Ông Xã Thượng Vị Vợ Yêu Đừng Chạy!
Bước ra ngoài, thấy Vu Quân vẫn là ngồi đấy thì cô chọn cho mình một góc cách anh một khoảng rộng trên giường nằm xuống.
Mà anh lúc này cũng đã ngưng làm việc, vừa thấy cô nằm xuống liền chồm tới kéo cô ngồi dậy.
"Mau ăn tô cháo đó đi, nói phải giữ lấy lời". Anh múc một muỗng cháo đưa lên miệng thổi rồi đút vào miệng cô.
Cô cũng ngoan ngoãn mở miệng ra tiếp đón muỗng cháo. Miệng càu nhàu:
"Nhưng đó là với điều kiện anh lúc nãy phải trở về phòng..."
Anh chỉ khẽ cười, rồi cứ thế thôi rồi đút cháo cho cô. Vi Hy nhìn một
màn này cứ nghĩ là mình bị hoa mắt, hay là sắp bị anh ta đưa ra "hành hình trước khi chết liền cho cô phúc lợi này.
Nhưng mấy ngày sau, ngày nào cũng như vậy, buổi tối anh ta sẽ ngủ lại phòng của cô, ôm lấy cô chặt trong lòng, sáng dậy anh sẽ đích thân bưng cháo chán ngắt kia lên bắt cô ăn cho bằng được, mà dường như anh ta lại rãnh rỗi ra, thường xuyên ở nhà nên cứ thế kéo cô ra ngoài đi dạo phố, mua sắm. Cô nhìn mà đầu óc cứ ong ong chả hiểu chuyện gì. Đồ ăn trưa cùng tôi sẽ do một đầu bếp nổi tiếng một tay làm cho cô theo thực đơn. Chiều thì anh ta sẽ lôi cô bằng được ra vườn hoa oải hương mà lâu rồi bàn tay cô không chạm đến.
Nhìn thấy cánh đồng nhỏ hoa oải hương được chính tay mình trồng giờ đã ít bông hơn mà cô khẽ nhíu mày, đây ngày trước do cô trồng sẽ rộ bông hơn thơm ngát hơn.
Ngồi trên bàn trà, hương hoa oải hương phản chức làm tâm hồn cả tỉnh táo. Cô bỗng lên tiếng:
"Anh chuẩn bị giết tôi sao?". Đặt chén trà vừa nhấp một ngụm xuống bàn, đôi mắt có hồn nhìn anh.
"Sao em lại nghĩ như vậy?". Anh cười cười, đan hai tay lại.
"Tôi tại sao nghĩ như vậy hẳn là trong lòng anh hiểu rõ". Cô nhếch môi nhìn anh.
"Nhưng có giết được em hay không phải xem bản lĩnh của tôi rồi". Đôi mắt chim ưng ý vị thâm trường bắn về phía cô.
"Tôi thì như thế nào? Anh muốn giết một người như tôi rất dễ dàng"
"Em nghĩ như vậy?"
Cả hai cùng im lặng, không nói một tiếng nào nữa. Ngồi đối diện nhau nhưng mỗi người đều có một lối suy nghĩ riêng.
Khi bọn họ chuẩn bị đi vào nhà thì Vụ Quân lại lên tiếng.
"Ngày mai em cùng tôi đến Los Angeles một chuyến, đối tác làm ăn muốn gặp phu nhân của tôi"
"Anh có thể từ chối". Cô không thèm để ý bỏ đi.
"Không phải lần nào cũng có thể từ chối". Giọng trầm ấm của anh lại vang lên sau lưng.
Sau khi lên phòng cô vùi mình vào trong chăn, cuộn tròn lại thành một cục, chỉ ló ra mỗi cái đầu nhỏ.
Thấy anh đã vừa tắm xong ngồi xuống giường thì cô mới lên giọng.
"Này, tôi đã khỏe rồi. Phiền anh trở về phòng của mình mà ngủ đi"
"Em chắc chứ?". Anh quay qua hỏi cô.
"Sao tôi lại không chắc, mau đi đi". Cô hừ hừ giọng mũi.
Anh chỉ cười nhạt khuôn mặt hiện rõ tôi không tin rồi đi về thư phòng thông qua tủ quần áo.