Ông Xã Thú Tính

Chương 6




Hứa Thâm Thâm nằm gào khóc bên linh sàng của ba.

Cô đau khổ kiên trì nửa năm chính là hi vọng khi ba tỉnh lại có thể nhìn thấy Hứa gia vẫn như ban đầu.

Nhưng mà ba đi rồi.

Vĩnh viễn rời xa cô.

"Ba, ba..." Cô khóc đến khàn cả giọng.

Mặt bác sĩ bên cạnh lạnh lùng: "Chị Hứa, xin hãy bớt đau buồn, đây là hóa đơn tiền nợ, xin cô kí nhận."

Hứa Thâm Thâm cười ha hả: "Hài cốt của ba tôi còn chưa lạnh, các anh đã vội vàng đòi nợ."

"Đây là quy củ, tôi cũng không còn cách nào."Bác sĩ lạnh lùng nói.

"Khi còn sống ba tôi quyên không biết bao nhiêu tiền cho bệnh viện, ông ấy còn chưa mồ yên mả đẹp, các anh đã đến đòi nợ, không cảm thấy rất trơ tráo sao?!"Hứa Thâm Thâm đỏ mắt hỏi.

Bác sĩ xấu hổ, không phải là cấp trên sợ Hứa gia không có tiền mới để anh vội vàng đến đòi nợ như vậy sao.

Ngộ nhỡ bọn họ đi thẳng một mạch, vậy số tiền này do ai đến phụ trách đây?

Còn không phải những bác sĩ đau khổ như bọn họ sao.

"Anh yên tâm, tôi sẽ không thiếu các anh một phần tiền nào!" Hứa Thâm Thâm cắn răng giận dữ nói.

Bác sĩ thở dài: "Chị Hứa, chúng tôi cũng không còn cách nào, đây là ý của chị Bạch."

Chị Bạch!

Lại là Bạch Viện Viện kia!

Cô ta muốn đuổi tận giết tuyệt Hứa gia sao!

Trong mắt Hứa Thâm Thâm lóe lên một chút sát ý, âm thầm thề trong lòng, nhất định cô sẽ không bỏ qua cho người phụ nữ kia!

Chạng vạng tối, cô mặc một bộ váy màu trắng đứng bái tế trước linh đường của ba.

Diêu Tuyết Lệ vừa khóc vừa ngồi xổm ở trước linh đường đốt vàng mã.

Không có mấy người đến đây cúng viếng, những người kia đều là những người không để ý đến việc gia cảnh Hứa gia sa sút.

Tất cả đều là kẻ nịnh hót, đến ngay cả họ hàng thân thích bình thường rất thân thiết cũng không tới, còn có mấy nhà cô gọi điện tới thì trực tiếp kéo cô vào danh sách đen.

Ha ha, đây chính là hiện thực, hung ác khắc nghiệt và lạnh lùng.

"Đến đây, đặt đồ vật ở đây."Bên ngoài truyền đến giọng của phụ nữ.

Hứa Thâm Thâm nhìn qua thì thấy hai người đàn ông, trong tay mỗi người mang theo hai cái giỏ hoa đặt ở cửa ra vào, sau đó một cô gái mặc váy dài màu đỏ diêm dúa lẳng tơ cười tươi đi về phía cô.

"Aiz, thật sự là quạnh quẽ." Trên mặt Bạch Viện Viện mang theo nụ cười châm chọc: "Tôi đưa tới cho cô bốn giỏ hoa thêm chút không khí vui mừng, không cần phải ủ rũ nữa."

"Cút!"Hứa Thâm Thâm tức giận nhìn, hận không thể đi lên xé rách miệng cô ta ra.

"Thật sự có lòng tốt nhưng bị coi là lòng lang dạ sói." Bạch Viện Viện cười xì một tiếng: "Tôi có lòng tốt tới thăm cô, nhưng cô lại muốn đuổi tôi đi, lúc nào cô mới đổi tính tình này được, cô xem ba của cô đều bị cô tức chết."

"Con đĩ!" Bỗng nhiên Diêu Tuyết Lệ hét to một tiếng, từ phía sau xông tới, trong tay còn bưng một nồi sắt vừa mới đốt tiền giấy, hắt tất cả khói bụi bên trong về phía cô ta.

Bạch Viện Viện lùi về sau mấy bước nhưng không tránh được, cô ta bị hắt từ đầu đến chân, còn la to lên: "Đây chính là lễ phục lát nữa tôi muốn tham gia dạ hội buôn bán ở Hoa Bỉ Ngạn đấy!"

Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nhìn cô ta, thì ra cô ta cũng muốn tới Hoa Bỉ Ngạn.

Bạch Viện Viện mặt mày xám xịt nhìn Hứa Thâm Thâm, tức giận nói: "Mạc Phàm vứt bỏ cô là đúng, cả nhà các cô đều là kẻ điên!"

"Vậy cô có biết kẻ điên giết người thì không xử tội chết không!"Không biết Diêu Tuyết Lệ lấy từ đâu xa một con dao gọt trái cây, lạnh lùng nhìn Bạch Viện Viện.

Bạch Viện Viện bị dọa sắc mắt tái nhợt, xoay người rời đi, lúc đi tới cửa thì cô ta quay đầu nhìn về phía Hứa Thâm Thâm nói: "Tháng sau tôi và Mạc Phàm sẽ kết hôn, nhất định cô phải đến đấy!"

Lập tức mặt Hứa Thâm trắng bệch, bờ môi cũng mất đi màu máu.

Anh ấy muốn kết hôn.