Cô sợ anh ta đợi lâu, đi có chút gấp gáp.
Lúc sắp đến bàn anh, thì có một phục vụ viên đi tới, không cẩn thận đụng người kia một cái.
Va chạm này khiến cho người cô mất cân đối ngã sang một bên, Phương Trì Hạ sắc mặt biến đổi, trước ngực có vật gì đó óng ánh rơi ra.
“A-“ Cô cũng không quan tâm nhiều như vậy, mắt thấy mình sắp ngã xuống đất thì có một đôi tay duỗi ra, ôm eo nhỏ của cô, ổn định người của cô.
“Sao lại không cẩn thận như vậy?” Giọng nói Thi Cận Dương vang lên, ôn nhu như gió mát mưa phùn.
“Cảm ơn!” Phương Trì Hạ nghiêng đầu nhìn anh ta, sửa sang áo quần đứng lên.
“Đi thôi!” Thi Cận Dương buông eo cô ra muốn đi trước dẫn đường cô đến chỗ ngồi, lúc đi sát bên người cô, thì bị vật sáng trước ngực cô hấp dẫn.
Một ánh sáng cói mắt, hắc bạch đan chéo, chiếu rọi như ánh đèn sáng ngời, như bầu trời đầy sao.
Bước chân Thi Cận Dương dừng lại, ánh mắt nghiêng đi, nhìn chằm chằm vòng cổ trên người cô, cả người như bị dội một thùng băng, triệt để lạnh xương sống.
“Sao vậy?”Phương Trì Hạ căn bản không biết anh đang nhìn cái gì, không được tự nhiên chỉnh lại cổ áo.
Thi Cận Dương như không nghe thấy lời cô nói, ánh mắt như cũ xoắn lấy vòng cổ của cô, ngực như bị vật nhọn đâm vào.
Phương Trì Hạ không rõ anh nhìn cái gì nhưng nhìn ánh mắt của anh ta rất kì quái, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều, trấn định như không có việc gì đến chỗ ngồi ngồi xuống.
Thấy bên cạnh anh ta đặt bó hoa, cô cười “Thật xinh đẹp!”
Trên bàn là hoa hồng Louie 14, là hoa hồng cực phẩm lấy tên của vương thất Louie 14 làm tên, còn có ý nghĩa là nhất kiến chung tình.
Nhưng mà Phương Tri hạ không biết nhiều như vậy.
Toàn thân Thi Cận Dương cứng ngắc đứng tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vòng cổ của cô, mặt trắng bệch rõ ràng còn chưa hồi phục tinh thần.
Thần sắc anh phức tạp, trong mặt còn kinh ngạc, còn có chút giãy dụa.
Anh ta cứ đứng như vậy nhìn cô chằm chằm, từ đầu đến cuối đều trầm mặc.
Phương Trì Hạ cũng không nhìn anh ta, cầm bó hoa lên ngửi, nói giỡn “Là tặng cho em sao?”
Lời này của cô chỉ là nói đùa, cô vào làm ở Dung Hi chưa lâu, cũng mới biết Thi Cận Dương, cô không tin là Thi Cận Dương sẽ tặng hoa cho cô.
Nói không chừng là nhà hàng chuẩn bị cho khách cũng nên.
Sau khi nghe lời cô nói thì anh ta trầm mặc rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, khó khăn giãy dụa một phen, lúc đi đến, ánh mắt anh ta đã bình thường lại.
“Không phải là vừa nãy có một bé gái cứng rắn nói anh mua.” Ngồi xuống đối diện cô, Thi Cận Dương làm như không có việc gì lấy hoa trên tay cô cầm về, thấy mặt Phương Trì Hạ kinh ngạc, mặt anh ta hơi biến sắc nắm chặt bó hoa.
Hành động của anh ta rất trực tiếp, cũng mặc kệ gai ghim trên tay mình, vứt bó hoa sang một bên.
“Kì thật không cần như vậy!” Phương Trì Hạ không hiểu được hành vi của anh ta.
“Không sao.” Anh ta khẽ nói.