Ông Xã Tôi Là Nam Thần
Lăng Linh Sương không khán cự, vụng về đáp lại nụ hôn nồng nhiệt của Hàn Minh Triết.
Trườn xuống cái cổ trắng ngần của cô hôn hít, anh dùng răng cắn mở dây váy của cô, cởi bỏ chiếc áo ngực che đậy đôi gò bồng nhấp nhô.
Cảnh xuân xinh đẹp lồ lộ trước mặt, chói mắt nhất chính là bầu ngực căng tròn đẩy đà. Hàn Minh Triết phát hiện ngực cô to hơn lúc trước một chút, chắc là vì mang thai.
Dùng lưỡi của mình kích thích cho nụ hồng đỏ chói kia dựng đứng lên, Hàn Minh Triết lập tức ngậm lấy nó thỏa thích cắn mút.
"Ưm..."
Lăng Linh Sương bị anh kích thích, không nhịn được tiếng rên rỉ, dùng tay ấn đầu Hàn Minh Triết làm tóc của anh đan vào tay cô.
Hôn từ bầu ngực kia, rồi thỏa thích xoa nắn, đôi tay hư hỏng không biết từ lúc nào lòn xuống cởi đi chiếc quần lót của Lăng Linh Sương quăng xuống đất.
Nhìn dánh vẻ mụ mị xinh đẹp này, Hàn Minh Triết chỉ muốn một phát nuốt cô vào bụng.
"Cởi áo cho anh đi!"
Lăng Linh sương rất ngoan ngoãn nghe lời, cởi từng cúc áo sơ mi ra khỏi người Hàn Minh Triết.
Lồng ngực và từng múi bụng rắn chắc lộ rõ mồn một trước mắt Lăng Linh Sương.
Anh không chờ được chủ động thoát ly phía dưới của mình, nơi to lớn của đàn ông dần bật ra như con mảnh thú dũng mãnh.
Lăng Linh Sương dùng ánh mắt đầy sợ hãi nhìn nó.
"Sao...sao nó to thế? Em...em không chịu được đâu!"
Bật cười ra tiếng xoa đầu cô, anh hỏi.
"Vậy lúc trước em được ai hầu hạ cả đêm đây hả? Tiểu bảo bảo là từ dưới đất chui lên bụng em sao?"
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì hết, ngoan phối hợp với anh, sẽ không đau!"
Ngắm nhìn nơi nữ tính của cô một lúc, đôi môi nghiêm nghị cong lên dâm tà, cúi đầu liếm láp hết mật ngọt tiết ra.
Lăng Linh Sương bị anh làm cho kích thích không ngừng rên rỉ. Không bao lâu Hàn Minh Triết đưa tiểu đệ của mình vào hang động chật hẹp của Lăng Linh Sương chậm rãi thúc đẩy, sợ làm đau cô và động đến tiểu bảo bảo của anh.
Từng cơn khoái cảm như sóng vồ chiếm lấy tâm trí Lăng Linh Sương, cảm thấy nó không đáng sợ như cô nghĩ.
Càng lúc tốc độ của anh càng nhanh, tấm lưng rắn chặt bị Lăng Linh Sương không thương tiếc cào cấu đến trầy xướt.
Thúc một cái mạnh phóng hết mầm móng vào trong cô, cả hai ôm nhau thở dốc.
Hàn Minh Triết thỏa mãn hôn khắp khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Linh Sương xấu xa hỏi.
"Em cảm thấy thế nào?"
Cô mím cô nói khẽ vào tai anh.
"Em...em muốn một lần nữa!"
Hàn Minh Triết bất động với câu nói của cô, giây sau thì cười phá lên.
"Em còn dâm đãng hơn anh nghĩ!"
Nói rồi, một lần nữa anh chiếm lấy đôi môi căng mọng hôn say đắm, bàn tay lần mò xuống cặp mông đẩy đà xoa nắn.
...
________________________
Doãn Minh Dương từ bên ngoài đi vào trong nhà, công việc mấy hôm nay của anh khá là bận rộn, hôm nay hơn 11 giờ tối mới về.
Đúng như anh nghĩ, cô gái ngốc của anh lại ngủ quên trên sô pha chờ anh về.
Đi đến bế cô đặt lên giường chỉnh tư thế ngủ ngay ngắn, anh hôn nhẹ lên vầng trán mịn màng một cái rồi vào trong nhà tắm.
Tiếng nước xả làm cho Thanh Mộc Tinh bừng tĩnh, cô dụi mắt nhìn xung quanh rồi đưa mắt về phía nhà tắm thì biết anh đã về.
Doãn Minh Dương bước ra, trên người chỉ quấn mỗi cái khăn tắm ngang hông để lộ nửa thân trên tuyệt đẹp đi về phía giường.
Thấy anh trong bộ dạng này, hai má Thanh Mộc Tinh đỏ bừng quay về hướng khác, lắp bắp.
"Anh...anh về khi nào?"
Nằm xuống giường ôm cô áp vào bờ ngực trần của mình, Doãn Minh Dương yêu chiều hôn phớt lên má của Thanh Mộc Tinh một cái.
"Anh vừa về, mới đi tắm xong đấy!"
"Trễ thế sao?"
Cô chau mày nghi hoặc, Doãn Minh Dương thở dài giải thích.
"Mấy hôm nay anh rất bận, tiếp quản cả hai công ty không hề dễ, vậy mà em còn hoài nghi anh!"
Vờ tỏ ra giận dỗi, anh thu tay lại không ôm cô nữa. Thanh Mộc Tinh chớp chớp mắt nhìn Doãn Minh Dương, giây sau liền hôn lên mặt anh một cái chuộc lỗi.
"Em sai rồi, em không nên nghi ngờ anh!"
Doãn Minh Dương chẳng thấy đủ gì với cái hôn này của Thanh Mộc Tinh.
"Anh làm việc mệt mỏi cả ngày kiếm tiền để nuôi em, một cái hôn lên mặt là đủ rồi sao?"
Cô thấy bản thân càng nhún nhường thì anh càng làm tới nên bày ra khuôn mặt khó chịu.
"Vậy anh muốn gì đây?"
Xấu xa cười khẽ một tiếng, anh kề bên mang tai cô nhỏ giọng.
"Muốn ăn em!"
Đánh vào ngực Doãn Minh Dương một cái, Thanh Mộc Tinh mắng anh.
"Biến thái! Anh làm việc cả ngày chưa đủ mệt à?"
Cúi vào hõm cổ cô hít thở hương thơm dịu nhẹ, anh đáp.
"Mệt chứ! Cho nên mới muốn em truyền năng lượng đây này!"
Cô cười ra tiếng vuốt ve tóc anh, một lúc sau mới lên tiếng hỏi.
"Dương! Em được quyền không uống thuốc tránh thai không?"
Ngước mắt lên nhìn cô, Doãn Minh Dương cau mày.
"Sao em hỏi như thế?"
Thanh Mộc Tinh mím môi uất ức.
"Lúc trước anh nói không muốn có con với em!"
Doãn Minh Dương ôm cô vào lòng, anh cảm thấy hối hận vì lúc trước đã đối xử với Thanh Mộc Tinh như thế.
"Xin lỗi em, là anh sai, anh không ép em uống hay không uống, cứ làm những gì em thích!"
Quan sát nét mặt của người đàn ông trước mắt, cô mím môi.
"Vậy em không uống thuốc nhé!"
Doãn Minh Dương gật nhẹ đầu.
"Ừm, sao này anh phải mua bao rồi!"
Khuôn mặt anh rõ là hiện lên hai chữ không muốn, anh chỉ muốn trần trụi nhất khi ở bên trong cô thôi.
Thanh Mộc Tinh mỉm cười, lại hôn lên mặt anh một cái.
"Ý là em muốn có thai đấy!"