Cho đến, đến cửa hàng.
Phương Trì Hạ đẩy cửa xuống,Lạc Dịch Bắc cũng theo sau xuống xe.
“Sao vậy?” Phương Trì Hạ dừng chân, vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh.
“Cùng đi.” Lạc Dịch Bắc nói hai chữ, đi trước cô bước vào.
Anh hình như cũng đi mua đồ, trực tiếp lên lầu đến khu vực vật phẩm xa xỉ.
Phương Trì Hạ cứng ngắc đứng sau lưng anh, nhìn anh đang đứng trước quầy chọn quà tặng, hơi giật mình.
Sáng sớm cùng nhận được điện thoại, giờ còn cùng đến cửa hàng chọn quà tặng.
Trùng Hợp như vậy?
Lạc Dịch Bắc đang chọn chiếc đồng hồ nữ, Cartier, đồ xa xỉ của xa xỉ, rất tinh xảo xinh đẹp, Phương Trì Hạ là học sinh nghèo không theo nổi quà tặng này.
“Em nghĩ sẽ đến nơi khác xem.” Trong túi của Phương Trì Hạ không có bao nhiêu tiền, đi đến bên anh, im lặng kéo áo anh.
Lạc Dịch Bắc không để ý đến lời của cô, nâng cổ tay lên, đem đồng hồ kia đeo thử cho cô.
Cổ tay Phương Trì Hạ cực kì mảnh, tinh tế, đeo đồng hồ kim cương lên vô cùng xinh đẹp.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm tay cô, cũng mặc kệ người nhận quà đeo có hợp hay không, trực tiếp đưa cho phục vụ tính tiền.
Ánh mắt quét một vòng, nhìn thoáng qua một cái đồng hồ khác, anh để cho phục vụ gói lại.
Sau đó quay người cho Phương Trì Hạ.
Phương Trì Hạ có chút giật mình, khó hiểu nhìn anh “Đây là..”
“Không phải đến mua quà sao?” Lạc Dịch Bắc đạm mạc nói một câu, để cho Phương Trì Hạ mặt giật mình, đi ra ngoài cửa hàng.
Tay Phương Trì Hạ cứng ngắc cầm túi quà, nhìn chằm chằm đồ vật tinh xảo bên trong, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía anh.
Anh giúp cô mua quà tặng cho người khác?
Phương Trì Hạ cũng không biết bối cảnh nhà Đồng Nhan giàu có thế nào, nếu tặng cái gì cho Đồng Nhan cũng không sao, nhưng là tặng cho người nhà cô, nếu như quá keo kiệt, Phương Trì Hạ không tin người không để ý.
Mà nếu đắt quá, cô căn bản không mua nổi.
Lạc Dịch Bắc mua giúp cô cái này đã giúp cô giải quyết một vấn đề phức tạp.
“Cảm ơn.” Theo sau anh vài bước, tình lình có giọng quen thuộc vang lên ở sau lưng “Phương Trì Hạ, sao mày lại ở đây?”
Phương Trì Hạ giật mình, ánh mắt cứng lại quay lại nhìn.
Phương Phỉ đang kéo Phương Thành Danh đứng ở sau cách vài mét, hai người chuyển qua nhìn Lạc Dịch Bắc bên cạnh cô.
Phương Phỉ không nhân ra Lạc Dịch Bắc, nhưng Phương Thành Danh tốt xấu gì cũng ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, người Lạc gia sao lại không biết.
Lúc thấy Lạc Dịch Bắc, con mắt ông ta co lại.
Phương Trì Hạ rõ ràng còn chưa hiểu tình huống trước mắt, lần trước ở Thi gia, bởi vì Phương Trì Hạ mà cô bị xấu mặt một trận.
Ngay trước mặt nhiều người như vậy bị đuổi ra, chuyện xấu hổ này đi theo cô thật lâu, không nuốt trôi được.
“Phương Trì Hạ, mày là cái đồ Bạch Nhãn Lang! Đêm đó, thấy tao bị đuổi đi mày rất vui vẻ có phải không? Phương gia nuôi mày nhiều năm như vậy, mày hồi báo lại chúng ta như vậy sao? Phương Trì Hạ tao cho mày biết, đừng tưởng rằng dính vào cống tử ca liền bay lên sao, Con hoang vĩnh viễn là con hoang thôi!”
Ngôn từ của cô ta rất sắc bén, giẫm lên giày cao gót mà đi tới, cô ta phẫn hận giơ bàn tay muốn tắt lên mặt Phương Trì Hạ.