Ông Xã Tôi Là Nam Thần
Cảm nhận được cơ thể Thanh Mộc Tinh run rẩy kịch liệt, Tần Gia Vỹ nhíu mày nhìn người con gái trong lòng ngực mình, lúc này anh mới lấy lại lý trí của mình lập tức buông cô ra ngay, trong lòng hiện lên tia sợ hãi.
- Tinh Tinh! Lúc...lúc nảy là tôi quá kích động, cậu...cậu không sao chứ?
Lời nói của Tần Gia Vỹ Thanh Mộc Tinh hoàn toàn bỏ ngoài tay, trong mắt cô bây giờ chỉ thấy hình ảnh cao lớn, lạnh lẽo của Doãn Minh Dương mà thôi.
Tần Gia Vỹ khó hiểu phát hiện từ nảy đến giờ tầm mắt của Thanh Mộc Tinh chỉ nhìn về một hướng, anh quay đầu nhìn theo thấy Doãn Minh Dương đang sừng sững đứng ở đấy, anh cũng bất ngờ đứng hình năm giây.
Nam nhân trước cửa nhìn đôi nam nữ trên giường cười lạnh một tiếng, nụ cười này làm Thanh Mộc Tinh sợ đến mất mật, khuôn mặt cô đã tái nhợt rồi mà bây giờ không còn một giọt máu.
- Thì ra tôi không ở đây, cô liền lập tức dắt người đàn ông khác vào nhà rồi.
Giọng nói của anh lạnh băng đến đáng sợ, phát ra tia nộ khí kinh người khiến Tần Gia Vỹ cũng phải lạnh sống lưng, còn tim Thanh Mộc Tinh như bị giọng nói của anh đóng băng lại.
Doãn Minh Dương cười nhạt, khi anh nhận được cuộc gọi mà Tiết Dung gọi đến báo cô bị sốt, tuy bên ngoài anh lạnh nhạt không nói gì nhưng trong lòng vô cũng khó chịu, cả buổi đọc văn kiện cũng chẳng vô một chữ, Doãn Minh Dương liền lấy xe chạy thật nhanh về nhà, tuy anh đã ép bản thân đừng quan tâm hay suy nghĩ đến cô nhưng lúc ấy anh không làm được cũng không có cách nào áp chế bản thân quên đi hình ảnh của cô. Cuối cùng những lo lắng của anh bây giờ đều tan thành mây khói, khi mở cửa phòng ra, Doãn Minh Dương thấy được hai thân ảnh nam nữ đang ôm nhau thắm thiết bày tỏ tình cảm với nhau khiến máu trong người anh sôi trào cực độ.
Thanh Mộc Tinh bây giờ không biết phải giải thích thế nào bởi bây giờ cô đang trong hoàn cảnh tình ngay lý gian, cho dù có một trăm cái miệng cũng không thể giải thích, cô cứ như thế to mắt nhìn anh.
- Doãn Minh Dương! Nếu anh không yêu gì Tinh Tinh thì giải trừ hôn ước đi, tại sao lại để cô ấy ở nhà anh như vậy?
Tần Gia Vỹ nhìn Doãn Minh Dương đang dọa cho Thanh Mộc Tinh sợ sệt thì trong lòng khó chịu vô cùng.
Doãn Minh Dương nhếch mép, người tùy tiện dựa vào cửa, mắt lộ tia thích thú nhìn cả hai người trên giường.
- Thanh Mộc Tinh là hôn thê của tôi, dù tôi có ngủ với cô ta cũng không có gì là quá đáng nói chi...chúng tôi đã...
Doãn Minh Dương cố tình ngập ngừng để thu hút sự chú ý của Tần Gia Vỹ.
...đã có một đêm kịch liệt với nhau rồi, anh nói xem người phụ nữ này bình thường xem rất ngây thơ, thuần khiết nhưng trên giường lại rất phối hợp phóng đãng đó nha!
Mặt Tần Gia Vỹ lập tức biến sắc nhìn Thanh Mộc Tinh. Mặt cô bây giờ trắng bệch như tờ giấy khiến đầu óc của Tần Gia Vỹ ngừng hoạt động.
Thanh Mộc Tinh bất ngờ mắt cô sững sờ nhìn khuôn mặt dửng dưng của Doãn Minh Dương, sao anh lại có thể nói chuyện đó để vũ nhục cô trước mặt Tần Gia Vỹ như vậy chứ? Bây giờ cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn và xấu hổ với cái nhìn của Tần Gia Vỹ, cô không dám đối diện với anh cũng không biết sau này phải đối diện với anh thế nào.
Tần Gia Vỹ nhìn ánh mắt trốn tránh của Thanh Mộc Tinh mà trong lòng dâng lên nổi tuyệt vọng tột cùng, anh có thể cảm nhận được bản thân bây giờ đã biết đâu là cực cùng của đau khổ, người con gái anh yêu...đã ngủ với người đàn ông khác. Đang trong trạng thái vô cùng đau đớn thì giọng nói của Doãn Minh Dương một lần nữa cất lên.
- À mà cậu Tần này! Không biết cậu có lên giường với Thanh Mộc Tinh lần nào chưa? Loại phụ nữ giả bộ thanh sạch như cô ta khi lên giường lại làm cho người khác sướng đến điên cuồng, chỉ muốn làm cô ta đến chết...
- CÂM MIỆNG!!!
Tần Gia Vỹ tức giận hét lên, Doãn Minh Dương cư nhiên lại dám đứng trước mặt cô công khai nói lời thô tục để sỉ nhục cô như vậy, cho dù anh có đau đớn, thống khổ thế nào thì cũng không để Doãn Minh Dương vũ nhục cô trước mặt anh được. Tần Gia Vỹ tức tối đứng dậy mang theo nộ khí bức người nhanh như chớp vung nắm đấm đến mặt Doãn Minh Dương, sự việc quá nhanh khiến Thanh Mộc Tinh chỉ biết to mắt nhìn cái đấm đó trúng ngay khuôn mặt của Doãn Minh Dương. Cái đấm ấy rất mạnh khiến đầu Doãn Minh Dương quay sang một bên, sau hai giây anh ngẩng đầu dậy nhìn Tần Gia Vỹ lấy tay lao đi máu trên khóe môi nở nụ cười hứng thú.
- Thế nào? Là ganh tị khi tôi đã ngủ cùng cô ta?
- Anh câm miệng lại cho tôi!
Tần Gia Vỹ hét lên lại vung nắm đấm đến mặt của Doãn Minh Dương nhưng ngay trong tích tắc, anh lập tức chụp được đẩy mạnh Tần Gia Vỹ ngã xuống đất. Tần Gia Vỹ lần nữa đứng lên nhào đến Doãn Minh Dương, anh ngay lập tức né tránh những cái đánh đấm của Tần Gia Vỹ sau đó đấm một cái thật mạnh vào mặt Tần Gia Vỹ, Tần Gia Vỹ ngay lập tức ngã nhào xuống đất.
- Vì người phụ nữ dơ bẩn này mà cậu phát điên như vậy có đáng không?
Doãn Minh Dương nhìn Tần Gia Vỹ dưới đất cất giọng hiển nhiên.
- Mẹ nó! Tôi phải đánh chết anh!
Tần Gia Vỹ lại một lần nhào đến.
Tiết Dung dưới lầu nghe được tiếng đổ bể trên lầu liền lập tức đi lên, bà thấy cả phòng Thanh Mộc Tinh cực kì hỗn loạn, cô ngồi trên giường khuôn mặt trắng bệch to mắt nhìn hai người đàn ông đang đánh nhau mà người run rẩy kịch liệt.
- Thiếu gia! Cậu Tần! Hai người dừng lại đi, đừng đánh nhau nữa.
Thanh Mộc Tinh nghe tiếng hét của Tiết Dung thì lập tức hoàn hồn dứng dậy ngăn cản hai người họ.
- Hai người dừng lại đi! Đừng đánh nữa!
Thấy Thanh Mộc Tinh đi đến chính giữa, Tần Gia Vỹ lập tức dừng lại trách cho cô bị thương, vốn dĩ Doãn Minh Dương né tránh không có ý đánh lại nên Tần Gia Vỹ ngưng đánh anh cũng không thèm động thủ.
- Gia Vỹ! Cậu về đi!
Thanh Mộc Tinh cất ánh mắt khẩn xin Tần Gia Vỹ. Anh đau lòng nhìn cô.
- Không đi! Mình không thể để cậu ở đây để hắn hành hạ được. Cậu phải đi với mình!
Tần Gia Vỹ nhìn cô, giọng nói kiên định khiến Thanh Mộc Tinh cảm thấy áy náy. Doãn Minh Dương nhếch môi.
- Cô cứ tự nhiên đi đi nhưng hậu quả cũng phải tự gánh lấy.
- Mẹ nó! Anh im mồm cho tôi, đừng uy hiếp cô ấy!
- Đủ rồi!
Thanh Mộc Tinh nhìn Doãn Minh Dương nhưng anh chẳng thèm nhìn đến cô mà quay sang chỗ khác, đáy lòng Thanh Mộc Tinh lạnh lẽo vô cùng. Cô nhìn đến Tần Gia Vỹ, anh vẫn luôn nhìn cô, ánh mắt anh nói lên tia thương cảm khiến cô cảm động.
- Gia Vỹ! Coi như tôi xin cậu! Hãy về đi!
Tần Gia Vỹ nhìn cô xót xa: "Tinh Tinh! Có phải hắn uy hiếp cậu điều gì phải không? Đừng sợ, mình ở đây, mình sẽ không để cậu bị bắt nạt đâu"
Thanh Mộc Tinh mắt ngấn lệ nhìn xung quanh phát hiện mảnh thủy tinh bị bể lúc hai người họ đánh nhau lập tức nhặt lên đưa lên đưa lên cổ tay mình.
- Tần Gia Vỹ! Cậu mà không đi thì mình chết cho cậu xem.
Thanh Mộc Tinh nhìn Tần Gia Vỹ, hai hàng nước mắt chảy dài, cô biết anh chỉ muốn tốt cho cô nhưng cô không thể.
- Tinh Tinh! Hà cớ chi cậu phải như vậy?
Tần Gia Vỹ nhỏ giọng, ánh mắt anh tuyệt vọng vô cùng khiến Thanh Mộc Tinh đau đớn. Nói xong, Tần Gia Vỹ ngay lập tức lướt qua khỏi Doãn Minh Dương hướng về phía cửa chậm rãi đi mất. Bóng lưng anh vô cùng lạnh lẽo và cô độc khiến Thanh Mộc Tinh cảm thấy tội lỗi vô cùng, vì cô mà anh đau khổ như vậy, cô hiểu được cảm giác của Tần Gia Vỹ hiện giờ đau khổ như thế nào.
Tiết Dung cũng lui ra chừa không gian riêng cho Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh, bà không thể nhiều chuyện xen vô chuyện riêng tư của người khác được nên lập tức xuống lầu.
Trong phòng bây giờ yên lặng như tờ, Thanh Mộc Tinh nhìn chầm chầm xuống đất, trong lòng cô hỗn loạn chờ nghe Doãn Minh Dương sỉ vã, đúng như suy đoán của cô, anh cười lạnh cất giọng.
- Không ngờ dục vọng của cô cao như vậy, một mình tôi còn chưa đủ để cô thỏa mãn?
Thanh Mộc Tinh vẫn duy trì trạng thái cuối mặt không nói lời nào khiến Doãn Minh Dương vô cùng chán ghét.
- Tôi đã nói với cô những gì cô quên rồi sao? Nếu quên thì tôi lập lại một lần nữa cho cô nhớ, trong thời gian tôi còn hứng thú với cô thì cô không nên ti tiện với tên khác.
Thanh Mộc Tinh vẫn cuối gầm mắt khiến cơn giận trong lòng Doãn Minh Dương sôi trào, anh trực tiếp ép Thanh Mộc Tinh vào tường đôi tay hung hăng bóp cổ cô.
Cổ Thanh Mộc Tinh đau đớn, cô nghẹt thở kéo tay anh ra nhưng lực người đàn ông này quá lớn khiến cô dù có làm sao thì cũng không gỡ ra được trái lại sực lực càng tiêu giảm.
Doãn Minh Dương tức giận hét lớn: "Nói! Cô còn nhớ hay không?"
Thanh Mộc Tinh dãy dụa nắm lấy tay anh ra sức gỡ ra nhưng không hề hấn gì, giọng cô không rõ ràng nói: "Nh..nhớ...hực"
Ánh mắt Doãn Minh Dương thoáng chốc trừng to lên, khuôn mặt như sắp sửa giết người làm Thanh Mộc Tinh sợ hãi ra sức dãy dụa, trên mặt cô bây giờ toàn là nước mắt. Anh hét: "Nhớ mà sao cô dám đưa người đàn ông đó vào nhà tôi?"
Thanh Mộc Tinh vùng vẫy trong vô vọng, cô cảm nhận được sức lực trên tay anh càng gia tăng trực tiếp để cô dựa vào vách tường nâng cả cơ thể cô lên cao, cơ thể Thanh Mộc Tinh nhẹ bâng, đôi chân ra sức giãy dụa. Một lúc sau cô cảm thấy đầu mình tê dại, mũi đã không thở được từ nảy đến giờ, Thanh Mộc Tinh mơ hồ không thấy đường, cô ngừng giãy dụa, cơ thể không còn cảm giác gì mà tuyệt vọng nhắm mắt, ngay lúc Thanh Mộc Tinh gần tử thần nhất thì bàn tay sắt đá kia đã buông cô ta khiến cô ngay lập tức ngã xuống sàn nhà.
Cô rớt xuống trúng ngay mảnh thủy tinh từ chiếc ly lúc nảy bị Tần Gia Vỹ hất đổ, một cổ nhứt nhói từ lòng bàn chân truyền đến kéo tinh thần Thanh Mộc Tinh đang mơ hồ tỉnh táo lại, cô ho khan kịch liệt, ra sức thở dốc, mắt cô nhìn xuống chân mình, một dòng chất lỏng màu đỏ không ngừng chảy ra, cô sợ hãi nhìn thấy dòng chất lỏng màu đỏ đó, với bản chất sợ máu bẩm sinh, ngay lập tức dạ dày khó chịu dâng lên cơn buồn nôn.
Doãn Minh Dương không để ý đến chân Thanh Mộc Tinh thế nào mà trực tiếp lôi cô từ dưới đất lên giường. Đôi mắt mắt anh bây giờ khiến cô thật sự rất mực sợ hãi. Anh nở nụ cười của ác quỷ nhìn cô.
- Thanh Mộc Tinh! Nếu cô đã không nghe lời thì tôi sẽ cho cô một bài học để cô biết không làm theo lời tôi thì sẽ có kết cục như thế nào.
Doãn Minh Dương cúi mặt ngậm lấy đôi môi nhợt nhạt của Thanh Mộc Tinh ra sức cắn mút khiến cô đau đến phát khóc, cơ thể nấc lên từng đợt nhưng Doãn Minh Dương vẫn không ngừng động tác mà càng gậm nhắm mạnh hơn.
Thanh Mộc Tinh chợt cảm giác được mùi máu tanh ở miệng mình, cơn buồn nôn một lần nữa bộc phát. Cô dùng hết sức đẩy anh ra, tay cô bụm miệng khiến Doãn Minh Dương đen mặt. Người phụ nữ này cảm nhận anh kinh tởm đến muốn nôn thế sao?
Doãn Minh Dương một lần nữa cúi đầu cắn mạnh lên cổ cô, máu bắt đầu toát ra khiến Thanh Mộc Tinh khóc nấc lên.
- Đừng cắn nữa mà...hức...xin anh!
Doãn Minh Dương nhìn cô gái nước mắt dàn dụa trước mắt đáy lòng tức giận: "Cơ thể dơ bẩn này của cô cũng được phết đó, dù ngủ với nhiều thằng rồi nhưng vẫn quyến rũ như vậy"
Anh xé một đường vải trước ngực Thanh Mộc Tinh sau đó cúi đầu vào trong ngực cô ngậm lấy nụ hồng cắn mút rồi hôn xung quanh ngực. Thanh Mộc Tinh vừa khóc vừa cố gắng cất giọng đáng thương.
- Hức...hức...chẳng phải lần đầu tiên của tôi...hức...là anh lấy đi sao?...hức...bây giờ anh lại sỉ nhục tôi như vậy...hức...Doãn Minh Dương...hức...anh là đồ đàn ông tồi, áaa!
Cô vừa nói xong, Doãn Minh Dương trực tiếp cắn mạnh vào ngực cô khiến Thanh Mộc Tinh đau đớn la lên, trong cô vô cùng bi thảm.
Doãn Minh Dương lấy tay nâng càm cô lên để cô nhìn thẳng vào đôi mắt ác quỷ của anh rồi lạnh giọng.
- Lần đầu á? Cô cho bao nhiêu thằng lần đầu rồi? Đừng nghĩ chỉ một giọt máu đỏ thì tôi tin cô, y học hiện giờ rất phát triển, nói tôi biết cô đi giá lại cái thứ trinh tiết kia bao nhiêu lần rồi?
Mắt cô nhìn vào đáy mắt sâu thẳm của anh, trong lòng cô bây giờ đã rơi vào hố đen của tuyệt vọng. Người cô yêu say đắm là anh, người cô trao lần đầu cũng là anh, còn anh lại hành hạ nói những lời cay đắng với cô như vậy.Tại sao chứ? Tại sao cô phải bị người mình yêu hành hạ trong khi cô không làm điều gì sai?
Thanh Mộc Tinh dùng hết sức lực đẩy anh ra, mặc kệ chân đang không ngừng đau đớn rỉ máu mà chạy một mạch từ trong phòng xuống lầu rời khỏi nhà chạy ra đường. Tiết Dung nhìn hình ảnh Thanh Mộc Tinh sẹt qua mà hốt hoảng, quần áo cô sọc sệt bị xé trách một đường, chân toàn máu là máu me, trên mặt toàn là nước mắt trong thảm thương vô cùng. Bà hốt hoảng hét lên.
- Thiếu phu nhân! Con đi đâu vậy?
Thanh Mộc Tinh chạy ra đường, lúc này trời đã bắt đầu đổ cơn mưa, sấp chớp vang dội vang trên đỉnh đầu cô. Cô ôm lồng ngực đau đớn của mình khụy xuống đất khóc òa lên, những đau đớn, tủi nhục nảy giờ đều trút ra bằng nước mắt. Có lẽ ông trời đang khóc thay cho số phận bạc bẽo của cô, những giọt mưa liên tục rơi trên thân hình yếu ớt, Thanh Mộc Tinh không cảm nhận được gì ngoài hai từ đau khổ, trong lòng cô bây giờ đau lắm, đau đến tê tâm liệt phế không thể ngừng rơi lệ. Người đàn ông mà cô yêu cho là cô dơ bẩn như vậy cho là cô xấu xa như vậy khiến tim cô rỉ máu nhói đau, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy chứ, sao anh có thể đối xử với cô như vậy?
Đằng xa, một chiếc BW màu trắng đang đậu ở đó. Trong xe, một người con trai đang nhìn thân ảnh nhỏ nhắn bị cơn mưa xói xả trút xuống mà lòng đau như cắt, ngay lập tức anh muốn xuống xe đi đến an ủi, làm bờ vai vững chắc để cô tựa vào nhưng đôi chân anh không biết sao mà mềm nhũn không thể đi đến trước cô, anh sợ cô cự tuyệt, sợ cô nói cô không cần anh, lời nói mà Doãn Minh Dương nói vừa rồi đã làm anh không dám đối diện với cô nữa nên chỉ biết hèn hạ nhìn cô đau đớn từ xa. Anh đúng là thật ngốc, đúng không?
Một lúc sau, Thanh Mộc Tinh chậm chạp đứng dậy mặc cho những giọt mưa cứ xói xả trút trên da thịt của mình, cô tê tâm liệt phế, ánh mắt vô định nhìn xa xâm đi về phía trước. Ra đến đường cái, Thanh Mộc Tinh đi thẳng ra giữa lộ bất chợt một chiếc xe lao đến.
KÉT!!!
Tiếng thắng xe chói tai vang lên, Tần Gia Vỹ hốt hoảng nhìn hình ảnh phía trước. Thân ảnh nhỏ bé của Thanh Mộc Tinh lăn dài trên mặt đường cứng rắn dày đặc màn mưa