy không cần phải giải thích nữa.
Vừa nghĩ như vậy, Phương Trì Hạ không nói nữa.
Lạc Dịch Bắc nhìn cô, vốn cho rằng cô chí ít cũng sẽ vì mình biện hộ vài câu, lại không nghĩ đến cô một chữ cũng không nói.
“Không muốn nói cái gì sao?” Mắt không biểu tình nhìn cô, ánh mắt Lạc Dịch Bắc lạnh xuống.
Phương Trì Hạ, cúi đầu xuống, trấn định sắc mặt, ngẩng đầu nhìn anh, lúc Lạc Dịch Bắc đang mong chờ cô giải thích thì cô lại nhàn nhạt nói “Em biết anh không muốn nhìn thấy em, em sẽ lập tức rời đi, sẽ không để cho anh thấy phiền toái.”
Nói xong, cô trực tiếp đi vào phòng.
Lạc Dịch Bắc kinh ngạc đứng tại chỗ, trong mắt như bị một tầng lạnh phủ kín, hàn khí bắn ra bốn phía.
Trong phòng ngủ, Phương Trì Hạ, thay lại áo quần của mình, kéo cửa đi ra ngoài, đến phòng Tiểu Tả xem một chút, thấy tình hình của nó không còn nghiêm trọng, im lặng rời đi.
Tầng này dù có rất nhiều phòng nhưng chỉ có Lạc Dịch Bắc và Tiểu Tả ở, lúc này còn đang sớm hành lang không có người.
Sa Chức và người hầu chắc là đã trở về phòng nghỉ ngơi, lúc này Lạc gia đang rất là yên tĩnh.
Phương Trì Hạ một mình đi trên hành lang, giống như đang rất vội vã, bước chân cũng rất nhanh.
Đi đến cầu thang đang xuay người chuẩn bị đi xuống, cổ tay bỗng nhiên bị kéo lại.
Phương Trì Hạ cứng người, nghiêng đầu, nhìn thấy Lạc Dịch Bắc không biết đuổi theo cô lúc nào, sắc mặt có chút trắng bệch.