Ông Xã Tôi Là Nam Thần
Bốn người cùng về nhà của Cung Dực, Dương Nhạc Nhung được Thanh Mộc Tinh đưa vào phòng tắm rữa sạch sẽ.
Nhìn bùn đất từ từ trôi khỏi cơ thể của Dương Nhạc Nhung, cô vô cùng đau lòng, nhẹ nhàng kì cọ sạch sẽ cho mẹ chồng tương lai.
Người bà ấy rất ốm, không biết vì ở trong nơi tăm tối đáng sợ kia quá lâu hay trước khi bị bắt vào đó.
Tính từ ngày Trình Chương chết đến giờ đã là một tuần, vậy là một tuần qua, bà chẳng có thứ gì để vào bụng, nhưng không hề ngất xĩu, chắc là đã quen và thích ứng với những điều này.
Nhìn bà cứ lẩm bẩm tên của Minh Dương và ba anh, Thanh Mộc Tinh nắm lấy tay bà dịu dàng nói.
"Dì Dương! Bây giờ đã qua 25 năm rồi, Minh Dương của dì đã lớn lên rất đẹp trai lại thông minh nữa, dì đừng lo nhé!"
Dương Nhạc Nhung nhìn cô khó hiểu.
"Minh Dương...Minh Dương lớn rồi? Nhưng...nhưng hôm qua tôi vừa bế nó trên tay, không thể nào lớn nhanh như vậy được!"
Cô vẫn cố giải thích cho bà hiểu.
"Dì! Người đàn ông lúc nảy nói chuyện cùng dì không phải chồng dì mà là con trai dì đó!"
Bà nhăn mặt lắc đầu.
"Đừng nói, đừng nói nữa! Minh Dương đã bị người ta bắt mất rồi! Con của tôi bị bắt mất rồi!"
"Dì! Dì!"
Thanh Mộc Tinh không biết làm gì, kéo bà ôm vào lòng dỗ dành.
"Dì à! Minh Dương của dì đã được Doãn gia cứu về rồi, anh ấy không bị gì hết, dì bình tĩnh đi!"
"Thật...thật sao!"
"Đúng vậy!"
Cô vô cùng lo sợ, trấn an bà. Dương Nhạc Nhung dường như đã tin lời cô nói, bà nắm lấy vai cô cầu xin.
"Xin...xin cô, xin cô cho tôi gặp con tôi có được không? Tôi rất nhớ thằng bé, xin cô!"
Dương Nhạc Nhung cứ liên tục cầu xin làm Thanh Mộc Tinh hỗn độn trong lòng, buộc miệng hứa với bà.
"Được, được! Dì tắm xong con sẽ cho dì gặp anh ấy!"
Nghe lời cô nói, bà ngoan ngoãn ngồi yên cho cô tắm rửa người mình.
Thanh Mộc Tinh cẩn thận lau khô người cho Dương Nhạc Nhưng rồi từ từ mặc quần áo, đỡ bà đứng dậy.
Ra khỏi phòng, cô đỡ bà ấy ngồi trước gương, chảy mái tóc lúc nảy vừa mới gội mấy lần cho Dương Nhạc Nhung mới sạch sẽ được.
Dương Nhạc Nhung hối thúc cô.
"Con tôi đâu? Tôi muốn gặp nó!"
"Dì à! Từ từ, con chảy tóc xong sẽ dẫn dì đến gặp anh ấy!"
...
Một lúc đã xong xuôi hết tất cả, cô dắt tay bà đến trước phòng của mình và anh gõ cửa. Doãn Minh Dương đang thẫn thờ nhìn cảnh vật bên ngoài, đầu óc hoàn hồn chậm chạp đi ra mở cửa.
Nhìn thấy cô và mẹ mình đứng trước mặt, mẹ anh không còn dáng vẻ quái dị, dơ bẩn như ban đầu, rất sạch sẽ nhưng sao lại gầy đến thế?
Thanh Mộc Tinh mỉm cười nói với bà.
"Dì! Đây là Minh Dương của dì!"
Hai mắt mở to nhìn Doãn Minh Dương, Dương Nhạc Nhung hoảng loạn lắc đầu.
"Không phải! Minh...Minh Dương của tôi chỉ mới một tuổi, sao có thể lớn như thế? Cô gạt tôi! Trả Minh Dương lại cho tôi!"
Bà nắm hai vai Thanh Mộc Tinh lắc lắc liên tục, trong vô cùng đáng sợ.
Doãn Minh Dương liền tách bà ra khỏi người Thanh Mộc Tinh ôm chặt bà vào lòng.
"Mẹ, là con! Cô ấy nói đúng, con là con của mẹ mà?"
Dương Nhạc Nhung vẫn vùng vẫy thét lớn.
"Không! Các người bắt Minh Dương của tôi đi có phải không? Trả Minh Dương lại cho tôi, trả con lại cho tôi!"
Tiếng kêu gào pha lẫn tiếng khóc thương tâm, Doãn Minh Dương đứng im hứng chịu từng cái đánh từ bà không khỏi đau lòng.
Mẹ của anh! Bà vô cùng thương anh nhưng không thể nhận ra anh nữa.
Khóc la, đánh đấm một lúc, Dương Nhạc Nhung đã kiệt sức không thể nói lời nào nữa, ngẩn mặt nhìn Doãn Minh Dương đột ngột cất lời.
"Minh Hải, Minh Hải!"
Dáng vẻ của anh vô cùng giống ba anh lúc trẻ làm Dương Nhạc Nhung khi nhận ra, khi thì hiểu lầm, anh biết tinh thần bà không bình thường nên không bác bỏ lời bà nói mỉm cười với bà.
"Mẹ! Chúng ta đi ăn thôi!"
Dương Nhạc Nhung ngoan ngoãn gật đầu, lại nhìn về phía Thanh Mộc Tinh, như là đã quên đi chuyện lúc nảy nắm tay cô kéo đi cùng.
Thanh Mộc Tinh nhìn Doãn Minh Dương không biết nên khóc hay nên cười, người mẹ chồng này của cô thật quá đáng thương.
Nếu đổi lại là cô sống trong Tiền Môn hơn hai chục năm như thế cô thà rằng chết đi còn hơn.
Chắc rằng phải có một nghị lực mạnh mẽ, bà ấy mới có thể vượt qua khoảng thời gian tra tấn đó.
_____________
Trên bàn ăn bày đầy những món ngon trước mắt. Vì bị bỏ đói lâu, Dương Nhạc Nhung không động đến chén đũa, trực tiếp bốc tháo thức ăn trên bàn nhét vào miệng, thức ăn bị đỗ từa lưa, đầy trên tay của bà, bà lại chùi vào quần áo bốc ăn tiếp.
Thanh Mộc Tinh lập tức ngăn cản.
"Dì à! Từ từ thôi dì! Thức ăn đang nóng sẽ làm dì bị bỏng!"
Với tay lấy khăn giấy trên bàn lau tay cho Dương Nhạc Nhung, nhìn vết đỏ trên tay bà, cô thổi nhẹ lên đó.
Bà nhìn cô chằm chằm nhỏ giọng đáng thương.
"Nhưng tôi đói!"
Vừa nói xong, Doãn Minh Dương đã đặt xuống một bát đồ ăn đưa đũa cho bà.
"Mẹ à, mẹ cầm đi! Mẹ yên tâm, ở đây có rất nhiều thức ăn, cứ ăn từ từ!"
Ánh mắt bà nhìn anh kì quặc, tay run run cầm đôi đũa chậm rãi gấp thức ăn lên nhét vào miệng.
Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh nhìn nhau mỉm cười.
Bà được con trai và con dâu mình gấp thức ăn vào bát ăn no căng cả bụng.
Hai người Cung Dực và Tô Tuyết nhìn ba người bọn họ cũng vui lây, vốn dĩ đây là nhà của họ nhưng họ lại có cảm giác như bản thân mới là người ngoài.
...
Ăn tối xong xuôi, Doãn Minh Dương và Thanh Mộc Tinh đưa Dương Nhạc Nhung về phòng.
Khi bà đã ngồi trên giường, anh thở dài một hơi rồi nằm xuống đùi bà tận hưởng sự ấm áp của người mẹ.
Dương Nhạc Nhung bối rối nhìn Doãn Minh Dương nằm trên đùi mình, tay bà không nhịn được chạm vào đầu anh vuốt ve.
Nhắm mắt tận hưởng sự dịu dàng của người mẹ, trong lòng anh vô cùng bình yên.
Thanh Mộc Tinh thấy thế cũng nũng nịu với bà.
"Dì à! Con cũng muốn!"
Sau đó cũng nằm lên cái đùi còn lại của Dương Nhạc Nhung chớp mắt mỉm cười với Doãn Minh Dương.
Lâu rồi cô không gặp lại mẹ mình, đến bây giờ mới tận hưởng được sự ấm áp của người mẹ thì không khỏi vui sướng trong lòng.
Vuốt ve đầu hai đứa trẻ to xát, Dương Nhạc Nhung hết nhìn từ Doãn Minh Dương sang Thanh Mộc Tinh rồi chạm lấy má của cả hai người.