Ông Xã Tôi Là Nam Thần
Chiếc xe dừng ngay dưới biệt thự, Lâm Vũ và Phương An Nhiên cùng nhau xuống xe rồi nhanh chống đi vào nhà.
Dư Thiên thở phào chỉnh lại điều hòa trong xe xuống tận 18 độ. Hơn hai mươi phút liền, hắn như bị đưa vào lò nướng, sắp bốc khói đến nơi rồi, nhìn những giọt mưa bên ngoài, hắn ao ước xông ra ngoài tắm mưa một trận cho thỏa thích.
_______________
Cả người Phương An Nhiên lạnh cóng nhanh chóng chạy vào nhà lấy một bộ đồ rồi tức tốc vào phòng tắm.
Sau một lúc ngâm mình trong dòng nước nóng ấm, đầu óc cô thư thả tựa lưng vào thành bồn nhắm nghiền mắt lại.
Cảm giác đờ đẫn, đê mê này khiến cô thiếp đi lúc nào không hay.
Sau khi về nhà, Lâm Vũ cũng nhanh chống tắm rửa, sau đó đi xuống phòng ăn.
Tĩnh Phương lúc này đã dọn hết thức ăn lên bàn. Lâm Vũ không có ý định động đũa mà chờ Phương An Nhiên xuống ăn cùng.
Sau một lúc lâu chờ đợi, mặt anh không vui rõ ràng, bình thường anh và cô dù bận bịu nhường nào thì cũng ăn đủ cùng nhau hai buổi với nhau, thói quen bỏ bữa của anh cũng dần mất đi, nhưng hôm nay sao cô lại lâu xuống đến vậy?
Tĩnh Phương nhìn bàn ăn đã nguội lạnh cùng vẻ mặt cau có của Lâm Vũ thì rụt rè lên tiếng.
"Ông chủ! Để tôi lên gọi bà chủ!"
Tĩnh Phương toang xoay người đi nhưng chưa được hai bước thì nghe thấy tiếng anh nói.
"Không cần đâu, để tôi!"
Lâm Vũ nhanh chống đứng dậy nhanh chân lên lầu.
Đến cửa phòng cô, anh gõ cửa liên tục nhưng bên trong chẳng có động tĩnh gì, anh phát hiện cửa không khóa liền trực tiếp mở ra đi vào trong.
Bên trong phòng vẫn sáng đèn nhưng chả thấy Phương An Nhiên đâu, đoán chừng cô đang ở trong phòng tắm nhưng tại sao chẳng nghe được tiếng tắm rửa? Lâm Vũ cất tiếng gọi.
"Phương An Nhiên, cô ngủ trong đó luôn à?"
Đáp lại anh là sự im lặng đến khác thường. Lâm Vũ nhíu mày, cơ hồ nghĩ gì đó, lại gọi một lần nữa.
"Phương An Nhiên! Có nghe tôi nói không?"
Trong lòng anh thoáng nghĩ đến tình huống xấu xảy ra, lập tức phá banh cánh cửa nhà tắm.
Đập vào mắt Lâm Vũ là cơ thể của người phụ nữ không một mảnh vải, cô đang khép nghiền mắt tựa vào thành bồn ngủ say.
Lâm Vũ đứng thất thần một lúc lâu, cổ họng anh khô nóng, yết hầu lên xuống liên tục, cơ thể bức bối đến khó thở.
Cô gái này đúng là chả biết suy nghĩ, trực tiếp ngủ trong khi tắm như này, thật sự là vô cùng nguy hiểm. Lâm Vũ lập tức đi đến lay người Phương An Nhiên.
"Này!"
Phương An Nhiên vẫn như cũ không động đậy, Lâm Vũ cảm nhận được cơ thể nóng như lửa đốt của cô chợt giật mình.
Ngay lập tức anh nhòm người bế bổng thân thể trần trụi của cô lên rời khỏi phòng tắm, đi đến đặt ở trên giường.
Anh lấy khăn lau đi những giọt nước ẩm ướt trên cơ thể mềm mại, nóng bỏng của Phương An Nhiên rồi mặc quần áo cho cô.
Sau đó lấy điện thoại gọi cho Hạ Điềm đến. Hai người Lâm Vũ và Doãn Minh Dương đúng thật là giống nhau, không muốn nam nhân nào khác động chạm vào cơ thể người phụ nữ của mình.
Lâm Vũ tức tốc đi xuống bếp pha nước ấm, dắt khăn nhẹ nhàng đặt lên trán Phương An Nhiên.
Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt không chút sức sống của cô mà Lâm Vũ tràn đầy lo lắng.
_____________
Sáng hôm sau, Phương An Nhiên mệt mỏi mở mắt thức dậy, cảm giác cả người mình vô cùng ê ẩm, cô chau mày.
Nhận ra bàn tay mình có gì đó nặng nặng, Phương An Nhiên dời mắt nhìn xuống tay thì thấy Lâm Vũ đang cúi đầu gục xuống giường, bàn tay to lớn của anh vẫn đang nắm chắt cổ tay bé nhỏ của cô, đôi mắt anh nhắm nghiền, cô chỉ thấy được nửa khuôn mặt điển trai ngây ngất.
Bấy giờ Phương An Nhiên lại cảm nhận được trên đầu có gì đó ươn ướt liền đưa tay còn lại lên lấy vật đó xuống, cô biết được đó là một cái khăn, bên cạnh còn có một chậu nước liền biết bản thân bị sốt.
Vậy...là Lâm Vũ đã chăm sóc cô cả đêm qua sao?
Phương An Nhiên ngờ vực, hết nhìn chậu nước rồi nhìn sang Lâm Vũ.
Lúc này đôi mắt đẹp đẽ của người con trai khẽ mở, anh mệt mỏi ngồi dậy, nhìn thấy người con gái trên giường đang nhìn chằm chằm bản thân thì giật mình.
"Đã tỉnh lại rồi à?"
Phương An Nhiên nhẹ gật đầu, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn lấy Lâm Vũ như sinh vật lạ.
Anh chẳng buồn quan tâm đến ánh mắt của cô, bàn tay to lớn đặt lên vầng tráng trắng mịn của Phương An Nhiên, sau đó thở phào.
"Hạ sốt rồi!"
Phương An Nhiên nhìn hành động của anh mà cảm thấy lạ lùng, lấy hết can hỏi ra cất lời hỏi.
"Anh...là thức suốt đêm chăm sóc tôi sao?"
Lâm Vũ không nói gì nhưng ánh mắt rõ ràng là né tránh, sau đó đứng lên.
"Em nghỉ ngơi đi!"
"Nhưng...nhưng mà tôi phải đến công ty!"
Lâm Vũ khó chịu, anh đường đường là tổng giám đốc của một công ty lớn mà phải để vợ đang bệnh lết xác đi làm sao?
"Cứ ở nhà đi, nếu bọn họ đuổi thì tôi nuôi em!"
Ặc!
Phương An Nhiên nghe thấy lời anh nói mà trố mắt. Gì...gì mà anh nuôi? Cô có nghe lầm không?
Cô đây là không sợ bị đuổi, trong công ty cô chính là một người có tiềm năng, một trưởng phòng gương mẫu tiêu biểu để người khác phải noi gương theo, nhưng vì hai chữ gương mẫu ấy nên cô không muốn phá vỡ hình tượng tốt đẹp ấy của mình chút nào.
"Cứ để tôi đi làm đi! Tôi không còn sốt..."
Lâm Vũ tức giận cắt ngang.
"Tôi nói không là không!"
Sau đó anh mạnh mẽ cất bước rời khỏi phòng. Phương An Nhiên hoảng sợ đơ người một lúc, thở dài thầm mắng cái con người bá đạo đó.
"Xìa! Tưởng mình là một tổng giám đốc cao cao tại thượng thì có thể muốn làm gì thì làm à? Nể tình anh đã chăm sóc tôi nguyên đêm qua nên tôi sẽ niệm tình bỏ qua cho anh!"
Phương An Nhiên với lấy cái túi sách ướt mẹp trên bàn kiếm chiếc điện thoại thông báo cho cấp trên xin nghỉ.
Quên nữa, hôm qua dầm mưa cả buổi không biết điện thoại có hư không. Nếu mà hư chắc là cô sẽ khóc tiếng miên mất, bây giờ mua một cái điện thoại mới cũng chẳng phải là rẻ.
"Ặc!"
Đúng như Phương An Nhiên suy đoán, cô mở nút nguồn, màn hình chả thấy gì ngoài một màu đen thâm thẩm, cô hốt hoảng bấm nút nguồn liên tục, màn hình vẫn như thế không thay đổi chút nào.
Phương An Nhiên nằm rập xuống giường giẫy đành đạch.
"Xong rồi! Huhu, sao mày lại hư, rồi sao tao xin phép nghỉ việc đây? Mày hư rồi làm sao tao sài hả? Mày biết tao nghèo lắm không? Để mua mày mà tao mất cả hai tháng lương đó!"
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Lâm Vũ nheo mắt nhìn cô gái đang lộn xộn than vãn khó hiểu nhíu mày.
"Có chuyện gì vậy?"