Ông Xã Tôi Là Nam Thần
Tinh Tinh! Có ổn không? Lần đầu tiên mình đến nhà ảnh hậu tập Gym đó! Đúng là có người bạn như cậu thật đáng mà.
Phương An Nhiên cảm thán.
- Đúng đó, Tinh Tinh của chúng ta xinh đẹp đáng yêu thế này ảnh hậu gặp một lần đã thích như thế rồi.
Phùng Khê tấm tắc khen ngợi. Thanh Mộc Tinh cười đáp lại.
- Hai người lại nói quá, chẳng qua là em cứu chị ấy nên chị ấy biết ơn em thôi!
Chiếc xe đã đến cổng nhà có địa chỉ mà Lăng Linh Sương gửi, cả ba bước xuống xe. Căn nhà to lớn, huy hoàng, mang cảm giác hiện đại, mới mẻ nằm ở một nơi vắng lặng. Phương An Nhiên trố mắt chữ A mồm chữ O.
- Trời ạ! Nó vừa to vừa đẹp hơn cả Phương gia của mình nữa! Đúng là đại minh tinh có khác.
Phùng Khê thản nhiên.
- Người ta là ảnh hậu mà! Được mời đến đây đúng là phúc phần khó có thể có được.
Thanh Mộc Tinh ngó quanh căn nhà một chút. Đúng là cách phong cách rất hợp với Lăng Linh Sương. Sống đến giờ cô rất ít khi thấy ngôi nhà nào to lớn như thế.
Phùng Khê nhấn chuống cửa. Chỉ một lúc Lăng Linh Sương đã mở cửa ra. Cô mặt bộ đồ ngủ hai dây màu xanh lam dài đến đầu gối, đôi gò bồng đầy đặn lấp ló phía trước, đôi chân thanh mảnh trắng nõn nà. Cả ba người to mắt nhìn Lăng Linh Sương.
- Sao thế?
- Ảnh hậu à! Chị đẹp thật!
Lăng Linh Sương cười ra tiếng trước câu khen ngợi của Thanh Mộc Tinh.
- Cảm ơn em đã khen, nhìn em cũng có thua gì chị đâu.
Thanh Mộc Tinh như sực nhớ ra gì đó vội vàng cất lời.
- À giới thiệu với chị đây là Phương An Nhiên, bạn thân của em, cô ấy là của đại tiểu thư của Phương gia có tiếng ở Giang Bắc, còn đây là người đại diện của em tên là Phùng Khê, chắc chị cũng biết rồi.
- Ừm! Chào hai người, rất vui được gặp. Mời mọi người vào nhà.
Hai người giúp việc trong nhà cung kính chào ba người. Lăng Linh Sương đặc biệt không thích ồn nào nên không tuyển nhiều người làm. Tất cả bọn họ từng người một thay một bộ đồ thể thao thật năng động.
Khi tất cả đã xong hết, cả ngồi xuống chiếc sô pha sang trọng ăn trái cây, Lăng Linh Sương rất bất ngờ với vóc dáng của Thanh Mộc Tinh, thật đầy đặn, vòng nào ra vòng đó chuẩn tỉ vàng đẹp hơn cả cô, tuy không trang điểm gì nhiều nhưng gương mặt sắc nét ma mị có, đáng yêu có, xinh đẹp có, nếu Thanh Mộc Tinh có bước tiếng lâu dài trong giới showbiz thì độ nổi tiếng sau này không thua kém gì cô cả.
- Mộc Tinh! Dáng em thật đẹp.
Mộc Tinh cười ngượng ngùng trước lời khen của Lăng Linh Sương.
- Có đẹp như nào thì sao bằng chị được. Em thật sự rất ngưỡng mộ chị, vừa tài năng lại xinh đẹp.
Mộc Tinh nói ra tiếng lòng mình, từng lời lẽ ngọt ngào được nói ra từ khuôn miệng nhỏ xinh xắn. Nhìn vào đôi mắt to tròn đó, Lăng Linh Sương càng thích, ánh mắt chân thành, thân thiện, không một chút mưu kế, tâm cơ nào, trong sáng như nước, đôi lúc mang vẻ mơ màng, sâu thẳm.
- Mộc Tinh nhà em rất xinh nhưng không bao giờ thừa nhận đâu, chơi thân với cậu ấy trước giờ cậu ấy luôn khen chị diễn xuất hay hát tốt xinh đẹp, bây giờ thì gặp được thần tượng rồi, cậu ấy chắc sướng hơn tiên.
- Đúng vậy! Tôi chỉ làm người đại diện của con bé hơn bốn tháng nhưng đa phần con bé thường theo dõi những bộ phim có chị và Doãn ảnh đế đóng không đó.
- Doãn ảnh đế? Em thần tượng hắn à?
Lăng Linh Sương đang ăn trái cây nghe Phùng Khê nhắc tới Doãn Minh Dương thì thắc mắc.
- À ừm anh ấy rất...rất đẹp trai diễn xuất hay nên em rất thích.
Thanh Mộc Tinh đáp lời Lăng Linh Sương trong lòng có chút gợn sóng. Không ngờ việc này lại bị Phùng Khê phát hiện được.
Phương An Nhiên biết Thanh Mộc Tinh đang nghĩ gì bèn lãng sang chuyện khác.
- Đến cũng đã đến rồi, quần áo cũng đã thay rồi sao chúng ta còn ở đây, đi tập thể hình đi.
- Được!
Lăng Linh Sương dẫn ba người họ đến phòng tập. Căn phòng rất rộng lớn như một trung tâm tập gym vậy, có đầy đủ các dụng cụ để tập gồm máy chạy bộ, xe đạp tập thể dục, máy tập cơ vai, cơ ngực, ghế tập bụng, lưng eo,..., không những thế những thứ này đều là hàng xịn không có cái nào là rẻ. Tất cả bọn họ bắt đầu tập thể hình, mệt mỏi đến mười giờ rồi mới nghỉ.
- Đi ăn không? Tôi bao tất cả mọi người.
An Nhiên tươi cười không chút rụt rè.
- Làm phiền ảnh hậu rồi.
...
Nhà hàng Kim Hải.
Đây là một nhà hàng có thiết kế khá nổi bật, nơi bật nhất trong khu vực Giang Bắc này và cũng có tiếng trong nước, cách bày trí vô cùng tinh tế mang vẻ nguy nga tráng lệ như một tòa cung điện, tuy chỉ là nhà hàng nhưng nhìn như cái mê cung, có rất nhiều phục vụ đứng dẫn đường lại có nhiều phòng khác nhau, hiệu quả cách âm tốt nên không bị làm phiền bởi tiếng ồn như nhà hàng bình thường. Nơi đây chỉ những cậu ấm cô chiêu, những con người phi thường giàu đổ nứt đổ vách mới đến dùng một bữa ăn. Trước đây Thanh Mộc Tinh làm phục vụ rất nhiều nhà hàng, sang trọng có, đơn giản có nhưng chưa bao giờ thấy qua nơi này, chỉ nghe tiếng tâm bây giờ tận mắt chứng kiến thật là vinh hạnh. Nơi này thuộc khu vực quản lí của Doãn Thị, tập đoàn lớn nhất đất nước.
Vì đã nhiều lần đến đây nên Lăng Linh Sương rất quen thuộc, người phục vụ mới mở miệng định hỏi xem có giúp ích gì được không thì Lăng Linh Sương cho cô ta một cái nhìn, bọn họ đều hiểu ý liền lui ra chỗ khác. Cuối cùng Lăng Linh Sương dẫn ba người bọn họ đến căn phòng vip ở tầng cao nhất của nhà hàng, nhà hàng tổng cộng có ba phòng vip. Ở đây phòng nào cũng sang trọng, sạch sẽ nhưng căn phòng này toát lên vẻ cao quý khó tả, tinh tế đến từng chi tiết. Ba người bọn họ cảm thán không ngừng.
- Nơi này đẹp thật!
Thấy mắt lóe sáng của Thanh Mộc Tinh, Lăng Linh Sương mỉm cười.
- Nếu thích lúc rãnh cứ nói chị một tiếng chị lại dẫn em đến.
Thanh Mộc Tinh nghe Lăng Linh Sương nói mà thản thốt, chị ấy là ảnh hậu diễn viên hạng A bận trăm công ngàn việc, cô chỉ là một cô gái bình thường sao lại dám bảo ảnh hậu đưa đi ăn chứ. Nếu để đám fan của Lăng Linh Sương biết được này thì da trên người cô chắc chắn sẽ bị họ lột hết rồi bâm thành trăm mảnh, nghĩ đến đó, mặt cô trắng bệch.
- Chị thật khéo đùa, hôm nay chị dẫn chúng em đến đây đã là may mắn rồi.
Nhìn vẻ mặt của Thanh Mộc Tinh, Lăng Linh Sương bật cười. Cô gái nhỏ này luôn như thế, quá nhút nhát.
- Đừng ngại, đều là chị em hết cơ mà.
- Ảnh hậu Lăng nói đúng đó, Tinh Tinh da mặt thật mỏng lại bước vào giới giải trí hiểm hách này thật không dễ dàng, mong ảnh hậu Lăng chiếu cố cô ấy.
Phương An Nhiên cuối đầu vừa chọn vài món ăn vừa thản nhiên thốt ra câu nói đó. Thanh Mộc Tinh tròn mắt liếc Phương An Nhiên nhưng cô cứ lo chọn món mà không để ý, lập tức chân cô bị Mộc Tinh đạp một phát đau điếng. Cái người đầu óc không làm sau này nghĩ gì nói đó nếu Lăng Linh Sương mà hiểu lầm bọn họ lợi dụng thì làm sao?
- Thanh Mộc Tinh! Cậu làm cái quái gì vậy?
Lăng Linh Sương cũng hiểu được hai người họ đang làm trò gì liền cong môi cười rồi cất lời.
- An Nhiên nói rất đúng, sau này em nên cẩn thận, có gì cứ nói chị nghe, chúng ta là chị em không cần khách khí. Còn nữa, mọi người cứ gọi tôi là Linh Sương đừng cứ ảnh hậu này ảnh hậu nọ nữa.
Chị em sao? Lăng Linh Sương thật sự coi cô là chị em với nhau à?
Phùng Khê chen lời.
- Đúng đúng, Mộc Tinh quá ngây thơ rồi, mong ảnh... cô Linh Sương giúp đỡ.
...
Thực đơn cuối cùng cũng vào tay Thanh Mộc Tinh, cô tròn mắt nhìn con số trong menu, món nào cũng đến năm con số. Kì này ảnh hậu của cô chi tiền hơi nhiều rồi. Lăng Linh Sương lại hiểu con bé ngốc này.
- Tiền chị không thiếu cứ ăn thoải mái, quan trọng lại mọi người cùng ăn no say vui vẻ là được.