Ông Xã Tôi Là Nam Thần
Thế rồi một tháng cũng đã chầm chậm trôi qua, những ngày tháng này vô cùng yên bình và hạnh phúc đối với Thanh Mộc Tinh.
Bởi trong khoảng thời gian này, Doãn Minh Dương thường xuyên ở nhà, chỉ lúc đi làm là không có đây thôi, không giống như những ngày trước đây, muốn thấy anh ở nhà là một chuyện vô cùng xa xỉ.
Và đặc biệt là tối nào anh cũng qua phòng ôm cô ngủ cả, điều này làm Thanh Mộc Tinh vô cùng vui vẻ và hạnh phúc, cô chỉ mong tháng ngày bình yên này cứ kéo dài mãi, dù cho sự quan tâm của anh đều xuất phát từ lời đe dọa của bà nội thì cô cũng sẽ tự mình lầm tưởng những điều đó anh làm cho cô là xuất phát từ sự quan tâm tận đáy lòng anh.
Cô khao khát tình cảm đến suy tâm vọng tưởng như một con muỗi khát máu chỉ muốn ngay lập tức có được máu tươi như cô chỉ muốn có được sự quan tâm, lo lắng từ anh, người đàn ông bao lâu nay cô không ngừng yêu.
Nhiều lúc cô nghĩ mình thật buồn cười, thật đáng thương, nghĩ mình như một kẻ kém cõi khao khát tình yêu đến phát điên rồi.
Nhưng thời gian dường như trôi qua quá nhanh, Thanh Mộc Tinh cũng đã đến lúc phải rời khỏi những tháng ngày mơ ước ấy.
Đã kết thúc thời gian nghỉ ngơi, hôm nay cô cùng Phùng Khê dọn đến khách sạn tận ở Giang Nam vì cô có cảnh quay ở đấy.
Đến nơi cũng đã gần 9 giờ sáng. Cô và Phùng Khê chung một phòng, sau khi dẹp đồ lên phòng thì cả hai gắp rút chuẩn bị cho cảnh quay.
Đang được các stylist trang điểm tỉ mỉ thì Phùng Khê vào, trên tay cầm một bó hoa hồng tươi rối, xếp theo hình trái tim vô cùng đẹp mặt khiến mọi người ở trong phòng hóa tráng trố mắt nhìn.
Lăng Linh Sương lên tiếng: "Ya! Chị Khê, chồng chị tặng đó à? Ôi lãng mạn chết được!"
Phùng Khê lắc đầu: "Lão già đó ở nhà mà lãng mạn như thế thì dám để chị suốt ngày phải bôn ba như vậy à? Đây không phải của chị!"
Đôi mắt xinh đẹp của Lăng Linh Sương nhíu lại: "Vậy là của ai?"
"Của Tinh Tinh đó! Vừa rồi một đoàn đàn ông diện vest đen đến chỉ để đưa một bó hoa này cho con bé rồi chạy đi mất rồi! Người ở trong đoàn phim xem cảnh tượng hoành tráng lúc nảy đều đang bàn tán xôn xao kia kìa. Không biết tên nhà giàu nào đã để ý đến Tinh Tinh nhà mình rồi!"
Doãn Minh Dương và Hàn Minh Triết cũng ở trong đây, anh nghe những lời Phùng Khê nói thì trong lòng vô cùng khó chịu nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra là chẳng có gì.
Lăng Linh Sương bất giác nhìn Doãn Minh Dương một cái, tên này nghe người đàn ông khác tặng hoa cưa cẫm vợ sắp cưới của mình mà không có tí cảm xúc gì sao?
Cô đi đến nhận lấy bó hoa từ tay Phùng Khê đưa cho Thanh Mộc Tinh.
Thanh Mộc Tinh thấy bó hoa này mà khó hiểu, khi không tên nào lại tặng hoa cho cô?
"Ồ! Ở đây có lá thư nữa nè!"
Lăng Linh Sương đưa bó hoa cho cô, tiện thể chỉ tay vào lá thư màu hồng nhét bên rìa, người khác nhìn vào đúng là chỉ toàn hâm mộ còn Thanh Mộc Tinh thấy sến súa chết đi được.
Cô từ từ gỡ bao thư, lấy lá thư bên trong ra xem nội dung.
Trong lá thư là những dòng chữ ngay hàng thẳng lối, vô cùng đẹp mắt.
Con ngươi nhìn chằm chằm vào lá thư một lúc, thấy rõ ràng nội dung bên trong, Thanh Mộc Tinh buông thõng lá thư xuống lắc đầu, mệt mỏi thở dài. Nhìn nội dung trong đây thật là buồn nôn chết đi được mà.
Lăng Linh Sương thấy thái độ lạ lùng của cô thì tò mò: "Sao thế? Đưa chị xem!"
Không cần đợi Thanh Mộc Tinh đưa, Lăng Linh Sương trực tiếp chộp lấy bức thư trên tay cô rồi hắn giọng đọc thật to cho ai kia nghe tức chơi.
"Chào Thanh tiểu thư, lần đầu tiên gặp em ở buổi tiệc hôm đó, trái tim tôi đã cảm thấy bồi hồi, rạo rực không tả nổi. Trong mắt tôi lúc ấy, vẻ đẹp của em tựa như bông hoa mẫu đơn trắng rực rỡ chói lóa muôn phần."
Đọc đến đây, mọi người trong phòng đều ồ lên kinh ngạc, Phùng Khê trố mắt nhìn Thanh Mộc Tinh, Hàn Minh Triết kế bên khẽ liếc mắt nhìn Doãn Minh Dương một cái, quả nhiên thấy mặt anh đen lại.
Thanh Mộc Tinh khố chịu định lấy bức thư lại nhưng bị Phùng Khê nắm chặt hai tay.
"Này! Em thấy chị và mọi thường cũng phải thấy!"
Lăng Linh Sương nhìn vào lá thư hắn giọng đọc tiếp: "Em biết ý nghĩa của hoa mẫu đơn trắng là gì không? Nó tượng trưng cho sự tinh khôi, thanh khiết, trong trẻo như sương mai và tôi đã thấy những điều đó hiện lên rõ ràng trên người em"
Không biết là vì vô tình hay cố tình, giọng đọc của Lăng Linh Sương diễn cảm vô cùng, như biểu đạt hết những tâm tư tình cảm mà người viết thư gói gấm.
"Khi gặp em rồi, đêm nào tôi cũng thao thức không ngủ được, vừa chợp mắt thì hình bóng nhỏ bé, xinh đẹp của em lại hiện ra trước mặt tôi. Chắc là tôi bị bệnh tương tư mất rồi, và tôi chính là đang tương tư em!"
Mọi người lại kinh ngạc ồ lên.
Thanh Mộc Tinh vùng vằn bị Phùng Khê ép chặt người, hét lên: "Đủ rồi! Đừng đọc nữa!"
Mặc kệ tiếng thét chối tai của cô, Lăng Linh Sương vẫn cất giọng biểu cảm.
"Tôi đã quen với rất nhiều cô gái nhưng chỉ có mình em là làm cho tôi nhớ nhung đến như thế, tương tư đến quên ăn quên ngủ như thế!
Cho nên Mộc Tinh à! Tôi khẳng định rằng bản thân mình đã và đang yêu em rất nhiều. Em có thể đồng ý lời tỏ tình của tôi không?
Nếu em cảm thấy quá vội thì không sao! Ngày nào tôi cũng sẽ tặng một loài hoa ý nghĩa đến cho em, tôi sẽ làm trái tim của em rung động vì tình yêu mãnh liệt của tôi.
Yêu em!
Chu Kiệt"
Đọc xong, mọi người trong phòng lần lượt trêu đùa cô.
"Tinh Tinh! Lúc trước chồng chị theo đuổi cũng chẳng viết tâm thư nào mà dài và biểu cảm như cái bức thư này đâu! Cậu Chu thiếu gia này thật có lòng nha!"
Phùng Khê nén cười nói với cô, Lăng Linh Sương cũng cất lời.
"Cậu Chu Kiệt này chắc là lúc đi học rất giỏi văn đó, miêu tả và biểu cảm cực kì tốt luôn!"
Một cô nữ stylist cất lời: "Nếu mà tôi được tỏ tình như vậy chắc là tôi sẽ mất ngủ hết ba ngày ba đêm chứ đùa gì, Tinh Tinh, em chắc là vô cùng vui sướng đúng không?"
Khuôn mặt Thanh Mộc Tinh khó chịu đến méo mó, vui sướng cái quần gì cô không biết mà bây giờ cô chỉ thấy vô cùng khó chịu, cô bỗng nhìn Doãn Minh Dương, cô sợ anh sẽ hiểu lầm, nhưng trái với vẻ khẩn trương của cô thì anh vẫn trầm tĩnh như lúc ban đầu.
Cô bỗng cúi gầm mặt, trong lòng cô như có sợi lông vũ chọt vào, ngứa ngái đến khó chịu, chắc là do cô nghĩ quá nhiều, anh bây giờ chẳng có cảm xúc gì với cô cả, nếu có thì chỉ là cảm giác hận thù mà thôi
Lăng Linh Sương nhìn vào bức thư, chọn câu tâm đắc nhất đọc lại một lần nữa.
"Trong mắt tôi lúc ấy, vẻ đẹp của em tựa như bông hoa mẫu đơn trắng rực rỡ chói lóa muôn phần"
Phùng Khê ngó đầu đến cũng bắt chước Lăng Linh Sương trêu ghẹo cô.
"Em biết ý nghĩa của hoa mẫu đơn trắng là gì không? Nó tượng trưng cho sự tinh khôi, thanh khiết, trong trẻo như..."
"Tôi đã quen với rất nhiều cô gái nhưng chỉ có mình em là làm cho tôi nhớ nhung đến như thế, tương tư đến quên ăn quên ngủ như thế!"
Và cuối cùng bọn họ cùng đồng thanh đọc.
"Cho nên Mộc Tinh à! Tôi khẳng định rằng bản thân mình đã và đang yêu em rất nhiều. Em có thể đồng ý..."
"Đủ rồi!"
Thanh Mộc Tinh hết chịu nổi với hai người này, những lời buồn nôn đến như thế mà bọn họ cứ nói lỡn vỡn bên tai cô, thật sự bây giờ cô vô cùng bực bội, không phải vì chuyện bức thư mà là vì thái độ dửng dưng của anh, không có thử gì khiến cô phát tiết liền tức giận đứng lên đi một mạch ra ngoài trước sự kinh ngạc của mọi người.
Doãn Minh Dương vẫn bày ra khuôn mặt bất cần đời ngồi đấy nhưng trong lòng gợn sóng dữ dội, tay anh đã siết thành nắm đấm từ lâu. Hàn Minh Triết ngồi kế bên đương nhiên cảm nhận được sát khí ngút trời ấy mà không biết sống chết thêm dầu vào lửa: "Doãn Tổng à! Vợ tương lai của cậu bị người ta cưa cẫm kìa. Đúng là khâm phục tên kia thật nha! Trình độ cua gái đúng là quá lợi hại, chỉ là lời nói hơi sến súa một chút nhưng tràn đầy yêu thương ngọt ngào khiến tim thiếu nữ xao xuyến, phải nói cậu chả có tí nào bằng người ta hết, cho nên cậu phải..."
"Câm miệng thối của cậu lại!"
Tâm trạng lúc này của anh vô cùng tệ hại, ấy vậy mà cái tên Hàn Minh Triết này lại không biết đại ma vương đang nổi cơn thịnh nộ, cứ lải nhải bên tai càng chọc tức anh phát cáu khiến cả phòng hóa trang một lần nữa kinh ngạc.
Doãn Minh Dương mang bộ mặt đằng đằng sát khí bước ra ngoài.