Ông Xã Tôi Là Nam Thần
Doãn Minh Dương khó chịu với ánh sáng len lỏi từ bên ngoài cửa phòng, anh cau mày mở mắt.
Trong tầm mắt liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang gối đầu trên cánh tay anh, cả cơ thể và khuôn mặt đều dụi vào người anh, da thịt chạm nhau ấm áp.
Trong lòng Doãn Minh Dương vô cùng thoải mái, nếu mỗi buổi sáng đều như này thì thật tốt biết mấy.
Cánh tay to lớn của anh đưa lên vuốt ve khuôn mặt cô gái, từng đôi mày, cái mũi đến đôi môi sưng tấy. Tất cả anh đều cảm thấy vô cùng đẹp mắt.
Nhìn dấu hôn đậm nhạt chằn chịt trên người cô, anh cảm thấy vô cùng có lỗi.
Đầu áp sát vào giữa hai bầu ngực mềm mại của Thanh Mộc Tinh hít thở hương thơm nữ tính dịu nhẹ, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nằm hưởng thụ một lúc, Doãn Minh Dương luyến tiếc đứng dậy vào phòng tắm, vệ sinh sạch sẽ.
Khi anh ra ngoài thì trên người đã khoát lên bộ vest đen sang trọng.
Doãn Minh Dương nhìn cô không nở rời đi, anh đi đến bên giường hôn lên hai mí mắt và cánh môi mềm mại, sau đó đắp chăn kĩ lưỡng rồi mới đi khỏi đây.
Đến khi xế chiều Thanh Mộc Tinh mới biếng nhát tỉnh dậy, toàn thân đau nhứt mệt mỏi. Cô phát hiện ở đây không phải là phòng mình thì hoang mang trong đầu dần nhớ lại diễn cảnh nóng bỏng ngày hôm qua, hai má nóng rang đỏ rực như trái cà chua.
Chả phải lúc trước anh nói rằng bản thân sợ cô làm bẩn phòng mình sao? Nhìn xem, có phải là tự vả vào mặt mình không?
________€_€________
Doãn Thị.
Doãn Minh Dương đang ngồi trong phòng làm việc, tuy thế nhưng anh chẳng làm được việc gì mà ngồi tựa lưng lên ghế mắt nhìn xa xăm, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh mê hoặc tuyệt đẹp hôm của Thanh Mộc Tinh, đôi môi mỏng nhẹ nhếch lên.
"Ngồi nhớ em nào à?"
Doãn Minh Dương giật mình thấy Lâm Vũ không biết lúc nào ngồi sừng sững trên ghế. Anh nhíu mày không vui.
"Cậu từ đâu lù lù ra vậy?"
Lâm Vũ nhếch môi.
"Tôi vẫn xuất hiện như thường ngày, đi vào gõ cửa chẳng nghe tiếng tâm của cậu thì đành tự mở mà vào trong cùng lúc nhìn thấy cái dáng vẻ tương tư ngồi cười một mình của cậu! Haha, thật là được mở mang tầm mắt!"
Doãn Minh Dương khôi phục lại dáng vẻ lãnh đạm ban đầu, anh đi đến đối diện Lâm Vũ lạnh nhạt hỏi.
"Cậu đến đây có việc gì?"
Lâm Vũ chỉ cười nhẹ.
"Không có việc gì thì không được đến sao?"
Doãn Minh Dương không vui lườm anh, nhìn thấy trên cổ Lâm Vũ dày đặc vết hôn, đôi mắt liền di chuyển lên mặt anh.
"Nếu đã rãnh sao không ở nhà lăn qua lộn lại trên giường với vợ cậu? Đến tìm tôi làm gì?"
Lâm Vũ bĩu môi.
"Nhìn cậu xem có khác gì tôi không? Chắc hôm qua cũng trải qua một đêm xuân chứ gì? Nhìn lại cái dáng vẻ lúc nảy, tôi lại càng tức mình, sau không chụp một bức ảnh chứ?"
Đôi mắt hổ phách kia nhìn lấy Lâm Vũ không chớp, tuy chỉ là một cái nhìn đơn giản nhưng khiến Lâm Vũ lạnh sống lưng.
"Tôi nói trúng tim đen cậu rồi chứ gì? Chắc là hành hạ Tinh Tinh trên giường đến chết đi sống lại rồi!". Kiếm Hiệp Hay
Doãn Minh Dương nhíu mày, từ khi nào Lâm Vũ lại thân với Thanh Mộc Tinh như vậy? Cách gọi này...
"Nói! Cậu có quan hệ gì với Thanh Mộc Tinh!"
Biết mình lỡ lời, Lâm Vũ vội làm lơ.
"Quan hệ gì là quan hệ gì? Chỉ là tôi thắc mắc thôi!"
"Không có quan hệ gì mà cô ta từ trên xe cậu đi xuống?"
Lúc này, Lâm Vũ nổi hứng trêu chọc.
"Ừ thì tôi thấy Thanh Mộc Tinh cũng rất xinh đẹp nên đã động lòng rồi, cậu vẫn hận cô ấy chi bằng cho tôi đi!"
Doãn Minh Dương tức giận nghiến răng ken két.
"Cậu dám?"
Thấy mùi dấm nồng nặc bay khắp phòng, Lâm Vũ bật lên một tràng cười khoái chí.
"Nhìn cái dáng vẻ ghen tuông của cậu kìa, tức cười chết được!"
Thấy dáng vẻ của anh càng thêm đáng sợ, Lâm Vũ liền im bặt, anh giải thích.
"Cậu hiểu lầm rồi! Đêm đó Nhiên Nhiên vì xích mích với tôi mà buồn lòng uống say, Tinh Tinh mới gọi tôi đến đón cô ấy về, lúc ấy trời đã khuya nên tôi mới tiện thể chở cô ấy về luôn!"
Lâm Vũ nghiêm túc nhìn anh.
"Doãn Minh Dương! Thật ra Thanh Mộc Tinh không xấu xa như tưởng tượng, cô ấy là một cô gái tốt...!"
"Được rồi! Cậu về đi!"
Anh cắt ngang lời của Lâm Vũ. Lúc trước Lâm Vũ rất không có thiện cảm với Thanh Mộc Tinh, sao thái độ bây giờ của anh ấy lại khác hẳn như vậy?
Lâm Vũ bĩu môi, nếu đã không muốn nghe thì anh cũng không thèm nói tiếp, sau này mà có ra sao, thì đừng trách anh không nói trước.