"Anh định làm gì?" Phương Trì Hạ cảnh giác nhìn anh, cơ thể không nhịn được rụt sang một bên.
"Dây nhỏ và roi nhỏ?" Lạc Dịch Bắc châm biếm liếc nhìn cô, bình thản đặt tầm mắt ở cổ tay của cô, "Hay là chúng ta cũng thử một lần?"
"Anh, anh đừng làm bậy!" Phương Trì Hạ bị anh nhìn đến sởn gai ốc, cơ thể lần nữa rụt sang bên cạnh.
Lạc Dịch Bắc cười lạnh một tiếng, trước cảnh cô còn chưa phản ứng, bàn tay kìm chặt cổ tay mảnh mai trắng trẻo của cô, giơ cao đến đỉnh đầu, "Đây sao có thể gọi là làm bừa chứ?"
"Lạc Dịch Bắc, anh tránh ra!" Hành động này làm cô run sợ đến mặt biến sắc.
Cổ tay ở trong tay anh kịch liệt phản kháng, không rút ra được, cô thở sâu, từ bỏ kháng cự, đổi sang nói lý lẽ với anh, "Anh không được làm thế!"
"Lí do?" Lạc Dịch Bắc với giọng điệu "Phụ nữ của tôi tôi muốn làm gì thì làm", lạnh lùng nhìn cô một cái, tay còn lại bắt đầu kéo váy của cô, dường như định dùng làm dây.
Từ sau khi nhìn thấy cuộc trò chuyện ấy, tâm trạng của Lạc Dịch Bắc vẫn luôn buồn bực.
Anh mấy ngày thì đã trở về, là bởi vì hiếm khi có chút đồng cảm, tội nghiệp cô một mình cô đơn ở đây.
Cô ngược lại thì sống tốt, mấy ngày nay anh không ở nhà, cô lại rất thoải mái!
Nhớ đến cuộc trò chuyện của hai người, Lạc Dịch Bắc không nhận được mà lửa giận bừng bừng.
Anh có Bảo Bảo mà anh cưng chiều, cô có Đại Bảo Bối mà cô yêu nhất, những ngày tháng này không tài nào sống nổi nữa!
Phương Trì Hạ cũng rất tức giận, cong lưng né tránh hành động của anh.
Lí do?
Anh ở ngoài mấy ngày không về thì thôi đi, dựa vào cái gì vừa trở về thì dùng dáng vẻ dò hỏi này để thẩm vấn cô?
Phương Trì Hạ đang ngủ ngon bị anh làm ồn cho tỉnh, lúc này có hơi giận sôi.
Lửa giận vừa bùng lên, cô nói chuyện so với thường ngày cũng kiêu ngạo đi mấy phần.
Hàm dưới của cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, ánh mắt của cô thậm chí còn mang theo chút gây hấn, "Bởi vì tôi không thích tư thế như thế này!"
"Không sao cả, vậy chúng ta từ từ thử, thử cho đến khi cô thấy thích thì thôi!" Ngược lại Lạc Dịch Bắc lúc này nói chuyện dễ nghe, buông cổ tay của cô ra, hai cánh tay đổi thành ôm lấy cô ngã về hướng xô-pha, nâng tay lên đã cởi bỏ quần áo của cô.
"Chờ đã, đừng làm như thế!" Phương Trì Hạ tứ phía né tránh, hai tay canh giữa mình và anh, trấn tỉnh lại sắc mặt, cô hỏi dò, "Anh không vì cuộc trò chuyện này mà nổi nóng chứ?"
Lời này cô nói nhẹ nhàng vô cùng, vốn không thấy bất kỳ hoảng loạn và bất bình sau khi bị người khác "bắt gian", xem ra rõ ràng không có chút xấu hổ nào.
"Phương Trì Hạ, cô có còn biết xấu hổ không?" Lạc Dịch Bắc nghe những câu như thế thì càng giận, lời lẽ cũng bắt đầu sắc bén.
"Sao tôi lại có còn biết xấu hổ không? Anh đừng có sỉ nhục người khác!" Phương Trì Hạ tức giận phản bác.
Lạc Dịch Bắc cũng không tranh luận với cô, ném điện thoại đến cạnh cô, trực tiếp hỏi tại chỗ: "Đại Bảo Bối là ai?"
Phương Trì Hạ luôn mang đến cho anh cảm giác trong sáng thuần khiết, mọi thứ đều không biết gì, một cô gái ngc mà khi đóng cửa phòng lại, những thứ giữa vợ chồng với nhau chuyện gì cũng không hiểu, Lạc Dịch Bắc giờ đây có cảm giác bản thân bị cô lừa gạt.
Nhìn đơn giản thuần khiết, lại làm ra loại chuyện nuôi nhân tình, ngoại tình!
Thật sự xem người chồng như anh đây là vật trang trí à?
Phương Trì Hạ trước đó thì ngẩn người, gương mặt như bị liệt nhìn anh không chút biểu cảm, lúc này gương mặt lại phong phú giống như một bảng pha màu, bỗng nhiên muốn bật cười.