CHƯƠNG 728: KIÊN TRÌ THÊM MỘT CHÚT (1)
Trần Minh Tân nhớ, sáng hôm đó, anh đã làm bữa sáng cho Tô Ánh Nguyệt, sau khi cô ăn xong, bởi vì chuyện bọn họ ly hôn bị lộ ra thì đi tìm Bùi Dục Ngôn.
Cô chân trước vừa ra khỏi cửa, anh ở sau cũng đi theo ra ngoài, đi tìm Trần Úc Xuyên.
Nếu như chuyện này không hiểu rõ, bọn họ vĩnh viễn không có ngày tháng yên ổn.
Có điều, anh cuối cùng vẫn đánh giá cao chính mình.
Cơm anh còn chưa làm xong, Trần Mộc Tây đã xông vào bếp, cậu bé khóc sướt mướt, kéo ống quần của Trần Minh Tân đi ra ngoài.
Trần Minh Tân tắt bếp ga, lúc này mới nghe thấy bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng máy móc dồn dập.
Trong đầu của anh thoáng chốc trở nên trống rỗng.
Giây tiếp theo, vứt chiếc xẻng trong tay đi rồi chạy ra bên ngoài.
Anh hốt hoảng chạy đến giường bệnh, giọng nói đều thay đổi: “Kiên trì thêm một chút, Tô Ánh Nguyệt!”
Đừng rời khỏi như vậy.
Anh không cho phép.
Trần Mộc Tây trèo lên giường, nắm lấy tay của Tô Ánh Nguyệt, khóc gọi cô: “Mẹ, mẹ…”
Vừa rồi mấy máy móc đó đột nhiên đều kêu lên, cậu bé tuy không quá hiểu là cái gì, nhưng cậu giống như cảm nhận được chuyện gì đáng sợ đáng xảy ra, đột nhiên khóc.
Dáng vẻ lúc này của Trần Minh Tân, cũng khiến cậu bé cảm thấy sợ hãi.
Cậu bé cái gì cũng không hiểu, chỉ không ngừng gọi Tô Ánh Nguyệt.
Không lâu sau, Mạc Tây Du dẫn một đoàn bác sĩ đến.
Anh ta đang ở trong văn phòng nghiên cứu về bệnh tình của Tô Ánh Nguyệt, thông báo cho các bác sĩ khác, chuẩn bị họp, có điều trong lúc chờ mọi người đến thương lượng thì đã xảy ra chuyện.
Sắc mặt của anh ta nghiêm nghị: “Thưa anh, mời anh ra ngoài trước.”
Anh ta vừa nói, vừa dẫn theo các bác sĩ và y tá, lại bế Trần Mộc Tây ra.
Y tá bước tới đẩy giường bệnh đi ra.
Bọn họ sắp vào phòng ngẫu thuật.
Sắc mặt của Trần Minh Tân trầm lặng nhìn một nhóm người đang bận rộn.
Đám Nam Sơn cũng không ở đây, không có ai chăm sóc Trần Mộc Tây.
Vẫn là một y tá đi theo gọi Mạc Tây Du lại.
“Bác sĩ Mạc, đứa trẻ đó…”
Mạc Tây Du bước vào trạng thái làm việc chính là người hay quên.
Được y tá nhắc nhở như vậy, Mạc Tây Du mới nhớ đến Trần Mộc Tây.
Ngoảnh đầu lại thì nhìn thấy Trần Mộc Tây cắn môi, lẽo đẽo đi sau giường bệnh, do cậu bé quá nhỏ, không chú ý nhìn, căn bản không nhìn thấy cậu bé.
“Mọi người đi vào phòng phẫu thuật trước, tôi lập tức vào ngay.”
Bác sĩ và y tá khác đẩy Tô Ánh Nguyệt rời khỏi, Trần Minh Tân cũng muốn đi theo.
Mạc Tây Du gọi điện cho Nam Sơn, nói rõ một chút tình hình, sau khi cúp máy mới ngăn cản Trần Minh Tân lại.
Sau đó, Trần Minh Tân dùng sức đẩy ra, Mạc Tây Du có hơi không cản nổi.
Anh ta đấm một cú vào mặt của Trần Minh Tân, giọng nói lạnh lùng: “Bây gờ không phải lúc phát điên, ngay cả chúng tôi đều còn chưa có từ bỏ cô ấy, anh đừng có tự mình dọa mình như vậy, anh là Trần Minh Tân, nhiều năm như vậy, nhiều năm như thế đều trải qua được, anh sẽ không dễ dàng ngã xuống, không có chuyện gì có thể đánh ngã anh, anh phải khắc phục bản thân, hoặc cho dù anh cùng chết với cô ấy, cô ấy cũng coi thường anh.”
Nội tâm của Trần Minh Tân luôn rất mạnh, trước khi gặp được Tô Ánh Nguyệt, anh không có nhược điểm.
Cho nên, anh cho dù mắc chứng rối loạn tâm thần di truyền, từ trước đến nay cũng không có phát tác.
Anh bắt đầu phát bệnh, cũng là có liên quan đến Tô Ánh Nguyệt.
Bệnh viện có vấn đề về thần kinh như này, rất dễ bi quan.
Sau khi Tô Ánh Nguyệt xảy ra chuyện, phòng tuyến tâm lý của Trần Minh Tân bắt đầu sụp đổi, sự bình tĩnh mà anh thể hiện ra, không phải thật sự bình tĩnh, mà là sự bình tĩnh cưỡng chế từ trong lòng
Thật ra trong lòng anh, đều sợ hơn bất cứ ai.
Nhưng anh lại cứ biểu hiện ra sự bình tĩnh, chính là vì trong đáy lòng anh đã dự tính sẵn những điều tồi tệ nhất, chuẩn bị bất cứ lúc nào thoả hiệp với vận mệnh.
Đây là biểu hiện của sự mềm yếu.
Anh đã không để tâm đến cái gì nữa.
Trách nhiệm, sự gách vác, anh đều không muốn nữa rồi.
“Là người thì đều tham sống, anh nghĩ khi cô ấy lái xe xuống vực, không sợ hãi hay sao? Cô ấy sợ chết, nhưng, điều cô ấy muốn là anh sống tốt hơn, cô ấy vì anh, cái gì cũng không sợ! Anh lại chỉ muốn chết cùng cô ấy! Anh là người không có tư cách thỏa hiệp nhất, đạo lý đơn giản như vậy anh không hiểu sao!”
Một đấm này Mạc Tây Du dùng toàn bộ sức lực, Trần Minh Tân bị anh đánh cho lảo đảo, đập mạnh vào tường.
Anh nghe thấy lời nói của Mạc Tây Du, sắc mặt dần dần trắng bệch.
Mạc Tây Du thật ra cũng không biết bản thân đang nói cái gì, tay của anh ta có hơi run rẩy.
Anh ta cũng không ngờ, trong cuộc đời, vậy mà sẽ có một ngày anh ta lớn tiếng giáo huấn Trần Minh Tân.
“Tôi đi vào phòng phẫu thuật trước, anh tự mình suy nghĩ kỹ đi.” Mạc Tây Du nói xong, xoay đầu liếc nhìn Trần Mộc Tây, sau đó lại thu hồi ánh mắt: “Còn cả con trai của anh, tự mình trông chừng.”
Nói xong, anh ta xoay người đi đến phòng phẫu thuật.
Khi Nam Sơn đến thì nhìn thấy một bên mặt của Trần Minh Tân sưng húp, mặt mày trắng như tờ giấy đứng trong phòng bệnh.
Trần Mộc Tây đứng bên cạnh Trần Minh Tân, trong tay không biết từ đâu cầm một urgo.
Trần Minh Tân ngây ngốc đứng đó, không giơ tay cầm lấy, Trần Mộc Tây cứ ngốc nghếch cầm chặt.
Nam Sơn gọi một tiếng thăm dò thử: “Boss?”
Trần Minh Tân như mơ như tỉnh, ngước mắt nhìn sang Nam Sơn: “Giúp tôi đi ra ngoài mua chút gì đó cho Mộc Tây.”
Nói xong, anh cúi người bế Trần Mộc Tây lên, đi về phía phòng phẫu thuật.
Nam Sơn cảm thấy, Trần Minh Tân hình như có chỗ nào đó khác lạ.
Anh ta không tự chủ mà quay đầu nhìn theo hướng Trần Minh Tân rời khỏi, vừa hay nhìn thấy Trần Minh Tân đưa tay cầm chiếc urgo trong tay Trần Mộc Tây.
Sau đó là giọng nói dịu dàng của Trần Minh Tân: “Cái này cứ để ở đây, ba không đau, không cần thứ này.”
Mặt Nam Sơn lộ ra vẻ kinh ngạc, trước mắt anh ta, đã xảy ra chuyện gì vậy?
…
Ở trước cửa phòng phẫu thuật, chờ đợi chính là một ngày một đêm.
Giữa chừng, Trần Mộc Tây đã ngủ, Trần Minh Tân cũng không kêu người ôm cậu bé đi ngủ, chỉ kêu người cầm chăn mỏng đến, ôm lấy Trần Mộc Tây, để cậu bé ngủ trong lòng của mình, anh ngồi trước cửa phòng phẫu thuật tiếp tục đợi.
Khi đèn cửa phòng phẫu thuật tắt, Trần Minh Tân đang vứt hộp thức ăn nhanh mà Trần Mộc Tây vừa ăn vào trong thùng rác.
Mạc Tây Du tháo kính, dụi dụi đôi mắt hằn tơ máu: “Trước tiên phải quan sát, bình thường qua 24 giờ thì ổn rồi.”
Phía sau, Tô Ánh Nguyệt được đẩy ra ngoài.
Cô nằm trên giường bệnh hơn một tháng, vết thương trên mặt đã liền lại, nhưng sắc mặt vẫn trắng như tuyết, không có một chút sinh cơ.
Mỗi ngày, anh đều đưa tay thăm dò hơi thở của cô, nghe nhịp tim của cô, mới có thể chắc chắn cô còn sống.
Ánh mắt của Mạc Tây Du dừng trên vết sưng xanh tím trên mặt của anh, có chút không tự nhiên nhìn sang chỗ khác.
Nhưng, Trần Minh Tân lại vào lúc này nói một câu: “Vất vả rồi.”
Không đợi Mạc Tây Du đáp lại, Trần Minh Tân đã đi theo giường bệnh rời khỏi.
…
Tô Ánh Nguyệt lại vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Mà lần này, tình trạng của cô càng tệ hơn, có khả năng không vượt qua được 24 tiếng.
Mạc Tây Du nghĩ đến những lời đã nói trước đó với Trần Minh Tân, không khỏi có chút lo lắng, sự tự tin của anh ta giống như nước thủy triều đang rút dần.
Nhưng Trần Minh Tân lại ngược lại với anh ta, anh thể hiện ra sự bình tĩnh và lòng tin chân thực nhất từ khi Tô Ánh Nguyệt xảy ra chuyện đến nay.
Dường như, Tô Ánh Nguyệt nhất định sẽ tỉnh lại.