Ông Xã Thú Tính

Chương 11




Hứa Thâm Thâm lia đôi mắt sang Diệp Mạc Phàm liền nhìn thấy Bạch Viện Viện cũng tới, nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của cô càng thêm câu hồn đoạt phách.

“Lệ tiên sinh, chúng ta mở màn buổi khiêu vũ được chưa?” Cô cười ngọt ngào xinh đẹp như được ăn ly kem vào ngày mùa hè.

Lệ Quân Trầm liếc mắt nhìn sang bên cạnh một cái mới vươn tay mình ra mời cô.

Hứa Thâm Thâm cũng mỉm cười vươn tay mình ra: “Tôi nhảy không tốt mong anh hướng dẫn nhiều hơn.”

“Hứa gia mời giáo viên khiêu vũ quốc tế Madellen về hướng dẫn cho em, sao em lại nhảy không tốt?” Lệ Quân Trầm nói.

Hứa Thâm Thâm nhíu mày: "Lệ tiên sinh không đáng yêu chút nào.”

Âm nhạc vừa vang lên thì hai người giống như hai con con bướm đan chéo vào nhau.

Dáng múa của Hứa Thâm Thâm vô cùng xuất chúng, mà cô phối hợp với Lệ Quân Trầm như là một cặp bài trùng, điệu nhảy của hai người tuyệt đẹp lại nước chảy mây trôi, đây là minh chứng cho câu cảnh đẹp ý vui.

Hai người kết thúc bài nhảy liền được mọi người vỗ tay nhiệt liệt, không thể không nói, cái tên đệ nhất danh viện của Hứa Thâm Thâm không phải là lời đồn bậy.

Nếu không có thực lực mà chỉ với vẻ ngoài thì cô sẽ không có địa vị như ngày hôm nay.

Cô vòng qua tay Lệ Quân Trầm đi về phía Diệp Thanh Phong.

Diệp Mạc Phàm thấy cô đi tìm cha mình bèn lôi kéo Bạch Viện Viện đi qua.

“Chú Diệp.” Cô kêu thật ngọt ngào nhưng ai cũng nhận ra cô chỉ đang cố làm ra vẻ.

Cho dù Diệp Thanh Phong muốn làm bộ không nghe được cũng không có cách nào, huống chi Lệ Quân Trầm đang ở bên cạnh cô.

“Hóa ra là Thâm Thâm.” Diệp Thanh Phong mỉm cười.

“Chú Diệp, nhà xưởng Mân Nam vẫn tốt ạ?” Hứa Thâm Thâm cười tủm tỉm hỏi.

Diệp Thanh Phong không hiểu ra sao, sao đột nhiên cô lại nhắc tới nhà xưởng Mân Nam?

“Thâm Thâm, đó là chuyện công ty, một cô gái như cô sẽ không hiểu đâu.” Diệp Mạc Phàm chen ngang.

“Hóa ra là Diệp thiếu cũng đang ở đây.” Hứa Thâm Thâm cười hì hì: "Xem ra anh không nói chuyện Mân Nam bên kia cho chú Diệp rồi, anh làm như vậy là không nên.”

“Thâm Thâm đừng lộn xộn!” Diệp Mạc Phàm quát lớn.

“Lệ tiên sinh, có người ăn hiếp tôi.” Hứa Thâm Thâm không quên kéo Lệ Quân Trầm vào, chỉ khi anh chen vào thì mọi thứ mới càng thêm náo nhiệt.

Lệ Quân Trầm nể tình bảo vệ cô ở trong ngực, sau đó anh dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Diệp Mạc Phàm.

“Hứa Thâm Thâm, rốt cuộc cô muốn làm gì?” Bạch Viện Viện quát với cô.

Hứa Thâm Thâm cười lạnh: "Chị Bạch, chuyện này chị không giải quyết được đâu!”

“Tôi không tin!” Bạch Viện Viện kiêu ngạo: "Không có chuyện gì Bạch gia chúng tôi không giải quyết được.”

Hứa Thâm Thâm nở nụ cười đầy ẩn ý: "Có quan hệ với Lệ gia, chị giải quyết được à?”

“Hứa Thâm Thâm!” Diệp Mạc Phàm quát lên giơ tay muốn kéo cánh tay cô, ý muốn mang cô đi.

Nhưng Lệ Quân Trầm lại hất tay anh ta ra lạnh lùng nói: “Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của cậu chạm vào người phụ nữ của tôi!”

Diệp Mạc Phàm nghiến răng nghiến lợi nhìn Hứa Thâm Thâm, cô quá ác độc.

Hứa Thâm Thâm cười đắc ý cười tiếp tục nói: “Chú Diệp, năm trước nhà xưởng Mân Nam xảy ra án mạng, tập đoàn Diệp thị các người đánh chết người của tập đoàn Lệ thị nhưng nhờ Diệp thiếu bỏ ra một ngàn vạn mới áp chuyện này xuống, cháu tưởng Lệ tiên sinh vẫn chưa biết?”

Mọi người nghe câu này đều phải thay đổi sắc mặt.

Diệp Thanh Phong nhìn về phía gương mặt tái nhợt của Diệp Mạc Phàm, ông không cần hỏi gì cũng biết đây là sự thật.

Lệ Quân Trầm nhíu mày: "Em nói thật sao?”

“Tôi đâu dám bịa đặt! Lệ tiên sinh, anh biết ai chết không, người chết chính là một người anh họ bà con xa của anh, hiện tại cả nhà anh ta đều bị người của tập đoàn Diệp thị khống chế cho nên mới không có ai cáo trạng với anh.” Hứa Thâm Thâm nói nhỏ.