Ông Xã Tôi Là Nam Thần
Tầm 6 giờ, trời đã ngã tối, Phương An Nhiên chui và phòng trùm chăn kín mít lại trốn phòng ngừa khi Lâm Vũ đi làm về rồi đụng mặt nhau. Đúng thật là khổ sở mà, cô cũng có muốn trốn chui trốn nhủi như côn trùng vậy đâu, chỉ là chuyện cô làm tối qua quá mất mặt, không muốn phải gượng gạo trước mặt anh.
Tầm 8 giờ bên ngoài có tiếng xe, trong hai tiếng đồng hồ, Phương An Nhiên vẫn duy trì một tư thế trùm mền khiến cơ thể nóng nực đổ mồ hôi nhưng cô không có lá gan gỡ chăn ra, bây giờ nghe tiếng xe cô càng rối rít.
Lâm Vũ vào nhà nhìn người làm đang lao dọn cất lời hỏi: "Bà chủ đâu?"
Thấy ông chủ đang để ý đến bà chủ, Tĩnh Phương vui mừng nghĩ bà chủ vốn xinh đẹp lại dễ gần chắc chắn ông chủ đã có tình cảm với bà chủ rồi.
Cô vui vẻ trả lời: "Bà chủ đang ở trên phòng ạ!"
Lâm Vũ gật đầu rồi đi một mạch lên phòng tắm rửa sạch sẽ. Theo thói quen hằng ngày, khi tắm xong, anh bắt đầu xuống phòng ăn. Tĩnh Phương lên lầu gọi cô xuống dùng bữa. Cô gõ cửa.
- Bà chủ! Xuống ăn cơm tối thôi! Ông chủ về rồi!
Phương An Nhiên nói vọng ra, vì đang trùm chăn nên giọng nói có chút khó nghe: "Lúc chìu tôi ăn khá no nên bây giờ không ăn đâu"
Tĩnh Phương đáp lời rồi xuống phòng báo với Lâm Vũ, anh nhíu mày, chắc chắn là cô cố tình trốn anh rồi. Anh trực tiếp đi lên phòng hứng thú, phải bắt được mèo đó xuống mới được. Lâm Vũ đến phòng trực tiếp mở cửa ra đi đến bên giường nhìn cô trùm mền kín mít, môi mỏng khẽ nhếch lên.
Phương An Nhiên nghe thấy tiếng đẩy cửa cùng tiếng bước chân thì trái tim muốn bay ra ngoài, thầm than, thôi xong đời rồi. Hắn sẽ trả thù việc hôm qua mất.
- Xuống ăn cơm!
Giọng nói không có nhiệt độ nhưng trầm khàn khiến lỗ tai mang thai cất lên, thân thể Phương An Nhiên cứng đờ như người chết. Thấy cô vẫn im lặng, anh nói tiếp.
- Cô bị điếc à?
Phương An Nhiên lo sợ, cô miễn cưỡng cất lời: "Lúc...lúc chiều tôi ăn khá no nên...nên bây giờ không muốn ăn"
Lâm Vũ đến bên giường, Phương An Nhiên lập tức cảm thấy chiếc giường trũng xuống một chút, chiếc chăn trên người cũng lập tức mở ra, không khí mát lạnh chui vào từng lỗ chân khiến cơ thể dễ chịu cùng với ánh sáng bất ngờ làm cô nhíu mày.
Thấy cô người toàn mồ hôi mà còn trùm mền Lâm Vũ thầm nghĩ, cô nàng này bây giờ đã biết xấu hổ rồi sao?
- Đi tắm đi!
Lời nói của anh xuất phát từ tâm tính sạch sẽ đó giờ nhưng lọt qua lỗ tai Phương An Nhiên thì nó thành ý nghĩ đen tối, cô lập tức trợn mặt nhìn anh, hai tay che trước ngực, người lập tức ngồi dậy.
- Anh muốn làm gì?
Lâm Vũ nhìn hành động của cô mà cười ra tiếng, đúng là cô gái này đen tối quá đi, chỉ có ba chữ hết sức bình thường cũng nghĩ thành chuyện như thế, coi anh là lưu manh vậy sao?
Phương An Nhiên nhìn anh cười thì ngây người, khóe môi mỏng nhếch lên để lộ những chiếc răng trắng muốt đều đặn tô vẽ thêm cho khuôn mặt nam tính mền mại ấm áp hẳn ra, với tính cách mê trai đó giờ, cô nhìn anh một lúc lâu không chớp mắt. Lâm Vũ khẽ nhíu mày.
- Mặt tôi dính gì à?
Cô nhận ra mình thất thố nên ngại ngùng dời mắt, hai má ửng hồng cúi đầu không nói. Lâm Vũ nhìn vẻ đáng yêu này của cô không khỏi thích thú.
- Tôi thấy người em đổ nhiều mồ hôi nên kêu em đi tắm thôi ngoài ra không có ý nghĩ gì cả. Tắm xong nhớ xuống ăn tối, nếu 15 phút sau tôi không thấy em xuống bàn ăn thì...
Anh tà mị đưa khuôn mặt nam tính đến gần mặt cô khiến cô nín thở, đôi mắt to tròn nhìn anh, đôi môi anh đào khẽ run run.
- Tôi không biết sẽ làm gì em đâu!
Nói rồi anh đứng dậy khóe môi vẫn giữ cong mà rời đi. Phương An Nhiên thất thần một lúc rồi lập tức mở tủ lấy ra một bộ đồ rồi nhanh chân chạy vào phòng tắm.
Mười lăm phút sau, cô có mặt tại chiếc bàn ăn lo sợ nhìn Lâm Vũ rồi ngồi xuống chỗ cách xa anh nhất.
- Ngồi xa như thế làm gì? Sợ tôi ăn thịt em?
Phương An Nhiên đưa đôi mắt to tròn nhìn anh.
Lâm Vũ chỉ vào chiếc ghế gần mình rồi cất lời: "Lại đây ngồi!"
Trong lòng cô thấp thỏm cố nặn ra một nụ cười méo mó: "Tôi ngồi ở đây được rồi!"
Vừa dứt lời Phương An Nhiên thấy rõ khuôn mặt anh lộ vẻ không vui rõ ràng, cô chột dạ chậm rãi đứng dậy đến gần anh ngồi xuống.
Lâm Vũ nhìn cô hài lòng bắt đầu ăn. Phương An Nhiên vẫn nhìn anh, không có ý động đũa, anh cau mi hỏi cô: "Sao không ăn?"
Cô nhỏ giọng đáp: "Lúc chiều tôi ăn no rồi!"
Đúng thật là bây giờ cô vẫn chưa cảm thấy đói, dù đói cũng chẳng có tâm tình ăn đâu.
- Ăn đi!
Anh vẫn lạnh giọng bảo, Phương An Nhiên thầm mắng, ăn cái đầu anh, mẹ nó! Bà đây nhìn một khúc gỗ như anh đã muốn nôn rồi, lúc thì cười khó hiểu, lúc thì khuôn mặt lạnh như băng, còn lấy vẻ đẹp trai hù dọa cô, đúng là một tên bệnh hoạn. Tuy trong thâm tâm là biết bao câu chửi rủa nhưng bên ngoài vẫn không dám hó hé mà chậm rãi cầm bát cơm bắt đầu ăn.
Sao cô lại sợ hắn ta như thế chứ? Bình thường cô có bao giờ sợ ai, gia đình, bạn bè, chả một ai để cô gọi là sợ nhưng cư nhiên lại cảm thấy sợ hãi trước người đàn ông này.
Thấy cô cứ xỉa cơm trắng ăn, Lâm Vũ khó hiểu, đột nhiên nhớ đến lời của Dư Thiên, đôi tay tự động gắp một miếng thịt kho vào trong bát của Phương An Nhiên.
Cô thụ sủng nhược kinh nhém nữa là làm đỗ bát cơm trong tay, đôi mắt khó hiểu nhìn anh.
Lâm Vũ nhìn cô đang ngây người thì điềm đạm nói: "Cô cứ ăn cơm trắng như thế không có chất dinh dưỡng, tôi đã hứa với ba mẹ là chăm sóc tốt cô, nếu bọn họ thấy cô ốm đi chút nào thì sẽ lập tức xé xác tôi nên ngoan ngoãn ăn nhiều vào đi!"
Phương An Nhiên nhìn anh, đôi mắt chứa tia tức giận, cứ tưởng hắn quan tâm ai dè vì lời hứa với ba mẹ chồng khiến trong lòng khó chịu, cô cọc cằng nói "Biết rồi!"
Cả hai cứ ăn cơm trong khung cảnh vô cùng tẻ nhạt, áp lực. Xong xuôi, Lâm Vũ vào phòng làm việc sử lí công việc còn tồn động, Phương An Nhiên thì về phòng chơi điện thoại một lát rồi nằm ngủ.
________________^_^__________
Suốt mấy ngày quay phim bận bịu thì đạo diễn cũng đã cho nghỉ một ngày, tuy đã 9 giờ sáng nhưng Thanh Mộc Tinh vẫn còn nằm trên giường ngủ, một lúc sau chiếc điện thoại reo lên, cô buồn bực thức dậy dụi mắt với lấy nó, nhìn thấy số điện thoại gọi đến là của Thanh Thiên Mạc liền bắt máy.
- Ông nội!
Nghe giọng còn đang ngái ngủ của cô cháu gái, ông dịu dàng nói: "Ông phá giấc ngủ của con sao?"
Cô mỉm cười cất giọng lãnh lót: "Hôm nay con được nghỉ nên liền lười biếng ngủ nướng. Ông gọi cho con có chuyện gì vậy?"
Thanh Thiên Mạc cất lời trêu ghẹo: "Phải có chuyện gì ông mới gọi được à?"
Thanh Mộc Tinh liền giải thích: "Đâu có đâu có, con chỉ là hỏi thế thôi, ông đừng hiểu lầm"
Thanh Thiên Mạc cười ra tiếng. Qua loa điện thoại, cô có thể nghe được tiếng cười trầm khàn của ông.
- Đúng là có chuyện nên ông mới gọi con. Tối nay là bữa tiệc mừng hợp tác một dự án lớn của Thanh thị, Doãn thị, Chu thị và Lam thị, ông sẽ cho người qua đó rước con, được chứ?
Cô đáp lời: "Thanh gia đi được rồi, con chả có thân phận gì, đi theo chỉ làm xấu mặt ông thôi"
- Con nói gì thế? Con là cháu gái trưởng của Thanh gia, ai mà dám nói gì con ông sẽ không tha cho người đó, với lại gia đình chồng sắp cưới của con cũng ở đó, yên tâm, con không cô đơn đâu. Ông biết con ngại truyền thông dị nghị nhưng không sao, buổi tiệc này ông không cho đám nhà báo nào đến hết.
Thanh Thiên Mạc dùng hết lời khuyên cô, Thanh Mộc Tinh thấy ông rất có lòng nên cô cũng miễn cưỡng mà chập nhận: "Dạ được! Con sẽ đi"
Nghe cô đồng ý, Thanh Thiên Mạc vui vẻ hẳn: "Vậy đến tối, ông đến rước con!"
Cô vội từ chối: "Không cần đâu ông, ông cứ nói địa chỉ, đến tối con sẽ đến"
Thanh Thiên Mạc cũng không bắt ép cô nữa mà nói địa chỉ cho cô rồi hỏi thăm cô một vài câu sau đó kết thúc cuộc gọi, Thanh Mộc Tinh thở dài, nếu mà có ai chụp được cô ở buổi tiệc rồi điều tra thân phận chắc chắn là cô sẽ xong đời ngay.