Ông Xã Tôi Là Nam Thần

Chương 133: Động lòng rồi!




Đến khi Lăng Linh Sương tỉnh lại thì đã là 8 giờ sáng hôm sau, trên giường chỉ còn có mình, cô nghi ngờ Hàn Minh Triết đã đi mất, lòng có chút mất mát, một lúc thấy chiếc vali của anh vẫn ở chỗ cũ mới biết Hàn Minh Triết chưa rời khỏi nhà mình.

Đánh răng rửa mặt rồi đi xuống nhà, nghe thấy mùi thơm của thức ăn, Lăng Linh Sương đi về hướng bếp thấy bóng lưng cao ráo của người đàn ông đang đứng ở bếp thành thục nấu nướng.

Lăng Linh Sương bất ngờ đứng như trời trồng nhìn bóng lưng của Hàn Minh Triết. Từng món ăn được bày trí tỉ mỉ đặt lên bàn.

Thấy thành quả của mình rất chi là hoàn hảo, Hàn Minh Triết cong môi một cái, bây giờ chỉ cần gọi con sâu ngủ kia dậy ăn sáng là được.

Thấy cô đứng đấy từ lúc nào, anh mỉm cười.

"Dậy rồi à? Đến đây ăn sáng thôi!"

Chậm rãi đi đến ngồi xuống ghế. Nhìn toàn bộ thức ăn bốc hương thơm nghi ngút, cô nuốt nuốt bọt thèm thuồng.

Vì sao cảm giác bây giờ của cô không phải là biếng ăn như ngày thường nhỉ?

Gấp một miếng rau xào vào miệng, cô chầm chậm nhai, hương vị tuyệt vời hòa tan trong miệng.

Nhìn cô ăn, Hàn Minh Triết vô cùng hồi hộp hỏi.

"Em thấy thế nào?"

Nhẹ gật đầu, cô nói.

"Rất ngon!"

Trong lòng anh như nở hoa cười ra tiếng, gấp cho cô một miếng cá.

"Vậy em ăn nhiều vào! Cá này tôi xử lí rất kĩ, không còn mùi tanh, đảm bảo không làm em nôn tháo như hôm qua!"

Lăng Linh Sương có chút nghi ngờ nhưng không muốn phụ lòng tốt của Hàn Minh Triết, cô ăn thử miếng cá.

Thịt cá đậm đà tan vào miệng, vô cùng ngon, cảm giác buồn nôn cũng không thấy đâu, Lăng Linh Sương ăn vô cùng ngon miệng.

Thấy cô ăn rất ngon, Hàn Minh Triết vui vẻ xoa đầu cô.

"Nếu em thích, ngày nào tôi cũng sẽ nấu cho em ăn!"

Nghe anh nói, mặt cô thoáng chốc đỏ lên, chỉ biết cuối mặt ăn, đáy lòng ấm áp lạ thường.

"Ừm...buổi sáng anh thấy cô giúp việc tôi thuê có đến đây không?"

"Tôi cho cô ấy nghỉ việc rồi!"

"Cái gì?"

Tên này sao không nói với cô câu nào mà cho người ta nghỉ việc, vậy công việc trong nhà ai làm đây chứ?

Gấp cho cô một miếng sườn sào, anh nói.

"Không cần phiền phức thế, tôi muốn đây là không gian riêng của chúng ta, mọi việc tôi sẽ làm hết, chỉ cần em cho tôi ở lại là được rồi!"

Lăng Linh Sương che miệng cười khúc khích.

"Tôi nhớ anh đâu đến nổi khổ sở phải ở đậu nhà tôi làm công không như thế!"

"Là tôi tình nguyện!"

...

Ăn xuống xong hết, bọn họ cùng chuẩn bị đi đến đoàn phim.

Nhìn Hàn Minh Triết và Lăng Linh Sương đi cùng xe, mọi người to mắt trầm trò, bàn tán sôi nổi tự hỏi hôm nay trời có bão giông gì không biết.

Lâu lâu mới thấy hai người hòa hợp, Thanh Mộc Tinh nhìn vẻ mặt của bọn họ mỉm cười.

"Hai người nghĩ thông suốt rồi phải không?"

Lăng Linh Sương vẫn tỏ ra ghét bỏ.

"Thông suốt gì chứ, là hắn đeo theo chị!"

...

Cả tuần nay, Hàn Minh Triết vẫn ở nhà cùng Lăng Linh Sương, làm tất cả việc nhà và nấu ăn cho cô, kiêm luôn cả tài xế riêng chở cô đi quay phim.

Lăng Linh Sương với sự chăm sóc của Hàn Minh Triết thì vô cùng sung sướng, xem ra cô đã có da có thịt hơn trước.

Anh càng chiều thì cô càng hư hơn, bỗng dưng sáng nay không muốn ăn đồ anh nấu nữa, đòi Hàn Minh Triết mua cho cô bánh bao ở tận Giang Nam, cô nói rất thích ăn bánh bao ở đó.

Hàn Minh Triết không tỏ ra khó chịu, chỉ dặn dò cô ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy lung tung, anh sẽ về sớm với cô rồi rời đi.

Thời tiết hôm nay rất xấu, anh vừa mới đi mưa đã rơi tầm tã.

Bỗng dưng cô thấy vô cùng hối hận khi đã bảo anh như thế. Lăng Linh Sương muốn anh quay về ngay lập tức nên lấy điện thoại gọi cho Hàn Minh Triết nhưng chuông điện thoại reo trong phòng cô.

Lăng Linh Sương mím môi buỗn bã, cảm thấy bản thân vô cùng có lỗi, thực ra cô cảm thấy thức ăn anh làm là ngon nhất, là thứ cô thích ăn nhất, chỉ là cô muốn nhõng nhẽo với anh, bởi tâm tính khi mang thai thay đổi đột ngột.

Từng giây từng phút trôi qua dài như một thế kỉ.

Từ trung tâm thành phố chạy đến Giang Nam là hai tiếng, rồi chạy về cũng mất hai tiếng nữa.

Cô bức rức trong lòng muốn phát khóc, cánh cửa phòng đột ngột được mở ra, Lăng Linh Sương nhìn thấy cả người Hàn Minh Triết ướt sũng, cô lo lắng hỏi anh.

"Chẳng phải anh đi ô tô à, sao cả người đều ướt hết vậy?"

Ho khan vào tiếng, Hàn Minh Triết đưa cho cô cả túi bánh bao cất lời.

"Gần đến nhà thì xe hư, sáng giờ em chưa ăn gì, tôi sợ em đói nên chạy về nhà. Em yêu tâm, tôi đã dùng áo khoát chống nước bọc bánh bao của em nên không bị dính nước đâu. Ăn đi, tôi đi tắm!"

Vừa mới đi được vài bước, Lăng Linh Sương đột nhiên ôm chằm lấy anh.

Cơ thể Hàn Minh Triết cứng ngắt, không thể ngờ được cô lại làm thế này.

"Em buông ra đi, sẽ bị ướt đấy!"

Lăng Linh Sương vẫn không động đậy, đôi mắt thoáng chốc đỏ hoe.

Hàn Minh Triết lúc này vẫn tự cao.

"Anh biết em cảm động rồi, đợi anh tắm xong em dùng thân báo đáp là được!"

Gỡ tay cô ra khỏi người, anh yêu chiều xoa đầu cô.

"Ngoan ăn bánh bao đi, anh đi tắm!"

Đưa mắt nhìn anh đi vào nhà tắm rồi nhìn cái bánh bao trên tay, Lăng Linh Sương cảm thấy đáy lòng vô cùng ấm áp, đưa cái bánh lên miệng cắn một cái, khuôn miệng xinh đẹp khẽ cong lên.