Ông Xã Tôi Là Nam Thần
Thanh Mộc Tinh bối rối lập tức lắc đầu.
"Không...không cần đâu anh! Em chỉ muốn nhõng nhẽo một chút thôi, không muốn làm phiền anh đâu!"
Anh vuốt ve màn hình điện thoại, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.
"Không phiền chút nào!"
"Nhưng mà...không được đâu, em bận đi quay khắp nơi, với lại như vậy sẽ thu hút sự chủ ý của người khác!"
Doãn Minh Dương không vui cau có.
"Tôi không sợ thì em sợ cái gì?"
Bây giờ cô không phải ở Tây Thành mà là ở Thừa Châu, làm sao để anh đi đến đó được, sẽ bị phát hiện mất.
"Dương! Không cần phải như vậy, đừng chiều em quá, em hư đó! À, em đi tắm đây, ở bẩn nguyên cả ngày nay rồi, cúp máy giúp em nhá!"
Cô lập tức đứng dậy lụt lội trong vali ra một một chiếc váy ngủ cùng một cái quần đùi, sau đó đi vào phòng tắm.
Mười lăm phút sau Thanh Mộc Tinh đi ra khỏi phòng tắm, đến giường thì phát hiện điện thoại chưa tắt, trên màn hình vẫn chiếu rọi vào ngũ quan sắc nét như tượng tạc của Doãn Minh Dương, cô kinh ngạc.
"Sao anh chưa tắt?"
Đôi mắt hổ phách vẫn dán vào màn hình vi tính, nhàn nhạt đáp lại.
"Không muốn!"
Cô thắc mắc.
"Sao lại không muốn?"
"Muốn ngắm em thêm chút nữa!"
Thanh Mộc Tinh cúi mặt, hai má đỏ lừ như trái cà chua. Nhìn cô gái trong màn hình đang thẹn thùng, khuôn miệng nghiêm nghị của Doãn Minh Dương cong lên một đường cong tuyệt đẹp.
Lại thấy da thịt hai bên bắp tay và trước ngực mới bị nước ấm làm đo đỏ, cổ họng anh khô khốc, ánh mắt lánh đi chỗ khác.
"Cũng không còn sớm nữa, em ngủ đi!"
Thanh Mộc Tinh gật đầu, cô nhanh chóng tắt đèn phòng, chỉ chừa lại ánh đèn ngủ mờ nhạt, cô cất lời.
"Anh đừng cúp máy nhé!"
Nhìn màn hình đen mờ, anh hỏi.
"Sao thế?"
"Em muốn nghe giọng nói của anh. Dương! Thật sự không có anh bên cạnh, em không ngủ được a, đã quen ôm anh ngủ rồi, bây giờ phải làm sao đây?"
Nghe cô thỏ thẻ ngọt ngào, anh đáy lòng anh vô cùng ấm áp.
"Ừm, tôi cũng như thế!"
Trái tim bé nhỏ đập loạn nhịp, cô ái ngại ôm chặt cái gối trong tay, đưa ra một yêu cầu vô lí.
"Dương! Ru em ngủ đi, em muốn nghe anh hát!"
"Ừm! Để tôi suy nghĩ một bài ru cho em bé to xác ngủ!"
Thanh Mộc Tinh bụm miệng cố nhịn cười, nhiều lúc cô thật khâm phục khả năng nũng nịu của mình, đúng là quá xuất sắc rồi.
"Thời không sai lệch được không?"
Thanh Mộc Tinh lập tức đồng ý. Giọng hát trầm ấm dễ nghe vang lên bay bỗng, ở chỗ cô bốn bề đều yên tĩnh nên nghe vô cùng rõ tiếng hát du dương của anh, hay đến chẳng từ nào để diễn tả.
Có giọng hát dễ nghe của anh bên tai, cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Nghe tiếng thở đều của Thanh Mộc Tinh, Doãn Minh Dương ngừng hát, đôi mắt nhìn vào màn hình điện thoại, môi mỏng nhẹ cong nhỏ giọng.
"Tinh Tinh! Ngủ ngon nhé, anh yêu em!"
...
_________________
Khi Thanh Mộc Tinh tỉnh lại đã là sáu giờ sáng hôm sau, cô ngáp một cái rồi mở mắt tỉnh dậy.
"Thức rồi sao?"
Đôi mắt mèo mở to như không tin được nhìn vào chiếc điện thoại rồi cầm nó lên.
"Anh...anh vẫn còn để điện thoại à?"
"Ừm!"
Màn hình lập tức xuất hiện khuôn mặt đẹp trai của Doãn Minh Dương đang nằm trên chiếc giường quen thuộc của hai người, cô cũng mở camera lên mỉm cười.
"Buổi sáng vui vẻ nha chồng yêu!"
Nghe hai chữ chồng yêu phát ra tự nhiên từ miệng cô, tầm mắt anh liền chuyển dời đi sau đó hắn giọng một cái.
"Ừm, buổi sáng vui vẻ!"
Lần đầu tiên, cô nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng từ anh, hứng thú trêu chọc.
"Chồng à! Anh phải nói là: "Vợ yêu, buổi sáng vui vẻ!" mới đúng!"
Thấy anh chẳng nói gì, mang tai đỏ ửng, cô cười lên thích thú.
"Haha! Lần đầu thấy Doãn tổng thẹn thùng, hay là em chụp màn hình lại một tấm ảnh làm kỉ niệm nhé! Lúc buồn có thể lấy ra xem đảm bảo tâm trạng sẽ vui vẻ trở lại!"
Miệng nói là tay nhanh chóng làm. Doãn Minh Dương liền thay đổi sắc mặt.
"Không được!"
"Sao không được? Em thấy rất đáng yêu!"
Ừm thì gắn ghép hai từ đáng yêu đặt trên người Doãn Minh Dương dường như có gì đó hơi sai sai.
"Được rồi! Tôi phải thức dậy đi làm, tối sẽ gọi cho em, tạm biệt!"
Nói xong màn hình của Thanh Mộc Tinh liền bị cúp máy cái rụp. Thanh Mộc Tinh bụm miệng cười không ngớt, chồng cô thật dễ thương a!
Nhấp vào tấm hình cô vừa chụp lúc nảy, môi mỏng nhẹ hôn lên chỗ mặt anh trên màn hình một cái.
"Dương! Em tìm mẹ về cho anh, sẽ cho anh biết rõ sự thật sớm thôi!"