Ông Xã Thần Bí

Chương 506




Lần này không đợi Trần Úc Xuyên nổi giận lần nữa thì Trần Chính vẫn luôn yên tĩnh đứng bên cạnh đã giận dữ nghiêm nghị nói: "Cô Tô, xin chú ý cách dùng từ của cô."

Gần như là lập tức, Tô Ánh Nguyệt khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía ông ta, giọng nói cũng vô cùng nghiêm khắc: "Quản gia Trần, xin chú ý tới thân phận của ông, hơn nữa tôi đã là vợ hợp pháp của Trần Minh Tân nên xin ông gọi tôi Bà Trần."

Cô biết trong gia tộc Mogwynn ở nước J, quan niệm đẳng cấp rất sâu sắc.

Cô là vợ của Trần Minh Tân, cho dù Trần Chính không thừa nhận nhưng cô cũng coi như là một nửa chủ nhân rồi, cô đang nói chuyện với Trần Úc Xuyên, Trần Chính chỉ là một người giúp việc sao có thể có tư cách nói chuyện.

Mặc dù Trần Úc Xuyên không chào đón Tô Ánh Nguyệt nhưng trên một phương diện nào đó cũng đã bất đắc dĩ công nhận thân phận này của cô, chỉ là đáy lòng ông ta vẫn không cam tâm cho nên tuy ông ta không phản đối Tô Ánh Nguyệt gọi ông ta là ông ngoại nhưng vẫn ngầm cho phép Trần Chính gọi cô là "Cô Tô".

Từ trước đến nay Trần Chính luôn luôn nhìn sắc mặt của Trần Úc Xuyên để phỏng đoán tâm tư của ông ta nên mới có thể luôn gọi Tô Ánh Nguyệt như thế.

Mặt khác ông ta cũng không hề coi Tô Ánh Nguyệt như chủ nhân của mình.

Dù sao gia tộc Mogwynn coi trọng đẳng cấp trong đại gia tộc như vậy nên đối với người giúp việc yêu cầu cũng rất nghiêm khắc, phục tùng tất cả chỉ thị của chủ nhân cho dù nó có hợp lý hay không.

Đối với điểm này, Tô Ánh Nguyệt cũng nhân lúc Trần Minh Tân vô tình nói lên mà cố ý hỏi qua anh.

Cô chính là cảm thấy có chút tò mò.

Lúc trước cô cũng đã từng nghe nói qua trong những thế gia quý tộc kia quy củ rất nghiêm ngặt, đối với người giúp việc cũng rất nghiêm ngặt.

Trần Chính là bởi vì vẫn luôn được Trần Úc Xuyên ngầm đồng ý nên mới gọi cô là "Cô Tô", ông ta không hề coi cô là chủ nhân cho nên từ trước tới nay cũng chỉ có mặt ngoài lễ phép tôn kính nhưng trong lòng cũng không hề coi cô ra gì.

Thế nhưng lời vừa rồi của Tô Ánh Nguyệt giống như đã đánh thẳng vào mặt ông ta khiến ông ta vô cùng khó xử.

Sắc mặt ông ta khó coi đứng ở nơi đó, cúi đầu, một câu cũng không lên tiếng.

Trần Úc Xuyên cũng bị mất hết mặt mũi, sắc mặt xanh xám nhìn Tô Ánh Nguyệt.

Đúng vào lúc này, cửa phòng làm việc bị đẩy ra.

Tô Ánh Nguyệt còn chưa kịp quay đầu nhìn lại đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của Trần Minh Tân: "Trùng hợp vậy, ông ngoại cũng ở đây à?"

Nghe thấy được giọng nói của Trần Minh Tân, mặt Tô Ánh Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc quay đầu nhìn lại đã thấy Trần Minh Tân đang nhanh chân đi tới bên này.

Ánh mắt anh chỉ nhàn nhạt đảo qua những người khác sau đó liền bình tĩnh rơi vào trên mặt Tô Ánh Nguyệt.

Ánh mắt anh tĩnh mịch mà chuyên chú khiến Tô Ánh Nguyệt mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác.

Buổi sáng cô vừa bởi vì chuyện của người giúp việc mà cùng anh ầm ĩ không thoải mái.

Chuyện anh trực tiếp vung tay rời đi cô còn nhớ ở trong lòng.

Trần Úc Xuyên thấy Trần Minh Tân tới thì hơi giật mình, ánh mắt ông ta nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt có nhiều hơn một phần xem thường.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy không hiểu, Trần Minh Tân cũng không phải do cô gọi tới, dùng ánh mắt này nhìn cô là thế nào?

Hơn nữa cho dù cô thật sự gọi Trần Minh Tân tới thì sao chứ?

Trong quan hệ hôn nhân, nếu như vợ chung sống không tốt với người nhà của chồng thì người chu toàn nhất ở bên trong không phải là Trần Minh Tân sao?

Ôi, cô đã quên mất, mục đích của Trần Úc Xuyên không phải một lòng muốn khống chế Trần Minh Tân sao, còn về phần Trần Minh Tân rốt cuộc sống thế nào thì hình như ông ta cũng không quan tâm lắm.

"Mộc Tây ngủ rồi à?" Trần Minh Tân đến gần trông thấy Trần Mộc Tây đang ngủ trong lòng Tô Ánh Nguyệt cũng không có gì kinh ngạc mà chỉ tự nhiên nói một câu như vậy sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.

Nhưng Tô Ánh Nguyệt lại từ câu nói này của anh đạt được tin tức khác.

Có lẽ là anh gọi điện thoại về nhà, người giúp việc nói cho anh biết Tô Ánh Nguyệt dẫn Trần Mộc Tây cùng đến công ty cho nên mới cố ý tới đây.

"Ừm, có lẽ là cảm thấy trong công ty nhàm chán đi." Tô Ánh Nguyệt nhàn nhạt giải thích, cô chỉ nhìn Trần Minh Tân một chút, liền dời ánh mắt đi chỗ khác.

"Ông ngoại thì sao? Cũng cảm thấy ở trong khách sạn quá nhàm chán nên mới đến công ty tìm cháu dâu ngoại và chắt à?" Trần Minh Tân hơi nhíu mày, trong ánh mắt lại mang theo một tia khiêu khích.

"Ông đến thăm chắt của mình thì có gì kỳ lạ à?" Vẻ mặt Trần Úc Xuyên không thể bình thường hơn được nữa, vẻ tức giận trước đó đã sớm không thấy tung tích.

Nói xong, ông ta lại quay đầu nhìn về phía Tô Ánh Nguyệt: "Cháu cứ nói đi?"

Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc, giật giật khóe miệng: "Đó là đương nhiên, bởi vì ông ngoại thích Mộc Tây nên mới đến thăm bé."

Lời này nói ra chính cô cũng không tin.

Nhưng lúc cô quay đầu nhìn thoáng qua Trần Minh Tân lại phát hiện anh hơi nhíu lông mày xuống sau đó liền giãn ra, như có điều suy nghĩ nhìn Trần Úc Xuyên giống như là đang suy tư độ tin cậy từ trong lời nói này.

Trong lòng Tô Ánh Nguyệt cảm thấy có chút phức tạp, quả nhiên Trần Minh Tân vẫn còn kỳ vọng đối với Trần Úc Xuyên.

Đáy mắt Trần Úc Xuyên hiện lên một vòng tinh quang, ông ta nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay mình sau đó mở miệng nói: "Ừm, thời gian cũng sắp đến trưa rồi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi."

Nói xong, ông ta liền đem ánh mắt dừng lại ở trên người Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt cũng không biết tại sao mình phải phối hợp với ông ta ở trước mặt Trần Minh Tân, nên phối hợp diễn kịch với Trần Úc Xuyên.

Cô cứng rắn phụ họa: "Đúng vậy, cháu cũng hơi đói bụng rồi, cùng đi ăn cơm đi."

Trần Minh Tân thấy Tô Ánh Nguyệt cũng nói như vậy nên không dị nghị gì, tiếp nhận Trần Mộc Tây từ trong lòng Tô Ánh Nguyệt, bế bé lên.

Đến nhà hàng, anh mới đánh thức Trần Mộc Tây.

Trần Mộc Tây tỉnh ngủ, cả người còn hơi ngây ngốc.

Ánh mắt của bé mờ mịt đảo mắt một vòng cuối cùng đem ánh mắt rơi vào trên mặt Tô Ánh Nguyệt, sau đó "Ừ" một tiếng rồi ở trong lòng Trần Minh Tân vùng vẫy hai lần, rất rõ ràng là muốn để Tô Ánh Nguyệt bế.

Tô Ánh Nguyệt thấy thế vội vàng vươn tay ra muốn tới bế bé.

Kết quả là nhân viên phục vụ vừa vặn đem ghế trẻ em cầm tới.

Trần Minh Tân duỗi cánh tay dài ra đem Trần Mộc Tây nâng cao lên bỏ vào trong ghế trẻ em, giọng nói lạnh lùng: "Mẹ còn phải ăn cơm, đã thế này rồi mà còn hơi một tí là muốn mẹ bế, vậy còn có thể trưởng thành hay không đây?"

Tô Ánh Nguyệt nghe Trần Minh Tân nói như vậy không nhịn được nhíu mày một cái, Trần Minh Tân nói thế là thế nào?

Cô nhớ lúc Trần Mộc Tây mới trở về anh cũng chiều chuộng bé ghê gớm, bây giờ Trần Mộc Tây chẳng qua cũng chỉ muốn cô bế bé một chút mà anh lại nói như vậy?

Cảm nhận được Tô Ánh Nguyệt đang nhìn mình, Trần Minh Tân cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cô: "Sao vậy?"

"Không có gì." Tô Ánh Nguyệt sửng sốt một chút, liền cúi đầu.

Lần đầu tiên ba ông cháu Trần Minh Tân cùng nhau ăn cơm cộng thêm cô cháu dâu ngoại là Tô Ánh Nguyệt này miễn miễn cưỡng cưỡng cũng coi là bữa cơm gia đình.

Hơn nữa bữa cơm gia đình này cũng được gọi là khá viên mãn.

Toàn bộ quá trình ăn cơm mọi người đều nói rất ít, ngay cả người nhỏ tuổi nhất là Trần Mộc Tây cũng không làm ầm ĩ mà chính là ngoan ngoãn ăn cơm.

Thật vất vả mới ăn cơm xong, Trần Úc Xuyên liền mang theo Trần Chính và một số vệ sĩ rời đi, lúc đó Tô Ánh Nguyệt mới thở phào một hơi.

Trần Minh Tân đưa tay lau đi chút nước tương còn dính ở bên môi cô, giọng nói dễ nghe liền vang lên: "Vì sao phải căng thẳng như vậy, dường như em và ông ngoại sống chung cũng hài hòa mà."